Ngày hôm sau khi lâm triều, Ninh Tử Hàn bắt đầu tiến hành sắp xếp tường tận về chuyện chiến sự ở phương Bắc. Ninh Tử Hàn ra lệnh cho Hộ bộ Thị Lang Lý Minh đảm đương việc vận chuyển lương thảo, phụ trách công tác hậu cần. Lại ban thánh chỉ thăng chức cho Cố Lâm, cũng lựa chọn hai mãnh tướng Tôn Hổ và Lưu Thiên để đảm đương tiên phong trái phải.
Ba ngày sau, Ninh Tử Hàn tự mình tiễn đại quân ra kinh, trận này là trận đầu tiên kể từ khi hắn đăng cơ tới nay, thắng, đó chính là tiền tài, thứ mà ai ai cũng luôn ước vọng có được thật nhiều, nhưng nếu thua, dân chúng trôi dạt khắp nơi, vận mệnh quốc gia thật đáng làm cho người ta thấy lo lắng, tuyệt đối không thể thua trận, không thể tha thứ cho hành vi thiếu cảnh giác của Ninh Tử Hàn. Hắn thậm chí đã nghĩ tới chuyện tự ngự giá xuất chinh, nhưng nếu chính mình rời đi, triều chính, Vân Sương, đều không thể buông bỏ được. Vậy nên hắn chỉ có thể tự mình đưa tiễn các binh sĩ đang vì quốc gia mà cống hiến thậm chí là hy sinh này đến cổng thành mà thôi.
Quân kỳ hừng hực mạnh mẽ, mặt trên có chữ “Hạ” dưới ánh sáng mặt trời lại càng có vẻ rạng rỡ uy nghiêm. Sau ba ly rượu, tráng sĩ xuất chinh, hào khí ngút trời.
Cố Lâm không hổ là đương triều đại tướng quân, thủ hạ của hắn ở Cố gia cũng rất dũng mãnh. Viện quân đến Minh thành cùng lắm cũng chỉ cần ba ngày là đã đánh đuổi được vài người Bắc Man đang ở Minh thành kia ra ngoài, dân chúng Minh thành cao hứng, nhà nào cũng đốt lửa làm cơm đến khao tam quân tướng sĩ.
Trong kinh Ninh Tử Hàn nghe tin báo từ tiền tuyến cũng vô cùng cao hứng, ngay khi hắn đang định nói thẳng chuyện này cho Cố Vân Sương thì tình hình chiến đấu lại xuất hiện đại nghịch chuyển. Cố Lâm cùng năm ngàn tướng sĩ đang bị bao vây ở Minh cốc, sinh tử chưa biết.
Thời điểm nghe được tin tức này, Ninh Tử Hàn nổi cơn giận dữ không kiềm chế được, nhìn huyết thư của Cố Lâm trước mắt, lại nhìn đến binh sĩ đã liều chết để đem huyết thư về kia, Ninh Tử Hàn sắc mặt càng ngày càng băng lãnh. Trong huyết thư Cố Lâm giải thích tình hình gần đây của mình, hóa ra Cố Lâm chuẩn bị trước sau giáp kích quân địch ở Minh cốc, sử dụng chiêu điệu hổ ly sơn. Hắn lệnh cho đại đội nhân mã đi dọc theo đại đạo của Minh cốc đi vào, hơn nữa còn tìm một người có dáng người tương tự mình giả trang thành mình để hấp dẫn sự chú ý của Bắc quân. Chính mình thì mang theo năm ngàn tinh binh từ tiểu đạo vu hồi đi tới, trước sau bọc đánh, đánh cho chúng trở tay không kịp.
Vốn là sẽ thắng, kết quả không nghĩ tới Bắc quân có một số đông nhân mã không đi theo Hạ quân tiên phong, mà lại phục kích ở đường nhỏ. Kết quả là làm cho quân mình mất cơ hội đầu tiên, bị nhốt ở Minh cốc. Mà quân tiên phong lại chậm chạp không đến được, năm ngàn tướng sĩ mang lương thực cũng không nhiều, chỉ sợ đã kiên trì không được bao lâu.
Ninh Tử Hàn cẩn thận suy nghĩ, loại mưu kế này cũng không phải cao minh lắm, thế nhưng cũng sẽ không thể bại lộ nhanh như vậy, như vậy cũng chỉ có một khả năng là có nội gian. Hơn nữa tên nội gian này tuyệt đối cũng không phải nhân vật nhỏ bé tầm thường, bằng không cũng sẽ không biết được đường đi của tiểu bộ đội hành quân. Nhưng hai cánh tiên phong cũng không phải là người phương Bắc, theo lý thuyết hẳn là sẽ không cùng người Bắc bang qua lại mật thiết. Nhưng quân của Cố gia thì mình lại không biết rõ ràng, mà hiện tại người duy nhất có thể tra ra chân tướng, hơn nữa còn có thể giải vây cho quân đang bị kẹt dưới Minh cốc, chính là Cố Vân Sương. Nhưng Cố Vân Sương đã là người của hậu cung, trước tiên không nói đến mấy vị vương công đại thần kia có thể đồng ý hay không, mà ngay cả hắn cũng không vượt qua được cảm giác không muốn người thương của mình mạo hiểm. Cố Vân Sương quá trọng yếu đối với hắn, tính mạng của y thậm chí còn trọng yếu hơn chính bản thân hắn. Nếu Cố Vân Sương có gì ngoài ý muốn, chỉ sợ hắn thật sự sống không nổi. Loại đau đớn này hắn đã cảm thụ ba mươi năm, hiện tại thật sự không có dũng khí để trải qua lần thứ hai.
Ngay khi Ninh Tử Hàn còn đang rối rắm thì bên ngoài có người đến báo nói Cố Vân Sương cầu kiến, Ninh Tử Hàn hiện tại thật sự không biết nên đối mặt với Cố Vân Sương như thế nào. Phụ thân y bị vây hãm sinh tử chưa biết, vậy mà hắn lại còn đang muốn nhẫn tâm đập tắt đi niềm hi vọng cuối cùng.
Thời điểm Cố Vân Sương bước vào, điều đầu tiên nhìn thấy chính là bộ dáng chau mày của Ninh Tử Hàn. Ninh Tử Hàn vốn tưởng rằng Cố Vân Sương chỉ đến thăm mình thôi, ai ngờ Cố Vân Sương vừa tiến đến liền lập tức quỳ xuống nói,“Thỉnh Hoàng Thượng cho phép thần mang binh đến giải vây Minh thành.”
Ninh Tử Hàn vừa nghe liền biết khẳng định là đã có người nói cho Cố Vân Sương,“Là ai nói cho ngươi biết?”
“Hoàng Thượng, ai nói cho vi thần cũng không trọng yếu, thần thỉnh mệnh chinh phạt Bắc bang.”
Ninh Tử Hàn sắc mặt càng thêm khó coi,“Không cho đi.”
“Hoàng Thượng, người bị vây hãm là phụ thân của thần cùng con dân của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thật sự cam tâm để năm ngàn người cứ như vậy chết ở trên chiến trường sao?.”
Ninh Tử Hàn vẫn là câu nói kia,“Trẫm không cho ngươi đi.”
“Hoàng Thượng, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy, không để ý đến con dân của ngươi sao?” Sắc mặt Cố Vân Sương cũng dần dần băng lãnh, Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương như vậy, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu. Đây mới thật sự là Cố Vân Sương đi, tính tình băng lãnh, Địa Ngục Tu La, chính mình nhìn thấy Cố Vân Sương thường ngày kia đều là giả đi, giả ôn nhu, giả hiền đức. Y chỉ là không có cơ hội biểu hiện ra bản tính thật sự của mình, mà hiện tại tình hình chiến đấu khẩn cấp đã khiến sát khí của y bộc phát. (Tự nhiên nói em giả tạo là sao hả anh Hàn? Hơi nặng nề đó nghe, chán anh lắm ?)
Vì muốn Cố Vân Sương không lên chiến trường nên thái độ của Ninh Tử Hàn cũng cực kì cường ngạnh,“Cố Vân Sương, ngươi thật to gan, ai cho ngươi có quyền chỉ trích trẫm?”
Cố Vân Sương cười lạnh một tiếng,“Quyền lực của ta, không phải đều là do Hoàng Thượng cho hay sao?”
“Ngươi có biết hiện tại đi chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm không, người Bắc bang giảo hoạt, năm đó Tam Hoàng thúc chính là chết ở trong tay bọn họ, ta không thể để cho ngươi mạo hiểm như vậy.”
“Hoàng Thượng, mạng của Cố Vân Sương là mạng, chẳng lẽ mạng của mấy tướng sĩ kia không là mạng sao? Hoàng Thượng ích kỷ như vậy, thứ mà những người đó đang bảo vệ chính là Đại Hạ của ngươi, là quốc gia của ngươi. Nếu các tướng sĩ đó biết ngươi ích kỷ như vậy thì sẽ rất đau lòng đấy.”
“Im miệng, Cố Vân Sương, ngươi biết rõ ngươi đang làm cái gì sao?”
“Ta đương nhiên biết, chỉ trích Hoàng Thượng, sau lại phạm thượng. Nhưng hôm nay Cố Vân Sương dù có phải dùng mạng mình để đánh cược cũng muốn Hoàng Thượng đồng ý.”
“Cố Vân Sương, ngươi quả thật không đem trẫm để vào mắt sao?” Ninh Tử Hàn thật sự triệt để tức giận, người mình cưng chiều đang đứng ở đây hung hăng chỉ trích mình, có là ai thì cũng sẽ không thể dễ chịu được.
“Hoàng Thượng, đương nhiên là thần để người vào mắt, Hoàng Thượng còn là người trong lòng của thần, cho nên giang sơn của Hoàng Thượng thần cần phải đến thủ vệ, con dân của Hoàng Thượng cũng cần thần đến bảo hộ.”
Ninh Tử Hàn không biết phải làm sao với một Cố Vân Sương như vậy, đành phải xoay người không hề nhìn y nữa. Nhưng ngay sau đó lại có một đôi tay gắt gao ôm chặt lấy hắn,“Hoàng Thượng, ta biết ngươi lo lắng cho an nguy của ta mới không để ta đi, ta đáp ứng ngươi, tuyệt sẽ không để chính mình rơi vào nguy hiểm. Thời điểm cùng đại quân khải hoàn về triều, ta nhất định trả lại cho ngươi một Cố Vân Sương không hao tổn đến một sợi tóc.”
Nghe giọng điệu Cố Vân Sương đã mềm lại, trên người lại còn có thể cảm nhận được khí tức ấm áp của y, Ninh Tử Hàn cũng dần dần bình tĩnh.“Nếu ngươi có chuyện gì, thì ta phải làm sao?”
“Hoàng Thượng yên tâm, ta sẽ không gặp chuyện không may.” Cố Vân Sương thấy Ninh Tử Hàn đã hơi nhượng bộ, vội vàng hạ giấy cam đoan. Không thể không nói, Cố Vân Sương rất hiểu Ninh Tử Hàn, Ninh Tử Hàn ăn mềm không ăn cứng, chính mình càng dùng thái độ cường ngạnh, Ninh Tử Hàn sẽ lại càng không đồng ý. Lúc ấy bản thân quá nóng vội mới nói ra nhiều câu không nên nói như thế “Hoàng Thượng, vừa rồi những lời ta nói ngươi đừng để bụng, ta không có ý đó, chỉ là ta quá nóng nảy thôi.”
Ninh Tử cười khổ một tiếng,“Trên đời này tất cả mọi người đều không thể khiến ta để trong lòng, nhưng chỉ có mình ngươi Cố Vân Sương là không được. Ninh Tử Hàn xoay người ôm lấy Cố Vân Sương,“Lời ngươi nói, đều như là dùng dao khắc vào trong lòng ta, làm sao có thể muốn quên liền quên được?”
Cố Vân Sương nghe xong cũng biết rằng bản thân nói những lời đó đã làm tổn thương đến Ninh Tử Hàn, y chỉ có thể càng nhanh ôm lấy hắn,“Vậy để ta dùng thời gian cả đời để chữa lành cho ngươi, nhưng hiện tại cầu xin ngươi cho ta đi được không, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân, sẽ không để mình bị thương.”
Ninh Tử Hàn thầm thở dài, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Thời điểm lâm triều, Ninh Tử Hàn liền nói với các đại thần chuyện này, những người này đều hiểu tình hình chiến đấu ở phương Bắc, cũng đều minh bạch chỉ có Cố Vân Sương mới có đủ tài năng giải cứu Minh thành. Cho nên không có ai phản đối, ngược lại, đại đa số còn cho rằng Hoàng Đế chịu để Hoàng Hậu lên chiến trường là một hành động vô cùng vĩ đại.
Chỉ có Ninh Tử Hàn tự mình biết để ra được quyết định như vậy, trong lòng có bao nhiêu khổ.
Nhưng đây là chuyện tất yếu phải làm, Cố Vân Sương nói rất đúng, không để y đi, vậy thì rất ích kỷ.
Buổi chiều hôm đó Cố Vân Sương liền mang binh rời đi, chiến sự cấp tốc, căn bản không cho phép Cố Vân Sương nán lại kinh thành. Lúc này Ninh Tử Hàn không đi ra ngoài tiễn y, cảm giác ly biệt rất đau khổ, chính mình thật sự rất khó chịu đựng.
Cố Vân Sương cẩn thận mỗi bước đi đều nhìn tường thành bên kia, lại thủy chung không nhìn được bóng dáng mà mình mong đợi, cứ thế cho đến khi không thể thấy được gì nữa, Cố Vân Sương mới giục ngựa đi nhanh.
Sau khi Cố Vân Sương đi, Ninh Tử Hàn liền lệnh cho ám vệ của mình đi theo Cố Vân Sương, bảo hộ y an toàn, cũng nói với thủ lĩnh ám vệ,“Nếu Hoàng Hậu có xảy ra vấn đề gì, các ngươi liền lấy mạng đi chôn cùng Hoàng Hậu đi.”