Đông Phương Lãnh Trước khi vào thượng triều Tam vương gia và ngũ hoàng tử được hoàng thượng triệu tập tới ngự thư phòng.
Hoàng thượng vẫn nhàn nhã ngồi uống trà phía bàn trong chính phòng, bên dưới là Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu mặt ai cũng nghiêm túc đứng đó.
Sau khi uống một ngụm trà hoàng thượng liền lạnh giọng nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Lãnh nhi, ta biết thời gian qua con đã chịu rất nhiều khổ cực. Bây giờ con cũng đã tự mình đứng trên đôi chân mình rồi...
Đông Phương Lãnh mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, bao năm qua hắn vẫn luôn căm hận dòng giống đế vương tàn nhẫn và huyết lạnh . Hắn căm phẫn người phụ hoàng trước mặt này, một chút nhân tâm cũng không có. Ngay từ khi hắn sinh ra đã không nhận được một chút nào tình cảm hay hơi ấm của phụ mẫu. Cũng mười bốn năm rồi đây là lần đầu tiên hoàng thượng cho hắn được gặp riêng và tham gia hoạt động trong triều chính.
Đông Phương Lãnh chán ghét cái sự giả tạo và lời nói nỉ non giống như giả vờ ân hận của hoàng thượng đối với mình.
Đông Phương Lãnh nhịn không được mà cất giọng nói cũng lạnh lùng tới cực điểm cắt ngang lời của hoàng thượng:
- Hoàng thượng người cần gì phải dài dòng như vậy? Trước kia cũng vậy mà bây giờ cũng thế người đâu cần ở đây giả vờ quan tâm tới một đưa trẻ kì dị như con.
Hoàng thượng đập mạnh cái chén trà trên tay xuống bàn, ông giận dữ nói :
- Tên phản tử nhà ngươi ... Ngươi thì biết cái gì ? Trẫm không phải cũng chỉ vì giang sơn xã tắc mới phải đẩy ngươi xa hoàng cung hay sao. Truyện năm xưa ngươi cũng là người rõ nhất, ngươi không hiểu cho trầm cũng được nhưng vì bách tính vì cả đại lục ngươi cũng không muốn trả lời trẫm mấy câu hỏi hay sao?
Đông Phương Lãnh cũng không sợ hãi hoàng thượng, hắn điềm nhiên nhìn hoàng thượng nói :
- Hoàng thượng truyện thực hư thế nào còn chưa rõ, hơn nữa việc quốc sư rời khỏi kinh thành cũng không liên quan gì tới Lãnh Vương phủ. Người không phải không từng cho người tới điều tra rồi còn gì.
Hoàng thượng sau khi suy nghĩ ở trong bụng trước hết để làm được việc lớn thì ông nín nhịn đứa trẻ trước mặt này đã, Thiên quốc sư nói rồi chỉ cần nắm giữ được Đông Phương Lãnh và vật tế thì sức mạnh và sự bất tử sẽ áp lên người ông. Mà Đông Phương Lãnh thì luôn trong tầm kiểm soát của ông rồi, vật hiến tế Nguyên quốc sư còn chưa kịp nói đã mất tích . Thời gian cũng chỉ còn đếm trong vài năm ông phải nhanh chóng tìm được quốc sư để tìm vật hiến tế.
Hoàng thượng vì vậy liền hắng giọng rồi nói nhẹ về phía Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu :
- Trầm cũng chỉ vì diệt vong của Đông Phương quốc nên mới phải tìm bằng được Nguyên quốc sư trở về. Nếu đúng theo lời tiên tri năm đó của ông ta , vậy thì cũng chỉ còn vài năm nữa cả đại lục sẽ ngập tràn trong biển máu và chết chóc, tất cả sự diệt vong của các nước cũng chỉ có ông ta mới bói ra được. Mà trẫm chỉ muốn tìm ông ta trở về để cùng các nước mau chóng tìm ra biện pháp khắc phục cơn đại hồng thủy sắp sảy ra.
Đông Phương Lãnh cười lạnh trong lòng , có thật là hoàng thượng muốn thế không hay là muốn cùng quốc sư tìm cách nắm giữ cả châu lục, tiếc là Nguyên quốc sư bị sư phụ của hắn đánh trọng thương và trốn khỏi Đông phương quốc rồi. Bây giờ Nguyên quốc sư hẳn mà đang ấn mình ở một nơi nào đó để trị thương và khôi phục linh lực, nếu theo sư phụ hắn từng nói vậy thì Nguyên quốc sư sớm muộn gì cũng sẽ quay lại và vào hoàng cung tìm hoàng thượng trợ giúp thôi.
Đông Phương Lãnh cười lạnh rồi nói :
- Phụ hoàng người đề cao Đông Phương Lãnh con quá rồi. Người ở gần quốc sư hẳn cũng biết quốc sư không phải người thường, lại càng không dễ gì thao túng ông ta. Chuyện thống nhất toàn châu lục người nghĩ là chuyện đơn giản chỉ cần Quốc sư phẩy tay cái là thành hay sao, cũng quá là nực cười rồi.
Đông Phương Lãnh vừa nói song thì Trần công công đi vào và nói :
- Hoàng thượng đã đến giờ lên thượng triều, các vị đại nhân đã có mặt đông đủ.
Hoàng thượng nghe được lời nói của Đông Phương Lãnh khiến ông lại đang suy tính, ông không phải không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng những lần quốc sư tính quẻ cho Đông Phương quốc đều đúng như y thực tại, ông cũng biết Đông Phương Lãnh và Vũ Đại Sư là có quen biết. Mà Vũ Đại Sư lại là một trong ba người nắm giữ linh thạch và linh lực của trời đất, bảo ông làm sao không đa nghi đây.
Hoàng thượng phẩy tay để công công lui xuống, ông bước xuống phía Đông Phương Lãnh, rồi găn giọng nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Trẫm cho ngươi suy nghĩ từ giờ tới cuối buổi thượng triều, suy nghĩ ra manh mối của Nguyên Quốc Sư liền ra hiệu với trẫm .Bằng không sau này ngươi sống cũng đừng mong sống tốt.
Nói song hoàng thượng liền phẩy áo nhanh chóng rời đi lên phía chính điện.
Đông Phương Tiêu khó hiểu nhìn Đông Phương Lãnh hỏi :
- Tam ca, chuyện huynh và phụ hoàng nói là thật ?
Đông Phương Lãnh lắc đầu, hắn thật ra cũng không biết mọi chuyện thực hư ra sao. Hoàng thượng lòng trắc ẩn và sâu xa hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Nhưng hắn từ trước tới nay cũng không màng tới chuyện là nhi tử của hoàng đế, sợ gì một câu dọa nạt của hoàng thượng chứ. Điều hiện tại hắn quan tâm nhất chính là Cầm Thanh Tuyết còn phải chịu đựng trong bao lâu. Gặp nàng rồi hắn mới biết chuyện trả thù hay dành lấy danh vọng đối với hắn cũng không có quá nhiều ý nghĩa nữa.
Đông Phương Lãnh còn chưa trả lời Đông Phương Tiêu thì Trần công công bước vào ngự thư phòng lần nữa hô lớn về phía tam vương gia và ngũ hoàng tử :
- Tam vương gia, ngũ hoàng tử mời theo lão nô lên thượng triều, tất cả đã có mặt đông đủ.
Đông Phương Lãnh gật đầu rồi cùng Đông Phương Tiêu tới chính điện.
Đông Phương Lãnh bước vào trong lời bàn tàn xì xào đã vang vọng trong chính điện, hoàng thượng cũng chưa tới, nhị hoàng tử cũng không có mặt.
Thái tử Đông Phương Thành đứng bên Phương tả tướng đối diện với Đông Phương Lãnh. Dùng ánh mắt không chút hảo cảm và vui vẻ nhìn về phía hai người đang bước vào.
Ngay sau đó Hoàng thượng bước vào, tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ :
- Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng thượng đi lên phía ngai vàng rồi cất giọng nói lớn :
- Các khanh bình thân.
Tất cả đứng dậy , buổi thượng triều diễn ra như bình thường , các công việc trọng đại trong triều như cũ được bẩm báo.
Chỉ có hoàng thượng thi thoảng vẫn nhìn về phía Đông Phương Lãnh, những tất cả vẫn là nhận được cái khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Đến cuối cùng của buổi thượng triều, Hoàng thượng quyết định ra phê duyệt và đưa ra thánh chỉ :
- Tam vương gia hôm qua trong yến tiệc vì cố ý gây thương tích dẫn đến quận chúa vong mạng, lại thêm tội bất kính với trẫm. Mà theo cấp báo biên cương giặc đã sâm chiếm mất ba toàn thành và còn đang lộng hành làm biên ải lung lay. Nay tam vương gia đã đến tuổi ra trưởng thành vì sự an nguy của bá tánh cũng như để lấy công chuộc tội. Trẫm tuyên chỉ Tam vương gia dẫn dắt mười nghìn đại quân ra biên ải trấn giữ, ban năm nghìn tấn lương thực để trống đỡ và tiếp viện cho hai đại tướng quân ở biên ải, đợi ngày chiến thắng sẽ trở về. Ba ngày nữa bắt đầu xuất binh lên đường ra biên cương.
Đông Phương Tiêu kinh sợ, vì ở biên cương ngoài giặc của phản quân còn có giặc Hung Nô hết sức tàn ác và hung hãn. Vậy mà phụ hoàng lại chỉ cho tam ca có mười nghìn đại quân vậy huynh ấy làm sao mà trống đỡ được.
Đông Phương Lãnh bên này biết hoàng thượng là đang làm khó dễ mình,sớm muộn gì ông ta cũng ra tay. Đông Phương Lãnh cũng đành phải chấp nhận, hắn lạnh lùng cúi đầu nói :
- Nhi thần tuân chỉ.
Đông Phương Tiêu nắm lấy cánh tay Đông Phương Lãnh lắc đầu rồi nói nhỏ :
- Huynh định đi tới biên cương thật sao? Ở đó không dễ sống thế đâu, bao nhiêu tướng lĩnh đều phải lui binh để mặc Hung Nô chiếm đóng tòa thành.
Đông Phương Lãnh cũng đáp lại Đông Phương Tiêu bằng lời nói nhỏ :
- Đông Phương Tiêu đệ thấy bây giờ ta từ chối nổi không?
Đông Phương Tiêu buồn bã gật đầu, sau đó đi ra giữa chính điện quỳ xuống gấp gáp nói :
- Phụ hoàng. Nhi thần xin xung phong cùng tam hoàng huynh ra biên cương đánh giặc, xin phụ hoàng ân chuẩn.
Hoàng thượng đập bàn nói lớn về phía Đông Phương Tiêu:
- Đông Phương Tiêu đứng lên đi, lời khẩn cầu vừa rồi coi như ta chưa nghe qua, con còn nhỏ tuổi chưa đến lúc ra trận, từ giờ con thay nhị hoàng huynh tới ngự thư phòng giúp ta phê duyệt tấu trương đi.
Hoàng thượng nói song liền phất tay nói lớn:
- Được rồi bãi triều đi.
Đông Phương Tiêu vẫn không đồng ý liền quay về phía Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Tam ca ta đi tìm phụ hoàng nói chuyện, nhất định ta muốn đi cùng huynh ra biên ải.
Đông Phương Lãnh lắc đầu rồi nói với Đông Phương Tiêu:
- Ngũ đệ, ta trở về Cầm thừa tướng phủ sau đó sẽ qua Huyết Sát Các sắp xếp mọi thứ. Ngươi cũng biết biên cương rất nhiều nguy hiểm, hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý để ngươi đi, đừng tốn công vô ích nữa.
Đông Phương Tiêu cố chấp nói lớn :
- Đệ không tin, đệ nhất định sẽ xin phụ hoàng đi cùng huynh.
Không để Đông Phương Lãnh đáp lại Đông Phương Tiêu đã chạy nhanh về phía ngự thư phòng tìm hoàng thượng.
Đông Phương Lãnh đáp nhẹ lại phía sau Đông Phương Tiêu:
- Một mình ta đi cũng tốt, đệ ở lại giúp ta cai quản hai nơi kia.
Bóng lưng Đông Phương Tiêu cũng không dừng lại sau câu nói của Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh nhìn bóng lưng khuất dần của Đông Phương Tiêu thì nhẹ thở dài, hắn quay bước đi ra ngoài hướng cổng hoàng cung, rồi dùng khinh công bay nhanh về hướng thừa tướng phủ.