Đến tối sau khi Tịch Triêu Thanh đi rồi, Từ Cảnh mặc đồng phục vào chuẩn bị đi giao đồ ăn giống như mọi khi.
Khoảng thời gian sau bữa cơm chiều này tất cả bạn cùng phòng đều đang chơi game trong phòng ngủ, nên hắn cũng không dám ở trong phòng ăn Bồi Nguyên Cao để tu luyện tâm pháp, sợ họ thấy hắn kêu " meo meo meo... " lại tưởng hắn bị điên nữa?
Đợi giao hàng xong khoảng nửa đêm đến gần sáng bọn họ ngủ hết rồi hắn có thể len lén tu luyện.
Từ Cảnh đem Bồi Nguyên Cao Tịch Triêu Thanh đưa cho hắn theo bên người, Bồi Nguyên Cao này nhìn giống như Quy Linh Cao, đen thui, giống như thạch trái cây, lại có mùi thuốc nữa, nếu như bị mấy đứa bạn cùng phòng thấy được tưởng là đồ ăn vặt thì tiêu luôn.
---
"Mười hai km, đến tận đó giao? Ta thật mẹ nó có bệnh sao? Lại nhận đơn hàng khoảng cách xa như vậy! "
Từ Cảnh đang ngồi trên xe đạp điện của mình, nhìn quãng đường xa lắc của đơn hàng tiếp theo trên điện thoại di động, phàn nàn một chút, quyết định đổi thành chiếc bạo long rồi lập tức xuất phát.
Từ Cảnh chạy xe trên con đường nhỏ không ngừng kêu khổ, bởi vì đơn hàng này là yêu cầu hắn giao cơm hộp từ trong thành phố đến ngoại thành, Từ Cảnh thầm nghĩ: “Người yêu cầu giao mấy món này chắc chắn là đầu óc có vấn đề, ở ngoại thành lại đi order đồ ăn ở trong thành phố, cũng chỉ làm khổ những nhân viên đưa cơm như ta thôi.”
...
“Thịch thịch thịch……” Tiếng gõ cửa vang lên.
Từ Cảnh chạy đến một căn nhà nhỏ ở khu ngoại thành của thành phố Nam Thành, gõ cửa nhà rồi hét to: "Có ai không?"
"Nghe rồi!"
Đi ra mở cửa là một người đàn ông đầu trọc mang mắt kính đen.
Từ Cảnh nhíu mày nhìn hắn rồi lấy đồ ăn từ trên xe đưa tới, người nọ lấy đồ ăn xong, xoay người rời đi.
Từ Cảnh thấy vậy thì vội vàng nói rằng: "Ngươi đợi đã! Người mua đã chọn thanh toán khi nhận hàng, tổng cộng là 309 tệ!"
Người đàn ông đeo kính đen sau khi nghe xong thì quay đầu lại có chút bực mình, lấy trong ví ra 305 tệ trả cho Từ Cảnh, sau đó xoay người lần nữa đi vô nhà.
Từ Cảnh ở bên ngoài cửa vội vã lớn tiếng dãy nảy nói:"Đợi xíu, thiếu 4 tệ, tổng cộng là 309 tệ ngươi mới trả ta có 305 tệ!"
"Hết tiền rồi! Chỉ còn 305 tệ!" Tiếng nói của người đàn ông đeo kính đen khó nghe như tiếng mảnh vụn thủy tinh vỡ ra, sau khi nói xong hắn đi luôn vào nhà và đóng cửa lại.
"Ôi! Quá cmn đáng, ngươi không có lương tâm à? Ngươi thiếu 4 tệ này! Ai sẽ bù cho ta?"
Từ Cảnh vừa nghe xong thì nhảy cẫng lên, trước giờ vẫn chưa có người nào có thể thiếu hắn nửa xu một lạng, nghĩ lại lúc đầu hắn đến phòng người khác ở ký túc xá nhận mua đồ lặt vặt dù là nửa nguyên tiền cũng không được thiếu, lúc này người đàn ông đeo kính đen thiếu hắn hẳn 4 tệ chẳng khác nào là muốn giết hắn.
Loading...
Từ Cảnh gấp đến độ leo tường mà qua, chạy thẳng vào sân gõ cửa bên trong nói rằng: "Này! Ngươi..."
Từ Cảnh vừa mới gõ cửa, thì lập tức cửa mở ra luôn, hắn lập tức nhìn thấy toàn cảnh trong phòng khách lúc này.
Trong phòng khách này ít nhất cũng hai mươi người, toàn bộ đều là nam và đeo kính đen, có mặc áo ba lỗ, có mặc áo sơ mi hoa, cũng có mặc đồ tây, nhưng nhìn là biết không ai là dễ chọc lành hết.
Một nam thanh niên trẻ tuổi bị trói giữa đám người, hắn mặc áo sơ mi trắng dính đầy máu, tóc tai lộn xộn, đang nằm hấp hối trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.
Đại ca của bọn người này mặc đồ tây, mang kính đen đang ngồi ở ghế trên, hai chân vắt chéo, vẻ mặt trêu chọc nhìn hắn hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Các ngươi... còn thiếu ta... Bốn..."
Từ Cảnh nói chuyện lắp ba lắp bắp còn chưa nói xong đã bị hai đàn em của tên đại ca khóa tay lại đè xuống đất, động tác vô cùng chuyên nghiệp mà khống chế Từ Cảnh, côn đồ bình thường chắc chắn không thể làm được.
"Két..."
Cửa nhà cũng bị khóa lại, đến khi nghe được tiếng chìa khóa vang lên, Từ Cảnh mới hoàn hồn, biết chuyện gì đang xảy ra, liền thầm mắng mình vừa rồi phản ứng chậm một nhịp, đáng ra phải lập tức chạy trốn.
Ở đây nhiều người như vậy, hắn biết chắc là đánh không lại, nhưng nếu cố hết sức thì vẫn có cơ hội bỏ chạy, vấn đề là... Cửa hiện tại bị khóa, còn chìa khóa hắn không biết ai đang cầm.
Bọn họ kéo Từ Cảnh đến giữa phòng, đè hắn xuống trước chân của tên đại ca, hắn lúc này liền ở ngay sát cạnh với nam thanh niên cả người đầy máu kia.
"Long ca, thằng nhóc họ Lý này cố ý chọn một đơn dịch vụ giao thức ăn trong thành phố, lại còn chọn thanh toán khi nhận hàng, khẳng định hắn muốn nhờ tên giao đồ này cứu hắn!" Tên đàn em lúc nãy ở phía ngoài nhận cơm hộp của Từ Cảnh cười nói với tên đại ca mặc đồ tây rồi đem đồ ăn để trên bàn.
"Tên nhóc này sáng kiến hay đó! Đặt dịch vụ giao cơm hộp để tự cứu?"
Trong phòng oà lên một loạt tiếng cười nhạo.
Từ Cảnh cố gắng ngẩng đầu lên, hắn phát hiện người thanh niên bị trói kia hình như đã ý thức mơ hồ, thần kinh không rõ lẩm bẩm nói: "Cứu ta... Cứu ta..."
Sau khi im lặng một hồi Từ Cảnh hít sâu một hơi, nhìn về phía thanh niên kia mà phàn nàn nói: "Đại ca, ngươi có khả năng gọi dịch vụ giao cơm hộp, sao ngươi không báo cảnh quan? Ngươi lại hại ta làm gì?"
Nghe Từ Cảnh hỏi như vậy, thanh niên kia cũng không có nói lẩm bẩm nữa mà ngẩng đầu lên hét lớn "Cứu ta, cứu ta", ánh mắt trong nháy mắt trở nên vô cùng tỉnh táo, nói với Từ Cảnh: "Những người này không muốn bại lộ vị trí, cho nên mới để ta gọi dịch vụ giao đồ ăn, trong hoàn cảnh bọn họ trông chừng sát sao như vậy ta làm sao báo cảnh quan?"
Từ Cảnh ngẩn ra không ngờ người bị đánh đến hấp hối này nãy giờ là giả vờ mơ hồ điên loạn, liền tức giận nói với hắn: "Vậy ngươi cũng không nên... Gọi nhân viên giao hàng trong thành phố, ngươi gọi nhân viên giao hàng vùng ngoại thành không được hả?"
"Ha ha ha ha!"
Những tên xã hội đen này nghe Từ Cảnh nói không nhịn được cười.
Thanh niên kia cũng cười khiến cho máu loãng trong răng chảy ra, nói với Từ Cảnh: "Ta cũng không nghĩ tới có tên giao hàng nào ngốc đến mức 12km cũng đi giao, đáng đời ngươi! Ngươi còn nhớ rõ ta đặt bốn món ăn gì không?"
Từ Cảnh tức giận nói rằng: "Ta sao nhớ rõ?!".
"Mau sao trư can ( gan heo xào nhanh ), lại bì thúy kê ( da gà chiên giòn ), tửu lâm thiêu nga ( vịt quay xối rượu ), oa đầu nhất đả (một chục cái bánh ngô), làm sao vậy? Bốn món ăn rất thông thường a." Tên đại ca kia đã đem đồ ăn mở ra để ăn, hắn nhìn thoáng qua ghi chú trên hộp đồ ăn, vừa cười vừa nói.
Thanh niên kia đáp: "Ngươi ghép chữ đầu tiên của mỗi món ăn lại với nhau."
Tên đại ca thì thầm: "Mau, lại, tửu, oa... Nhanh tới cứu ta? Chậc chậc, tên nhóc con họ Lý này cơ trí thật."
Tên đại ca cười cười, cúi đầu ăn hai ngụm cơm lớn.
Nam tử kia lắc đầu thở dài nói: "Ta vốn tưởng rằng đơn hàng hơn 12km, sẽ có người thông minh nhìn ra được vấn đề, không nghĩ tới..."
Từ Cảnh bất mãn ngắt lời nói: "Không nghĩ tới cái gì? Ta làm người thành thật cũng sai hả?"
"Ngươi cũng không phải người thành thật."
Thanh niên kia đột nhiên mở miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ cơ trí, nhìn Từ Cảnh chậm rãi nói rằng: "Tiếng xe của ngươi chạy rất đặc biệt, âm thanh mạnh mẽ mà lại không chói tai, giống với dòng mô tô bạo long, chứ không phải mấy chiếc xe thông thường được sản xuất trong nước, lần trước ta gặp Châu Kiệt Luân cũng nghe loại tiếng oanh minh như thế này, hắn cũng có một chiếc xe giống ngươi tên là Yamaha bạo long, dung tích động cơ khủng bố tới 1250 phân khối—— " (p/s đoạn này hơi điêu một chút)
"Giao hàng viên bình thường không thể nào chạy loại xe này được! Cho nên... Ngươi không phải là người bình thường!"
Thanh niên kia vừa nói xong, những người chung quanh đều trợn mắt ngạc nhiên, trong chốc lát cả phòng đều an tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe được!
Ngay cả vị đại ca kia, cũng là trong miệng ngậm nửa miếng cơm còn chưa nuốt, nhìn Từ Cảnh với ánh mắt bất khả tư nghị.
Qua đại khái mười giây đồng hồ,
Tên đại ca dẫn đầu bật cười, sau đó một đám người cười theo.
Tên đại ca để đôi đũa xuống, lau miệng, ngồi chồm hổm dưới đất nói rằng: "Tiểu tử Lý gia à, ngươi là thám tử lừng danh Conan? Hay chính là Sherlock Holmes? Ta mẹ nó thiếu chút nữa là giống như trong truyện bị ngươi lừa gạt đưa điện thoại để truyền tin báo cảnh quan rằng thám tử Conan đã phát hiện ra hung thủ gây án rồi! Đây là dịch vụ giao thức ăn đó, không lẽ siêu nhân đi giao cơm hộp hả? "
"Ha ha ha ha!"
"Tên này chắc là bị chúng ta đánh nhiều quá khùng luôn rồi."
Một tên côn đồ cởi trần nắm cổ áo của Từ Cảnh, ánh mắt hài hước nhìn hắn nói: "Uy, thằng nhóc, ngươi có phải là siêu nhân không?"
Từ Cảnh trong lòng đã chửi ầm tên nhóc họ Lý cả trăm lần, nhưng nét mặt vẫn giả vờ tươi cười nói rằng: "Tất nhiên là không phải rồi! Ta chỉ là nhân viên giao cơm hộp thôi, tranh thủ buổi tối kiếm chút tiền cũng khổ lắm, mấy vị đại ca làm ơn cho ta một cơ hội, các ngươi thả ta đi, ngày hôm nay coi như ta không nhìn thấy gì hết!"
Tên côn đồ cởi trần đẩy Từ Cảnh té xuống đất lần nữa, khinh thường cười ra tiếng nói: "Đồ vô dụng hèn nhát, chỉ biết cầu xin tha thứ? Ngươi không phải là đuổi theo đòi bọn ta trả bốn nguyên sao?"
Tên thanh niên họ Lý đang bị trói trên mặt đất vừa cười vừa nói: "Người anh em, bọn họ sẽ không tha cho ngươi đâu, ngươi không cần giả bộ nữa, không phải ai cũng có điều kiện chạy Bạo Long đâu, cả triệu tệ đó, ở trong nước ngay cả làm giấy tờ còn khó nói gì là lấy xe đi giao hàng. Ngươi cũng đừng nghĩ chạy trốn một mình, sẵn cứu ta đi luôn! Chỉ cần ngươi cứu ta thoát khỏi đây, ta cam đoan sẽ trả cho ngươi bốn nguyên mà bọn họ thiếu của ngươi.
"Cứu cái rắm! Mấy vị đại ca đừng có tin, hắn nói tào lao đó! Các ngươi thả ta đi, chuyện ngày hôm nay ta sẽ thật coi như không biết gì hết!"
Từ Cảnh thầm hô ở trong lòng tên này thật là thông minh.
Tên đại ca dường như đang suy nghĩ những gì thanh niên họ Lý nói, hắn không còn cười nữa, lấy ra một cái búa ở phía sau ghế, đứng trước mặt Từ Cảnh, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Hắn vừa nói đúng là sự thật? Ngươi thực sự chạy xe bạo long mấy triệu tệ đi giao cơm hộp hả?"
Từ Cảnh thề thốt phủ nhận nói: "Không có! Tên kia là giả bộ hiểu biết nhiều mà thôi, thực ra toàn là nói lung tung! Thật ra là xe độ thôi không phải bạo long gì đâu!"
Nam tử kia suy yếu mà cười cười, nhỏ giọng nói rằng: "Có phải là bạo long hay không, các ngươi ra ngoài nhìn thử là biết liền chứ gì?"
Tên đại ca đưa mắt với một tên thủ hạ ở bên cạnh, tên to con đó liền đi đến cửa móc ra chìa khóa rồi mở cửa ra.
"Đại ca! Ta không biết phải loại bạo long hay không, nhưng chắc chắn không phải là hàng độ! Là một chiếc mô tô cực kỳ ngầu!" Tên vạm vỡ kia đứng ở cửa nói vọng vào nhà.
Từ Cảnh quay đầu, nhìn thấy cánh cửa đang mở ra hơi híp mắt lại nói rằng: "Ngươi nhìn kỹ lại một lần nữa đi, thật sự là hàng độ fake mà thôi."
Tên đại ca tự mình đi qua nhìn thử, đi vào cũng không nhiều lời cầm búa giơ lên cao, nói với hai tên đang khống chế Từ Cảnh: "Dám nói là xe độ? Tưởng ta hồi trẻ không có chơi xe sao? Đè hắn xuống cho ta!"
Sau đó, ánh mắt hắn hung ác, vung búa hướng đầu Từ Cảnh mà đập tới!
"Phanh!..."
Đột nhiên!
Từ Cảnh giống như sói hoang nổi giận, trực tiếp hất văng hai tên vạm vỡ đang ép hắn xuống ra ngoài, đấm một quyền vào trên bụng của tên đại ca khiến hắn khom lưng ôm bụng, Từ Cảnh đoạt lấy búa và đập thẳng đầu hắn hai búa liên tiếp!
"Ngươi đè mẹ ngươi chứ đè! Lão tử đã nói là hàng độ thì chính là hàng độ!"
Dùng búa đập tên đại ca ngã xuống đất xong, Từ Cảnh lập tức vác tên thanh niên cả người đầy máu kia lên trên vai rồi chạy vội ra ngoài!
"Đừng quên... Bọn họ thiếu ta bốn nguyên tiền, ngươi phải trả đó!"
Thanh niên kia cò kè mặc cả, cố sức nói rằng: "Nếu không phải vừa rồi ta giúp ngươi, bọn họ cũng không mở khóa cửa ra, ngươi cũng không chạy ra ngoài được. Cho nên bớt chút nha hai nguyên thôi."
Tên đại ca bụm cái trán đầy máu, cuồng loạn chỉ về phía Từ Cảnh hét lớn: "Ngăn hắn lại cho ta!"
Hơn mười tên vai u thịt bắp ngăn cửa ở phía trước Từ Cảnh, không cho hắn đi ra ngoài. Mà một tên đàn em khác đang cấp tốc móc ra cái chìa khóa định khóa cửa lại!
Từ Cảnh hét lớn: "Tránh ra cho ta!"
Hắn mạnh như trâu, dùng sức một người đẩy hơn mười người cao to lực lưỡng ngã xuống đất!
"Long ca! Thằng này biết võ, khỏe quá! Chúng ta cản không được hắn!"
Những người này đều rất hối hận vì cười Từ Cảnh quá sớm, Cái tên này chỉ khác siêu nhân ở chổ không có mặt đồ lót bên ngoài thôi.
Nghe được từng trận kêu rên, tên đại ca cũng không quan tâm đến vết thương trên đầu, hắn đứng lên đi đến ngắn kéo tủ lấy ra một cây súng, lên đạn, đi đến cửa chĩa thẳng súng về phía Từ Cảnh đang vác theo thanh niên họ Lý kia trèo tường sắp chạy ra ngoài!
"Pằng!"
Nghe tiếng súng vang lên Từ Cảnh sợ đến chân mềm nhũn, suýt nữa té khỏi tường rào.
Tên đại ca thấy thế, cắn răng, nhắm vào Từ Cảnh, bắn một phát nữa!
"Pằng!"
Tiếng súng thứ hai vang lên, ánh mắt Từ Cảnh lúc này dại ra, thân thể từ từ cương cứng, thì thào nói rằng: "Còn không có song tu, ta phải ngã xuống ở chỗ này sao?... Ài! Thực sự là hối tiếc nhân sinh khổ đoản a."
Nhưng vào lúc này, một thanh âm yếu ớt ở phía sau Từ Cảnh truyền tới - -
"Hai phát súng của hắn... Là đều bắn vào người ta! Ngươi trăn trối cái rắm à?"
Thanh niên trên lưng Từ Cảnh con mắt như muốn nứt ra.
"A!, hèn gì ta cảm giác phía sau có lực xung kích, đang nghĩ tại sao lại không đau, quên mất đang cõng theo ngươi, thật ngại quá!"
Từ Cảnh nhanh chóng trèo qua tường rào, mà tên đại ca trước đó đã bị Từ Cảnh đập hai búa, bắn được hai phát súng đã hoàn toàn không thể chèo chống tiếp được nữa, đứng không vững té ngã xuống dưới đất.
"Long ca, Long ca! Đuổi theo! Bất cứ giá nào cũng không thể để tên họ Lý chạy thoát được!"
Tên đại ca ngất rồi, những người kia lại không biết dùng súng nên chỉ có thể chạy bộ đuổi theo Từ Cảnh.
Nhưng Từ Cảnh đã ngồi lên con xe bạo long hàng thật giá thật, đem thanh niên đang thoi thóp kia để đằng trước, tranh thủ khởi động xe lòng nóng như lửa đốt nói rằng: "Người anh em, ráng chịu đựng nha! Còn dư lại hai nguyên tiền coi như bồi thường hai phát súng, ta không cần ngươi trả đâu ! Ngươi muốn chết thì ráng chờ tới bệnh viện rồi chết, nhất định không được chết ở trên xe của ta nha!"