Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 126: Tâm Ma Thức Tỉnh



Cầm Thanh Tuyết sau khi tới Lãnh vương phủ liền gặp quản gia đang đi đi lại lại trước cửa thư phòng.Nàng khẽ cúi đầu chào rồi trực tiếp đi vào phía trong thẳng đến hướng ôn tuyền.

Trên đường cánh mũi lại nhàn nhạt ngửi được mùi máu tanh, càng bước vào trong khí lạnh càng tỏa ra nồng đậm.

Cầm Thanh Tuyết bước chân cũng nhanh hơn, trong lòng liền lo lắng vừa rồi khi giao chiến Đông Phương Lãnh cũng không có bị thương chẳng nhẽ hắn lại ho ra nhiều máu huyết như vậy. Mùi lại càng trở nên nồng đậm hơn khi vào càng sầu bên trong.

Vừa tới cửa trước để vào ôn tuyền liền thấy Đông Phương Lãnh nằm bất động dưới nền đất phía trong, trên khóe miệng vẫn có vệt máu, ở cổ áo cũng là có dính vệt máu, tay áo cũng có dính máu huyết lớn .

Cầm Thanh Tuyết vừa chạy tới liền ngồi xuống liền lập tức đưa tay lên kiểm tra mạch đập của hắn.

Thấy mạch đập hỗn loạn, nhưng độc trong người lại có chút bình ổn, nàng liền lớn giọng gọi ra ngoài :

- Ảnh Nhất, quản gia mau vào giúp ta một việc.

Ngay lập tức Ảnh Nhất và Quản gia chạy vào, Cầm Thanh Tuyết cất giọng đầy lạnh lùng phân phó:

- Hai người giúp ta thay y phục và đưa tam vương gia trở lại giường đi.

Ảnh Nhất và Quản gia biết Cầm tiểu thư và tam vương gia đang có chuyện, hai người thật sự muốn nhân cơ hội này để hai người họ làm lành trở lại. Hai người đưa ánh mắt nhìn nhau rồi Quản gia ho nhẹ nói :

- Tiểu thư vương gia thường ngày đều không cho phép ai được cởi y phục, việc này...e là....

Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng quay người vừa bước đi vừa nói :

- Ta bây giờ chỉ là Thái y của tam vương gia, các ngươi thân là thuộc hạ của ngài ấy còn thấy không tiện. Vậy ta lại càng không tiện... Ta đợi ở bên ngoài... Sau hai khắc đồng hồ hai người vẫn chưa đưa được tam vương gia ra ngoài vậy ta xin phép cáo từ.

Ảnh Nhất và Quản gia biết lần này hai người họ là sảy ra chuyện lớn rồi. Ai cũng đều thở dài, e rằng thời gian tới

Lãnh vương phủ lại ngập trong hàn khí rồi.

Cầm Thanh Tuyết bước ra ngoài thì Ảnh Nhất và Quản gia cũng làm công việc mà nàng phân phó.

Cầm Thanh Tuyết bước ra ngoài lại ngồi xuống bàn nhàn nhạt uống trà, vừa rồi có xem qua mạch tượng thì Đông Phương Lãnh cũng là vẫn chưa có gì nguy hiểm tới tính mạng.

Mạch loạn như vậy cũng có thể là do vừa rồi hắn đã dùng hết sức vận nội lực đánh về đám tà nhân kia. Cầm Thanh Tuyết trong lòng cũng có chút thắc mắc, xem qua mạch tượng, hình như ba loại độc tố trong người tam vương gia bây giờ tựa như rất bình ổn.

Nàng lại thầm đoán liệu có phải vừa rồi tâm ma bộc phát nhưng bị Đông Phương Lãnh khống chế. Khiến cho thân thể hắn chính là bị phản lại và khiến cho khí huyết cuộn lại trên đan điển mà ho ra rất nhiều máu huyết hay không?

Cầm Thanh Tuyết còn đang suy tư thì Ảnh Nhất và Quản gia cũng đưa được tam vương gia trở lại giường.

Cầm Thanh Tuyết bước tới bên giường rồi nhẹ đưa tay lên sờ qua chán của Đông Phương Lãnh, sau đó nàng nhìn về phía quản gia và Ảnh Nhất nói :

- Quản gia ngươi chuẩn bị giúp ta một bộ kim châm, sau đó tới dược phòng chuẩn bị một nổi nước thảo dược mà ta vẫn hay thường căn rặn để vương gia lát nữa ngâm mình.

Quản gia gật đầu rồi đi ngay sau đó.

Cầm Thanh Tuyết lại quay về phía Ảnh Nhất nói :

- Ảnh Nhất ngươi xuống dưới chuẩn bị một bát canh giải rượu, một thùng nhỏ nước và khăn để chườm cho vương gia. Ngài ấy sốt rồi.

Ảnh Nhất ngay sau đó cũng cúi đầu rồi rời đi.

Hai người rời đi Cầm Thanh Tuyết cũng quay lưng muốn đi ra bàn trà bên ngoài ngồi, dù sao kim châm chưa tới nàng cũng không thể giúp hắn ổn định mạch tượng được.

Vừa quay bước thì liền nghe tiếng ho lớn phía sau, Cầm Thanh Tuyết nhẹ xoay người lại trên cổ nhanh chóng đã bị một bàn tay lạnh của Đông Phương Lãnh nắm lấy bóp chặt.

Đông Phương Lãnh ánh mắt màu đỏ càng thêm đỏ, ánh mắt tựa như đầy hỏa khí nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Cầm Thanh Tuyết. Bàn tay ở cổ lực cũng mạnh mẽ hơn, tay hắn dần nhấc bổng nàng lên phía trên.



Cầm Thanh Tuyết lần nữa bị ánh mắt đỏ rực của Đông Phương Lãnh làm cho kinh sợ, cả cơ thể lần nữa mất đi khí lực, bàn tay nhỏ của nàng đưa lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn. Khuôn mặt cũng bị nắm chặt tới đỏ ửng, khí huyết lưu thông càng khó khăn, trên mắt lần nữa là làn hơi nước. Nàng chính là bị hắn dọa cho sợ hãi đến phát khóc.

Từng giọt nước mắt lại rơi xuống, một giọt chảy vào cánh tay của hắn.

Đông Phương Lãnh như mất đi ý thức, hắn trong người đều là cuồng nộ, cả cơ thể nóng bừng lại. Nhưng ngay sau khi thấy nước mắt của Cầm Thanh Tuyết rơi xuống, lực trên cánh tay đã giảm bớt. Lại thêm một giọt nước mắt rơi vào bàn tay của hắn khiến hắn liền đau lòng.

Tất cả kí ức khi bên cạnh nàng lần lượt ập tới trong trí óc ... Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy của nàng cứ như thế hiện

lên.

Đông Phương Lãnh buông cánh tay của mình ra, đôi mắt cũng nhắm chặt lại, giọng nói trầm trầm ồm ồm vang lền :

- Đi đi.

Ngay sau khi Đông Phương Lãnh buông tay ra thì Cầm Thanh Tuyết liền ngã khụy xuống đất, nàng khó khăn hít lấy từng chút không khí bên ngoài. Vừa có chút khí lực Cầm Thanh Tuyết liền nhổ dậy liền lập tức nghe được lời nói âm trầm từ hắn.

Môi nàng khẽ cười khổ, nàng giờ có thể đi sao? Khí lực trong người một chút cũng chưa khôi phục lại. Đến ngồi dậy còn thấy chút khó khăn nói gì đến tự rời đi.

Cẩm Thanh Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì Đông Phương Lãnh đứng bên trên đã ôm miệng nôn ra một lượng máu. Từng giọt máu cứ thế chảy xuống rơi ngay trước mặt của nàng.

Đông Phương Lãnh không muốn những giọt máu của hắn chảy vào nàng, hắn liền lấy tay áo lau nhanh đi. Hắn cũng không muốn nàng thấy khuôn mặt khổ sở này của mình, lần nữa hắn trầm giọng nói :

- Ngươi còn không mau đi, mau tránh xa bổn vương càng xa càng tốt.

Cầm Thanh Tuyết vận nội lực lần nữa điều hòa lại khí lực trong người, nàng cũng nhận ra trong lời nói vừa rồi của hắn chất giọng đã có phần thay đổi. Cơn sợ hãi trong người đã vơi đi rất nhiều.

Cẩm Thanh Tuyết nhàn nhạt lắc đầu nói :

- Tam vương gia, ta bây giờ chính là không đủ khí lực để rời đi.

Đông Phương Lãnh bàn tay cũng gắt gao nắm chặt lại, hắn bây giờ lại càng sợ hãi bản thân làm nàng thương tổn.

Nhìn về phía tay áo đã dính rất nhiều máu huyết Đông Phương Lãnh liền cởi phăng chiếc áo ra vứt qua một bên .

Cả cơ thể đều lộ ra, phần cơ ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn cùng với đó là những vết sẹo dài ngắn chồng chéo lên nhau.

Đông Phương Lãnh ngay sau đó liền nhẹ ngồi xuống ngay bên cạnh của Cầm Thanh Tuyết, một tay ôm nhẹ vai nàng, một tay hẳn vận nội lực truyền nội lực của mình vào phía lưng của Cẩm Thanh Tuyết.

Cẩm Thanh Tuyết cả người đều được nội lực của Đông Phương Lãnh làm cho khỏe lên, nàng lớn giọng nói với hắn :

- Vương gia ngài điên rồi.

Cầm Thanh Tuyết cũng biết hắn lúc tối đã dùng rất nhiều nội lực đánh về phía ma nhân, vừa rồi lại dùng nội lực đè nén và ép chế tâm ma. Giờ lại vận nội lực truyền vào người nàng như vậy, thật quá nguy hiểm. Cứ tiếp tục sợ rằng các động mạch của hắn chịu quá sức nhất định sẽ bị hao tổn và phá vỡ động mạch . Như vậy sau này hắn sẽ rất khó khôi phục và khó sử dụng nội lực.

Đông Phương Lãnh không đáp lại nàng hắn chỉ biết mình đã làm nàng thương tổn, nhất định phải trả lại tâm khí cho nàng.

Cầm Thanh Tuyết sau khi được Đông Phương Lãnh truyền nội lực cả người cũng khỏe hơn, nhưng nàng vẫn không dám động đậy. Chỉ sợ rằng sơ xuất khiến hắn loạn lực sẽ bị phản phê sẽ lại nguy hiểm hơn.

Nàng liền nói lớn :

- Vương gia, ta đã khôi phục rất nhiều khí lực rồi, ngài dừng tay lại đi.

Đông Phương Lãnh vẫn tiếp tục truyền cho đến khi đan điền cuộn thêm một tầng khí lực lớn nữa mới dừng lại.

Hắn cố gắng để bản thân không thổ huyết trước mặt nàng.

Cầm Thanh Tuyết biết Đông Phương Lãnh thu lại nội lực trong tay nàng liền đưa tay về phía cổ hắn, muốn giúp hắn kiểm tra mạch, vừa đưa tay nàng vừa lạnh nhạt nói :



- Ngài thật sự điên rồi, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Bàn tay Cầm Thanh Tuyết còn chưa đưa tới cổ đã bị tay của Đông Phương Lãnh nắm chặt lại. Hắn cúi nhẹ người về hướng khuôn mặt nàng.

Cầm Thanh Tuyết bàn tay bị nắm chặt có liền cố gắng rút tay lại, lại thấy khuôn mặt Đông Phương Lãnh tiến về phía khuôn mặt mình nàng liền tránh đi rồi lạnh lùng nói :

- Vương gia... chúng ta đã kết thúc rồi.

Đông Phương Lãnh cũng dừng lại ngay trước khuôn mặt nàng một đoạn, trong lòng hắn đều là sự cười khổ. Hắn nhẹ buông cánh tay nàng ra rồi đứng lên đi về phía giường, vừa ngồi xuống hắn liền nói :

- Bồn vương ổn rồi, ngươi trở về đi.

Cầm Thanh Tuyết cũng đứng dậy vừa rồi ở gần có nghe được mạch đập có chút loạn của Đông Phương Lãnh , hắn có thể đứng lên đi tới giường và nói được câu dài như vậy. Cũng coi như hắn giỏi đi, nàng cũng không thèm

quan ทนัล.

Cầm Thanh Tuyết cúi người rồi nói một câu lạnh nhạt rồi quay người rời đi :

- Được vậy tiểu nữ không làm phiền ngài nữa.

Cầm Thanh Tuyết quay người rời đi ra tới cửa liền gặp quản gia đi vào, nàng lạnh lùng nói :

- Vương gia đã tỉnh lại, ta còn có việc phải đi trước, quản gia vẫn là nên tới mời ngũ vương gia tới thăm mạch cho vương gia đi.

Quản gia khó hiểu nhìn Cầm Thanh Tuyết, thấy Cầm tiểu thư lạnh lùng như thế cũng đành gật đầu đáp :

- Vâng tiểu thư.

Nói song Cầm Thanh Tuyết liền đi nhanh ra ngoài rồi dùng khinh công rời đi.

Lúc đấy Ảnh Nhất cũng bước vào phía sau quản gia.

Hai người cùng bước vào phía trong cung kính nói :

- Vương gia .

Đông Phương Lãnh lập tức ngã nằm xuống giường, hắn lạnh lùng nói ra phía hai người bên ngoài:

- Ảnh Nhất ngươi theo bảo vệ nàng tới hoàng cung đi.

Ảnh Nhất ngay lập tức cúi đầu rồi rời đi.

Đông Phương Lãnh tiếp tục nói với quản gia:

- Giờ này là giờ nào rồi?

Quản gia lập tức trả lời :

- Vương gia đã là giờ tuất canh hai rồi.

Đông Phương Lãnh trên môi nở nụ cười nhẹ, vậy nàng trở về từ hi cung cũng không kịp ăn tối với tên Phong Mặc Vân kia nữa rồi.

Ngay sau đó Đông Phương Lãnh ho nhẹ mấy tiếng rồi nói :

- Được rồi. Ngươi tới Ngũ vương phủ bảo hắn tới đây xem qua cho ta đi.

Quản gia lập tức gật đầu rồi rời đi, quay người rời đi trong lòng còn thắc mắc. Vừa rồi chẳng phải Cầm tiểu thư ở đây sao, vương gia sao không để Cầm tiểu thư xem bệnh

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv