Sáng sớm trong nhị vương phủ đã bắt đầu bận rộn. Tuy không có đãi yến nhưng vẫn có rất nhiều người đến tặng lễ vật. Lãnh Băng Châu sau khi ăn sáng cùng Long Quân Thương thì hai người dắt tay nhau đi dạo vườn đào.
Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng bức, mới đi một lúc mà cô đã đổ mồ hôi. Long Quân Thương thấy vậy thì kéo người vào phòng. Khi Lãnh Băng Châu ngủ trưa dậy thì cũng đã tới giờ cơm chiều. Cô nhớ đến tiệc sẽ bày tối nay liền kéo Long Quân Thương dậy.
"Để hạ nhân làm đi! nóng như vậy nàng ra ngoài làm gì?" Long Quân Thương không quan tâm lắm đến sinh thần của mình, nhưng y lại xót Lãnh Băng Châu khó chịu.
"Thiếp nấu mì trường thọ cho chàng!" Lãnh Băng Châu nói xong mang hài đi ra ngoài.
Long Quân Thương nghe vậy thì vô cùng cao hứng chạy theo sau. Sáng nay quản gia không chuẩn bị mì trường thọ thì ra là vì nàng ấy muốn tự làm. Hai người đi đến nhà bếp thì mọi người vẫn đang bận rộn. Tuy nhiên có một chỗ đã được chuẩn bị sẵn, xem ra là để cho Lãnh Băng Châu.
Lãnh Băng Châu lấy bột mì ra sau đó bỏ một xíu muối, cuối cùng cô dùng nước sôi trộn bột lên rồi bắt đầu nhàu bột. Cô cẩn thận nhàu bột sau đó cán mỏng cắt thành sợi. Vì làm mì trường thọ vì vậy cô nối sợi mì lại với nhau thật dài, chờ nước sôi thì thả vào.
Khi mì chín cô lại dùng dầu mè, sa tế cay và ít tương tưới vào. Vì để thêm hương vị còn cho thêm thịt bầm và rau dưa. Một tô mì đơn giản mà ngon miệng được Lãnh Băng Châu học từ cữu mẫu của cô. Hương thơm bay lên hòa vào hương thơm của thức ăn khác bay khắp phòng.*
"nóng lắm không! chúng ta mau ra ngoài." Long Quân Thương lau mồ hôi trên trán nàng sau đó bưng bát mì đi ra ngoài.
"ở bếp đúng là có chút nóng" Lãnh Băng Châu gật đầu sau đó cùng y trở về phòng.
Long Quân Thương nhìn bát mì có chút không nỡ ăn. Y nghe nàng muốn làm mì cho mình đã vô cùng cao hứng rồi, vậy mà nàng ấy lại có thể làm ngon đến vậy. Cho dù chưa ăn nhưng nhìn vào đã biết là rất ngon.
"chàng mau ăn đi!" Lãnh Băng Châu thấy y cứ nhìn bát mì không ăn liền lên tiếng nhắc nhở.
"Có chút không nỡ." Long Quân Thương nói, sau đó dưới ánh mắt trong mong của nàng ăn hết bát mì.
"có ngon không?" Lãnh Băng Châu hỏi.
"ngon lắm! ăn cả đời cũng thấy ngon." Long Quân Thương vô cùng thỏa mãn gật đầu.
"chờ khi nào trời bớt nóng thiếp lại xuống bếp! bây giờ xuống bếp có chút không tiện." Lãnh Băng Châu thấy y cao hứng như vậy cũng nở nụ cười.
"không cần đâu! mặc dù rất ngon nhưng ta không nỡ để nàng xuống bếp." Long Quân Thương vuốt ve tay nàng trả lời.
"không còn sớm nữa! mau đi tắm thay y phục." Lãnh Băng Châu nhìn canh giờ lên tiếng nhắc nhở. Cả hai người tắm rửa thay y phục sau đó ra đón mọi người.
Vốn dĩ hoàng đế muốn tổ chức trong cung nhưng Long Quân Thương sống chết không chịu. Y ngại phiền phức với lại y đã có thê tử chuẩn bị cho mình rồi. Phải biết rằng được thê tử chuẩn bị sinh thần là điều vui vẻ cỡ nào. Mặc dù Lãnh Băng Châu làm vào buổi tối thì mọi người vẫn không có ý kiến.
"Mẫu hậu, hoàng huynh, hoàng tẩu" hai người đứng ở cửa lên tiếng. Ba người kia vừa xuống kiệu đã nghe tiếng hai người thì vô cùng cao hứng.
Mọi người tiến lên cười nói tặng quà sinh thần cho Long Quân Thương. Long Quân Thiên đi đằng sau với nhị đệ mình khẽ hỏi y.
"đệ muội đã tặng gì cho đệ?" Long Quân Thiên rất tò mò, y đoán Lãnh Băng Châu làm sinh thần vào giờ cơm tối là vì buổi sáng muốn tặng lễ vật riêng.
"nàng ấy tự tay làm mì cho đệ!" Long Quân Thương nhớ đến bát mì cao hứng cười.
"đệ có tiền đồ một chút đi! chỉ một bát mì mà cao hứng như vậy." Long Quân Thiên nghe kết quả thì có chút thất vọng. Đổi giờ chỉ để làm một bát mì thôi sao.
"hoàng huynh thì biết gì? hoàng tẩu cũng chẳng bao giờ làm cho huynh." Long Quân Thương cười đến thiếu đánh trả lời.
"Đệ! ngu ngốc." Long Quân Thiên cũng mặc kệ hoàng đệ nhà mình.
"hai người còn thì thầm cái gì? mau vào!" Tần Vô Sương thấy hai người vẫn còn chậm chạp ở phía sau thì lên tiếng.
"Đến ngay đây!" Long Quân Thiên lên tiếng trả lời sau đó kéo hoàng đệ mình vào.
Một lúc sau người bên phủ An nguyên soái và Thẩm Tuệ cũng tới. Mọi người chúc mừng rồi vui vẻ ngồi vào cái bàn ăn được chuẩn bị ở ngoài sân lớn của đào hoa uyển. Lãnh Băng Châu thấy mọi người đã đến đủ thì ra hiệu cho người hầu mang đồ lên.
Từng món ăn được bày biện tinh tế mang lên, tuy nhiên ai ở đây cũng là người ăn sơn hào hải vị quen rồi nên cũng không ngạc nhiên lắm. Bỗng Lãnh Băng Châu đứng dậy sau đó nói.
"Hôm nay thiếp bày tiệc ở ngoài trời vì có một món quà muốn tặng chàng!" Lãnh Băng Châu vừa dứt lời thì xung quanh rất nhiều đèn minh nguyệt được hạ nhân thả lên.
Kèm theo một ngàn bốn trăm mười ba ngọn đèn minh nguyệt là một cái bánh được đẩy vào. Để làm được cái bánh kem này Lãnh Băng Châu đã tốn rất nhiều công sức. Cô và Tần Vô Sương phải tìm hiểu rất nhiều cách mới làm được kem bánh.
Mọi người nhìn Lãnh Băng Châu có tâm như vậy ai cũng ngỡ ngàng. Thật không ngờ đổi thời gian tiệc tối chỉ để tặng món lễ vật lớn đến vậy, hơn một ngàn ngọn đèn minh nguyệt bay rợp cả bầu trời nhị vương phủ.
"Bảo bối! đa tạ nàng." Long Quân Thương thiên ngôn vạn ngữ đều không thốt ra được. Y đứng dậy ôm người vào lòng âm thanh đầy ôn nhu ngọt ngào nói lời đa tạ. Người này luôn là như vậy làm cho y kinh hỉ. Vốn nghĩ mì thọ đã là món quà lớn nhất rồi, vậy mà thật không ngờ nàng ấy lại dụng tâm như vậy.
"một ngàn bốn trăm mười ba ngọn đèn! đây là lời hứa một đời một kiếp của thiếp tặng chàng. Cho dù qua bao nhiêu kiếp thiếp cũng sẽ nhớ lời hứa này ở mỗi kiếp." Lãnh Băng Châu bỏ qua ánh mắt của mọi người nhìn hai người nói với Long Quân Thương.
"Nương tử! thành thân với nàng là quyết định đúng nhất đời ta." Long Quân Thương thì thầm sau đó định hôn xuống.
"khụ...hai người." Thẩm Tuệ lên tiếng trước.
"Ở đây vẫn còn người." An Lăng cũng không nhìn được nữa nói.
"Cho dù đứng xa thì mọi người vẫn thấy đấy!" Long Quân Thiên nhắc hai cái người đang định hôn nhau bên bờ hồ.
"không sao! hôn đi! cứ hôn một cái!" Tần Vô Sương thì ngược lại vô cùng hưng trí.
"chúng ta cũng đã thành thân! hôn một cái thì có làm sao?" Long Quân Thương lúc này mới phản ứng lại vẫn còn người. Y ôm Lãnh Băng Châu đang xấu hổ đỏ mặt vào lòng rồi bình tĩnh nói một câu.
"hahaha! không sao.....hahaha"
"tiếp tục! hai đứa cứ tiếp tục"
"xem ra đồ này không ăn nữa mà đã no rồi"
Mọi người nghe Long Quân Thương nói vậy thì cười lớn. Ngay cả thái hậu và An lão phu nhân cũng phụ họa mấy câu. An phu nhân và Tần Vô Sương cũng vừa cười vừa trêu ghẹo.
Long Quân Thương cho dù mặt dày đến đâu cũng thấy xấu hổ. Chưa kể còn cả trưởng bối ở đó, y và Lãnh Băng Châu lúng túng đứng mãi bên bờ hồ không có ý định quay vào.
"Được rồi! đừng trêu nữa! còn trêu thì chủ nhà cũng bỏ khách mà đi vào mất." An phu nhân thấy hai người như vậy thì lên tiếng nói đỡ.
"Được rồi! vào thôi." Long Quân Thương nghe vậy cũng kéo tay Lãnh Băng Châu đi vào.
Lãnh Băng Châu lúc nãy bị trêu ghẹo quên mất việc quan trọng nhất. Lúc này nhớ lại cô mới kéo tay Long Quân Thương.
"khoan đã! lễ vật lớn nhất còn chưa đưa đâu." Cô nói rồi đặt một cái hộp nhỏ vào tay Long Quân Thương.
Long Quân Thương thật không ngờ vẫn còn lễ vật vì vậy y nhận lấy mở nó ra. Mọi người nghe vậy cũng vô cùng hiếu kì nhìn về cái hộp gỗ trên tay Long Quân Thương. Chỉ thấy hộp gỗ mở ra bên trong chỉ là một mảnh giấy nhỏ.
Long Quân Thương trong ánh mắt tò mò của mọi người mở mẫu giấy ra đọc. Sau đó y sững người dường như không thể tin nhìn Lãnh Băng Châu. Thấy biểu cảm của y như vậy Lãnh Băng Châu gật đầu khẳng định.
Mọi người chỉ thấy sau cái gật đầu của Lãnh Băng Châu, Long Quân Thương môi giương ngày càng cao sau đó là cười lớn. Y vô cùng cao hứng bế người lên xoay vài vòng.
Lãnh Băng Châu thấy y cao hứng như vậy cũng vui vẻ cười theo. Cả hai lại lần nữa bỏ quên mọi người đang mang đầy tò mò ăn cẩu lương phía sau.
"Rốt cuộc là viết cái gì mà đệ cao hứng như vậy?" Long Quân Thiên thay mọi người hỏi lên câu hỏi trong lòng.
"là một đại hỉ vô cùng lớn." Long Quân Thương thả người xuống ghế sau đó trả lời.
"chẳng lẽ Châu nhi có thai rồi?" thái hậu là người tinh ý nhất nêu ra suy đoán của mình.
"Đúng vậy! con sắp làm phụ vương rồi." Long Quân Thương trong ánh mắt mong chờ của mọi người gật đầu.
Ngay lặp tức mọi người ai cũng trở nên kinh hỉ. Nhất là mấy nữ nhân, tất cả đều cao hứng vui vẻ quay quanh Lãnh Băng Châu. Long Quân Thương đầy đắc ý nhìn hoàng huynh nhà mình. Cho dù có nhi tử thì sau, hoàng tẩu cũng không chuẩn bị nhiều quà như vậy cho sinh thần huynh ấy. Chưa kể bây giờ y cũng có hài tử rồi.
Thẩm Tuệ lòng đầy ganh tị chua xót rót ly rượu uống cạn. Chờ khi nào người trở về y liền bắt nàng ấy đến thành thân. Ngay cả cái tên vô lại này cũng sắp có hài tử rồi mà y ngay cả thành thân còn chưa có.
An Lăng cũng vô cùng cao hứng, ông vui vẻ như vậy nên uống thêm một vò rượu. Nhìn phu nhân của mình quay quanh Lãnh Băng Châu ông nghĩ uống thêm một vò chắc không bị mắng đâu.
Long Quân Thương đêm nay vô cùng vui vẻ. Có lẽ đây là đêm vui vẻ nhất của y từ trước đến nay. Y phát thưởng cho cả phủ. Hạ nhân biết được vương phi có thai ai cũng vô cùng vui mừng. Nhìn vương gia mặt mày rạng rỡ ý cười không hạ xuống ai nấy đều kinh hỉ thay vương gia.
Long Quân Thương cũng không ngại nhân vật chính từ mình biến thành Lãnh Băng Châu, nhìn mọi người vui vẻ như vậy y thấy đã đủ rồi. Đến tận khuya mấy nữ nhân vẫn không có ý định rời đi. Long Quân Thiên và An Lăng phải dùng hết lời lẽ mới thuyết phục được họ rời phủ.
Long Quân Thương từ phía sau ôm lấy Lãnh Băng Châu nhìn mọi người rời đi trong lòng đều là thỏa mãn.
"ta sắp làm phụ vương rồi!" Long Quân Thương bế người lên nói.
"Chàng đã nói hơn mười lần rồi." Lãnh Băng Châu bật cười. Người này lại cao hứng thành như vậy.
"Hôm nay ta rất vui vẻ! bảo bối có nàng thật tốt." Long Quân Thương cọ cọ cằm lên tóc nàng nói.
"Thiếp cũng vậy!" Lãnh Băng Châu trả lời. Thiếp từ kiếp trước phủ bóng đen xuyên qua không gian và thời gian đến đây, cũng may là gặp được chàng.