Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 109



Rất nhanh Cầm Thanh Tuyết đã thay y phục song, thấy Đông Phương Lãnh vẫn đang miệt mài nhổ từng cây cỏ trên hai nấm mồ. Lại thấy hắn đã cởi luôn áo bào bên ngoài để ngồi xuống chăm chú nhổ.

Trên trán Đông Phương Lãnh lại lấm tấm chút mồ hôi khiến Cầm Thanh Tuyết mỉm cười .

Cầm Thanh Tuyết nhẹ bước tới khu bếp nhỏ bên phía hông nhà trúc. Đặt một nồi nhỏ gạo lên bếp rồi châm củi nhỏ, nàng lấy chiếc rổ trúc tới phía sau nhà hái thêm một vài loại cây dược liệu dùng để nấu ăn.

Cầm Thanh Tuyết bước nhẹ tới phía sau có một ao cá nhỏ, thật ra nàng không muốn bắt cá trong ao vì xưa nay chúng tựa như những người bạn đối với nàng, mỗi ngày rảnh rỗi nàng vẫn thường tới bên bờ ngồi lại cùng chúng trò chuyện. Nay bắt lên làm thịt nàng lại có chút không nỡ.

Nhưng hôm nay có cả Đông Phương Lãnh ở đây, sợ hắn ăn rau dược liệu không quen nên nàng mới đành lấy chiếc rổ nan trúc lớn, lại có cán tay cầm , đưa xuống dưới cố vớt lên một con cá để làm cơm .

Bước xuống dưới bậc thang nhỏ dưới ao, Cầm Thanh Tuyết thận trọng nhìn rồi đưa rổ xuống vớt. Còn đang loay hoay mãi vẫn không vớt được con cá nào thì phía sau đã có bàn tay lớn nắm lấy cán trúc giúp nàng đỡ nhẹ cả rổ lớn. Lại một bàn tay ôm vào eo nàng nhấc lên phía trên. Bên tai lại là lời nói ôn nhu của Đông Phương Lãnh :

- Ta giúp nàng làm.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ buông tay ở cán trúc rồi gật đầu.

Đông Phương Lãnh đặt nhẹ Cầm Thanh Tuyết lên bờ bên trên rồi lấy rổ trúc đẩy mạnh xuống dưới ao. Một lần không bắt được, hai lần không bắt được... Tới lần thứ ba mới bắt được một chú cá chép lớn nhưng vừa nhấc lên thì nó liền nhanh chóng nhảy bổ xuống nước làm nước dưới áo bắn tung tóe lên khắp cả người Đông Phương Lãnh .

Cầm Thanh Tuyết đứng trên bờ thì đứng có chút xa nên không bị ướt. Thấy Đông Phương Lãnh bị nước dưới ao làm cho ướt cả, Cầm Thanh Tuyết liền lo lắng nói :

- Vương gia ngài không sao chứ?

Đông Phương Lãnh quay lại cả người đều có chút ướt, hắn lắc đầu nhìn nàng nói :

- Ta thì không sao, nhưng cá thì nhảy đi mất rồi.

Cầm Thanh Tuyết nhìn bộ dáng luyến tiếc của Đông Phương Lãnh liền bật cười nàng vừa đi lại phía hắn vừa nói :

- Vương gia chúng ta là không có duyên ăn cá rồi, ngài lên đây đi, cả người ướt như vậy sẽ không tốt cho thân thể ngài .

Cầm Thanh Tuyết đưa tay về phía Đông Phương Lãnh để hắn nắm tay mình đi lên.

Đông Phương Lãnh mặc dù luyến tiếc vì không bắt được cá cho nàng, nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ và hành động ân cần của nàng làm hắn cũng vui vẻ theo.

Đông Phương Lãnh đưa bàn tay mình nắm lấy bàn tay nhỏ của Cầm Thanh Tuyết rồi bước từng bước lên trên.

Đông Phương Lãnh vừa bước lên Cầm Thanh Tuyết liền đưa tay giúp Đông Phương Lãnh cởi chiếc đai áo ở eo rồi tiện cởi luôn chiếc áo ngoài của hắn ra, vừa làm vừa nói :

- Vương gia, ta giúp ngài cởi áo trước, nước lạnh nhiễm vào người sẽ không tốt cho hàn độc trong người.

Vừa cởi áo ra nhìn cơ ngực cứng rắn bên trong lớp áo ngủ mỏng của Đông Phương Lãnh khiến Cầm Thanh Tuyết khựng lại, bàn tay như vô tình vẫn là để trên cơ ngực của hắn.

Đông Phương Lãnh vẫn chăm chút nhìn từng hành động ái muội của Cầm Thanh Tuyết, nàng như đang khơi gợi dục vọng trong người hắn.Sau khi Cầm Thanh Tuyết cởi áo ra hắn nhịn không được liền đưa tay ôm lấy eo nàng kéo lại sát mình, giọng nói thì thầm bên tai nàng :

- Thanh Tuyết, nàng có vẻ rất hài lòng với cơ thể của bốn vương.

Cầm Thanh Tuyết liền lập tức đỏ mặt, nàng từ khi nào lại mất kiểm soát như thế. Thấy Đông Phương Lãnh lại cúi gần, hắn lại nói lời ái muội bên tai, làm tai nàng nóng bừng cả lên.



Cầm Thanh Tuyết rất nhanh đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra rồi chạy vào phía bên trong, còn không quên nói vọng lại :

- Vương gia, ta đang nấu cơm. Ngài tự mang xiêm y tới giá phía trước phơi đi.

Đông Phương Lãnh nở nụ cười nhẹ, nhìn nàng đỏ mặt như vậy thật khiến tâm hắn muốn ăn nàng. Không muốn đợi thêm phút giây, thời gian nào nữa.

Rất nhanh Cầm Thanh Tuyết đã nấu song một mân cơm nhỏ có cơm có canh và có cả rau xào. Nàng chậm rãi đặt mâm cơm lên phía trước hai ngôi mộ, lại thắp thêm mấy nén nhang cắm vào.

Đông Phương Lãnh cũng lấy chiếc áo choàng ngoài mặc lên người, hắn đi lại phía sau Cầm Thanh Tuyết đứng nhìn nàng sắp xếp mọi thứ trước hai ngôi mộ, cho đến khi nàng cất giọng gọi :

- Vương gia, ngài mau rót mỗi bên một chén rượu và một chén nước giúp ta.

Đông Phương Lãnh lúc ấy mới gật đầu cúi xuống lấy nước và rượu, hắn từ tốn tay có chút run nhẹ, chậm rãi rót vào hai chiếc li ở hai bên.

Song Cầm Thanh Tuyết liền nắm lấy bàn tay Đông Phương Lãnh kéo xuống, nàng nhẹ giọng nói:

- Vương gia, đây là mẫu thân của ngài và sư phụ của ta. Ngài có thể vì ta hành lễ với hai người họ được không?

Đông Phương Lãnh cũng nhẹ gật đầu rồi quỳ xuống bên cạnh chỗ nàng.

Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười nhẹ rồi chắp tay về phía hai ngôi mộ rồi nói:

- Sư phụ, sư nương hôm nay đồ nhi trở lại mang theo một người chắc hai vị ai cũng biết ngài ấy. Con cũng chuẩn bị một mâm cơm đạm bạc và chén rượu nhạt mời hai người. Hai người nơi chín suối có linh thiêng xin dẫn lối cho con được thông suốt mọi việc.

Nói song Cầm Thanh Tuyết liền cúi xuống vái ba vái với hai nấm mồ.

Đông Phương Lãnh quỳ bên cạnh thấy nàng vái hắn cũng vái. Từ khi sinh ra có lẽ đây là lần đầu tiên hắn quỳ gối , nhưng lần này quỳ gối lại là người mẫu phi quá cố của mình. Trước kia dù có là hoàng thượng hay thái hâu hắn đều đứng hành lễ chứ chưa từng quỳ.

Cầm Thanh Tuyết sau đó đứng lên lại mỉm cười đưa tay đỡ cánh tay Đông Phương Lãnh đứng dậy, nàng nhẹ nói :

- Vương gia, chúng ta đi dạo một chút đợi tàn hương rồi dùng bữa nhé.

Đông Phương Lãnh vừa đứng lên liền thất thần bởi khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Thanh Tuyết. Hắn ho nhẹ rồi gật đầu bước vào trong ngôi nhà trúc, cũng không quên quay lại hướng nàng nói :

- Bổn vương muốn xem qua một chút những cuốn sách bên trong này.

Cầm Thanh Tuyết có chút không hiểu nhưng ngay sau đó nàng cũng gật đầu bước vào trong theo chân Đông

Phương Lãnh.

Bước vào trong Đông Phương Lãnh ngồi bên bàn xem mấy cuốn sách mẫu phi hắn trước kia từng viết và cũng từng đọc qua. Còn Cầm Thanh Tuyết thì ngồi bên cạnh xem lại mấy cuốn sách y dược của sư phụ.

Cầm Thanh Tuyết mắt thì nhìn sách nhưng tâm trí lại ở nơi khác, nàng còn đang suy nghĩ vì sao vừa rồi khi vào trong này thay y phục bảo kiếm và bí tịch của sư phụ để lại, chúng lại rung chuyển giữ dội như vậy.

Thanh kiếm Băng ngọc bích kiếm nàng cũng đã dùng nội lực thăm dò nhưng lại không thể nào gọi được nó ra, tựa như nó đã chốn đi nơi nào rồi. Hiện tại có Đông Phương Lãnh ở đây nàng vẫn là không thể ngay lập tức trỏ vào trong hồn kiếm tìm nó được.



Vẫn là nên đợi lát nữa nghỉ ngơi trở vào trong tìm nó hỏi qua một chút. Cầm Thanh Tuyết có chút suy tư liệu có phải do ngài ấy tới đây hay không?

Cũng không biết hai cuốn bí tịch kia có nội dung gì, nàng trước hết vẫn là thận trọng chưa nói cuốn bí tịch cuối cùng của sư phụ để lại cho hắn biết.

Cũng vì bên trong chính là cách mà tận diệt tâm ma trong người ngài ấy. Hôm trước tâm ma bộc phát hắn từng nói Minh vương và Đông Phương Lãnh là một. Tránh để chuyện không hay nàng vẫn là không nên nói ra .

Đông Phương Lãnh vừa đọc song cuốn bí sử tàn thư quay lại thấy Cầm Thanh Tuyết mắt nhìn sách nhưng tâm trí lại ở nơi khác hắn liền hỏi :

- Thanh Tuyết. Cuốn này nàng từng đọc qua chưa?

Thấy Cầm Thanh Tuyết không đáp lại Đông Phương Lãnh liền đưa bàn tay lên áp nhẹ vào má nàng. Hắn ôn nhu gọi :

- Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết còn đang suy tư không để ý Đông Phương Lãnh vừa hỏi, chỉ đến khi bàn tay lành lạnh của hắn áp vào má nàng mới bừng tỉnh nhìn hắn ấp úng nói :

- Vương gia... Sao vậy?

Đông Phương Lãnh nhìn sâu vào đôi mắt Cầm Thanh Tuyết rồi khẽ giọng hỏi :

- Bổn vương phải hỏi nàng mới đúng, nghĩ gì mà xuất thần như vậy?

Cầm Thanh Tuyết đưa tay áp vào bàn tay Đông Phương Lãnh rồi cười nói lảng sang chuyện khác :

- Ta chỉ nghĩ vì sao càng ngày ngài càng xuất chúng như vậy? Ngay cả lúc đọc sách ngài cũng đẹp tới mức làm ta nhịn không được ghen ty. với ngài.

Đông Phương Lãnh biết nàng vẫn là có chuyện không muốn nói với hắn, nhưng hắn cũng không ép nàng, hắn nói rồi hắn sẽ đợi nhất định sẽ có ngày nàng tình nguyện nói với hắn mọi chuyện. Hắn sẽ không ép nàng cũng sẽ không bao giờ trách nàng.

Đông Phương Lãnh cười đầy tà mị nhìn Cầm Thanh Tuyết, hắn vuốt nhẹ mái tóc nàng, nàng cũng rất xinh đẹp.

Nàng cứ như vậy bảo hắn làm sao yên tâm để mặt nàng lộ ra ngoài.

Đông Phương Lãnh trầm giọng nói lời nói đầy ôn nhu với Cầm Thanh Tuyết :

- Thanh Tuyết... Có thể hay không để mỗi mình ta thấy khuôn mặt này của nàng.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu, nàng vốn cũng không muốn ai khác ngoài hắn thấy khuôn mặt mình.

Đúng lúc này bụng của Cầm Thanh Tuyết liền réo lên liên hồi khiến nàng ngại ngùng.

- Ục.. Ục... Uc...

Đông Phương Lãnh cười nhẹ vuốt mái tóc nàng lên rồi nói :

- Đi thôi chúng ta đi dùng bữa.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu đáp lại hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv