Phong Mặc Vân nắm lấy cổ tay Cầm Thanh Tuyết đi tới thẳng lương đình trong hoa viên của từ hi cung, hắn trên đường tới đã ra hiệu cho thuộc hạ của mình lui xuống chuẩn bị ngự thiện.
Cầm Thanh Tuyết biết rằng ngoài trời cũng đã muộn ,nhưng bụng nàng lại cũng đói cồn cào hết cả lên rồi, nếu giờ từ chối miếng ăn tới miệng thì chính là thiệt thân rồi.
Hơn nữa ở đây cũng là Từ Hi cung, nàng cũng không phải muốn ăn liền có thể ăn. Nếu nhịn thì e rằng chính nàng phải nhịn đói tới sáng sớm mai mới có thể có đồ ăn.
Vừa tới lương đình Cầm Thanh Tuyết đã thấy bên trong bàn có sẵn một ấm trà còn nóng, mùi trà thơm nhẹ còn thấy chút quen thuộc. Bên cạnh là một đĩa bánh quế hoa và một đĩa bánh đậu, mùi bánh quế hoa lại cứ như vậy quần quanh mũi nàng.
Bánh quế hoa là loại bánh mà trước nay Cầm Thanh Tuyết vẫn rất thích ăn. Nàng trên môi liền nở nụ cười nhẹ, cuối cùng không khách sáo mà liền buông bàn tay của Phong Mặc Vân ra rồi đi lại bàn ngồi xuống cư nhiên đưa tay lấy bánh đưa lên miệng ăn.
Vừa ăn Cẩm Thanh Tuyết vừa nhẹ nhàng nói :
- Muộn như vậy rồi mà Phong thiếu trang chủ vẫn mua được bánh quế hay sao?
Phong Mặc Vân bước theo phía sau Cầm Thanh Tuyết, hắn khẽ cười nhẹ rồi ngồi xuống bên đối diện với nàng.
Thật ra bánh quế này hắn không hề mua, người của hắn cũng bây giờ mới đi chuẩn bị ngự thiện mà.
Nhưng nhìn nàng ăn bánh vui vẻ và thỏa mãn như vậy hắn cũng liền không muốn chối bỏ. Hắn cũng không biết là ai đã tới trước chuẩn bị rồi, cùng lắm lát nữa bảo thuộc hạ trả cho người kia chút bạc là được.
Thấy Cẩm Thanh Tuyết thích ăn bánh quế như vậy hẳn liền cười nhẹ nói :
- Thấy ngươi muốn ăn gì, từ mai mỗi ngày ta đều có thể mua cho ngươi ăn.
Cầm Thanh Tuyết bị câu nói của Phong Mặc Vân làm cho có chút nghẹn nghẹn ở cổ, nàng đưa tay vuốt nhẹ lồng ngực mình .
Phong Mặc Vân thấy nàng bị nghẹn liền lập tức rót một chén trà rồi đưa về phía nàng rồi nói :
- Cầm tiểu thư ngươi. Cứ ăn từ từ..
Cầm Thanh Tuyết cũng không khách sáo mà đưa tay cầm lấy chén trà từ tay Phong Mặc Vân rồi đưa lên miệng uống một hơi hết.
Ở cổ cũng không còn nghẹn nghẹn nữa mới liền đưa mắt nhìn Phong Mặc Vân rồi nói :
- Phong thiếu trang chủ ngài cũng chẳng phải chưa ăn hay sao? Ngài cũng ăn một chút đi.
Phong Mặc Vân còn chưa trả lời thì phía sau lưng xa xa đã có lời nói đầy bất mãn vang lên về phía Cầm Thanh
Tuyết :
- Cầm tiểu thư, ngươi đúng là cái đồ vô lương tâm... Tam ca ta bệnh càng ngày càng trở nên nghiêm trọng như vậy rồi...Vậy mà ngươi... Ngươi vẫn còn tâm trí ở đây cùng hắn ăn ăn uống uống hay sao?
A Thủy đi theo phía sau Đông Phương Tiêu liền cúi đầu hành lễ với Cầm Thanh Tuyết và Phong Mặc Vân:
- Tham kiếm Cầm tiểu thư, tham kiếm Phong Thiếu gia.
Phong Mặc Vân phất tay ra hiệu cho A Thủy rồi cũng nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, hắn cũng muốn biết câu trả lời của nàng. Liệu nàng có lập tức rời đi tới Lãnh vương phủ hay không?
Cầm Thanh Tuyết đánh ánh mắt nhìn về phía của Đông Phương Tiêu đang đi tới, nàng tự rót thêm cho mình một chén trà rồi đưa lên miệng chầm chậm uống.
Thấy khuôn mặt bất mãn của ngũ vương gia đối với mình, nàng cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại :
- Ngũ vương gia trước khi người trách ta vẫn nên hỏi qua tam vương gia... Chính ngài ấy nói với ta, trong người ngài ấy không có vấn đề và đuổi ta rời đi.
Đông Phương Tiêu trừng mắt lớn nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Cầm Thanh Tuyết ta không biết ngươi và tam ca của ta có chuyện gì sảy ra, nhưng ta khuyên ngươi trước hết vẫn nên giải hết độc trên người huynh ấy rồi hãy cùng nam nhân khác cùng một chỗ thân thiết như vậy.
Cầm Thanh Tuyết trong mắt vẫn là sự lạnh lùng, nàng nhìn thẳng vào mắt ngũ vương gia rồi nói :
- Ngũ vương gia, ta bây giờ chỉ là Thái y của tam vương gia. Chuyện ta có thân thiết với ai cũng không phải là việc mà ngài có thể quản.
Đông Phương Tiêu trong lòng càng tức giận, nữ nhân này thật sự rất vô tình. Mới mấy ngày trước còn cùng với tam ca của hắn ân ân ái ái như vậy. Bây giờ ở đây liền phủi sạch như không hề quen biết là sao.
- Ta... Ta cũng chỉ vì lo cho tam ca của ta ... Huynh ấy mà thấy ngươi như vậy bệnh tình sẽ càng trở nên nặng hơn.
Cầm Thanh Tuyết đặt mạnh chén trà xuống bàn rồi lạnh lùng nói về phía Đông Phương Tiêu:
- Ngũ vương gia ngài tài giỏi như vậy, lại đoán bệnh giỏi như vậy. Vậy chi bằng ngũ vương gia cứ tự mình giải độc của tam vương gia đi. Đừng có ở đây kiếm chuyện với ta nữa, ta dù sao cũng không có hứng thú để đôi co với ngài.
Đông Phương Tiêu càng nghe càng bực bội trong lòng hắn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói:
- Ngươi... Ngươi nên nhớ chuyện năm đó.....
Cầm Thanh Tuyết gắn từng tiếng về phía Đông Phương Tiêu :
- Ngũ vương gia, ta nói rồi ta vẫn đang tìm cách. Nhất định sẽ trả đủ ân tình của tam vương gia năm đó... Nếu không còn việc gì thì mời ngũ vương gia rời đi, đừng ở đây làm mất nhã hứng của Phong công tử và ta.
Đông Phương Tiêu trong lòng đầy bực tức, nghe Cầm Thanh Tuyết lạnh nhạt như vậy hắn liền quay người rời đi.
Phong Mặc Vân ngồi cạnh nghe câu trả lời của Cẩm Thanh Tuyết với Đông Phương Tiêu trong lòng liền mỉm cười.
Như vậy là hắn có cơ hội rồi, hắn nhất định thời gian này phải dành lấy tình cảm của nàng.
Đông Phương Tiêu vừa rời đi thì người của Phong Mặc Vân cũng đưa ngự thiện đến.
Cầm Thanh Tuyết mặc dù đã bị ngũ vương gia làm cho mất hết hứng ăn uống, nhưng nhìn mấy món ăn trên bàn lại nghĩ Phong Mặc Vân đã mất công cho người chuẩn bị giờ nàng rời đi thì cũng có chút không được hay.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Phong Mặc Vân cười nhẹ nói :
- Phong thiếu trang chủ, thất lễ quá lại để chuyện riêng của ta làm ảnh hưởng tới nhã hứng của ngài.
Phong Mặc Vân cười nhẹ lắc đầu, hắn tự mình lấy bát nhỏ múc cho Cầm Thanh Tuyết một bát canh rồi đặt về phía nàng nhẹ nói :
- Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ cần được dùng bữa với Cầm tiểu thư là ta đã thấy đủ mãn nguyện rồi.
Cầm Thanh Tuyết cũng không từ chối chén canh mà Phong Mặc Vân đưa tới, nàng chầm chậm đưa lên miệng ăn.
Dù sao cũng chỉ là dùng bữa thôi mà, nàng ăn nhanh một chút rồi rời khỏi đây.
Phong Mặc Vân thấy Cầm Thanh Tuyết cũng không còn thái độ xa lánh với mình trong lòng liền rất vui. Hắn vừa cười nhẹ vừa gắp thêm thức ăn vào bát cho nàng.
Trong bát của Cẩm Thanh Tuyết đã rất nhiều thức ăn do Phong Mặc Vân gắp vào, nàng liền ho nhẹ rồi nói với hẳn :
- Phong thiếu trang chủ ngươi ăn đi, đừng gắp vào bát của ta nữa. Ta ăn như vậy đủ rồi.
Phong Mặc Vân cười nhẹ gắp thêm một miếng cá vào bát của nàng rồi buông nhẹ đũa xuống bát rồi nhìn nàng ồn nhu nói :
- Cầm tiểu thư ta có thể hỏi ngươi một chuyện không ?
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu nói :
- Phong thiếu trang chủ cứ nói, chuyện ta có thể nói ta nhất định sẽ nói.
Phong Mặc Vân cười nhẹ, hắn chỉ là muốn biết chuyện năm đó trong lời nói của Đông Phương Tiêu vừa rồi là ý gì.
Hắn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nhẹ giọng hỏi :
- Vừa rồi ngũ vương gia nói chuyện năm đó là sao? Có gì sảy ra với ngươi và Tam vương gia sao?
Cầm Thanh Tuyết tay đang cầm muỗng uống canh liền khựng lại, sau đó nàng đặt nhẹ thìa nhỏ xuống bát rồi nhàn nhạt nói :
- Chuyện cũng cách đây năm năm rồi, năm đó ta bị quận chúa hạ độc .Tính mạng chỉ còn giống như sợi tơ nhỏ, cũng nhờ tam vương gia mời thần y tới mới giữ được mạng nhỏ này của ta.
Phong Mặc Vân gật đầu lại nói :
- Nên giờ ngươi đồng ý là Thái y của Đông Phương Lãnh vì năm đó hắn cứu ngươi?
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi lại lắc đầu, nàng nhẹ giọng đáp lại Phong Mặc Vân:
- Thật ra cũng là một phần, một phần khác ta và ngài ấy chính là ....
Cẩm Thanh Tuyết dừng lại rồi thở dài nói :
- Mà thôi đi, cũng không có gì to tát cả.
Phong Mặc Vân cũng không ép nàng, chỉ cần nghĩ Cầm Thanh Tuyết và Đông Phương Lãnh ở bên nhau vì trả ơn nghĩa như vậy với hắn cũng đủ lắm rồi.
Phong Mặc Vân mỉm cười nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Cầm tiểu thư vậy sau này ngươi đã có dự định gì hay chưa?
Cẩm Thanh Tuyết ăn đã no nên tự mình rót một chén trà cho mình rồi nói :
- Thật ra ta cũng không có dự tính gì, trong đầu thì vẫn còn vài chuyện mông lung. Nhưng trước hết vẫn là phải cứu tứ công chúa trước rồi mới có thể nói tới chuyện khác.
Phong Mặc Vân cũng buông đũa xuống rồi nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Ở Thành đông của chúng ta mỗi năm đều có lễ hội lớn, một ngày nào đó không biết ta liệu có cơ hội có thể mời
Cầm tiểu thư tới khu của ta tham gia được không?
Cầm Thanh Tuyết uống một ngụm trà rồi cười nhẹ nói :
- Ta cũng không thể nói trước chuyện gì, nếu có cơ hội nhất định ta cũng muốn tới chơi một lần. Khi ấy nhất định sẽ tới làm phiền Phong thiếu trang chủ làm người dẫn đường nhé.
Phong Mặc Vân nghe nàng nói trong lòng liền vui vẻ, còn có chút hạnh phúc. Cầm Thanh Tuyết nói như vậy có phải đã có phần chấp nhận hắn rồi hay không? Hắn cũng nhanh chóng đáp lại nàng :
- Được, được chứ. Cầm tiểu thư dù đến bao nhiêu lần đi chăng nữa ta cũng đều hân hạnh tiếp đón.
Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp nói thì tiếng A Ý từ ngoài gấp gáp vọng vào.
- Tiểu thư, tiểu thư..
Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn A Ý nói :
- Công chúa sảy ra chuyện gì?
A Ý lúc này mới tiếp tục nói :
- Công chúa đã có cử động ở mi mắt và ngón tay rồi.
Cầm Thanh Tuyết lúc ấy mới thở nhẹ gật đầu, điều này nàng cũng sớm đoán ra. Nó chỉ là phản xạ bình thường mà người bệnh đang phục hồi thôi. Dù sao nàng cũng muốn rời khỏi đây nên liền quay người về phía Phong Mặc Vân nói :
- Phong thiếu trang chủ, ta có việc phải đi trước. Ngài cứ ở lại từ từ dùng bữa nhé, đa tạ vì đã giúp ta chuẩn bị bữa
ลัท.
Phong Mặc Vân nhẹ đứng lên, hắn cười nhẹ gật đầu đáp lại nàng :
- Vậy Cầm tiểu thư mau đi đi, ngày mai ta sẽ tới thăm tứ công chúa sau.
Cầm Thanh Tuyết liền gật đầu rồi quay người đi về phía trước. A Ý cũng liền lập tức đi theo phía sau nàng.
Cầm Thanh Tuyết vừa rời đi Phong Mặc Vân liền ngồi xuống chỗ của nàng đã ngồi, tay cầm vào vị trí bát mà nàng đã cầm. Miệng lại nở nụ cười đầu ôn nhu, nội tâm gắt gao muốn có nàng bên cạnh mình.