*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Lãnh miệng bảo không muốn làm, nhưng tay lại ấn liên kết dẫn vào trang web.
Lúc cậu chụp ảnh màn hình phần thưởng mà cậu nhận được từ trang web rồi gửi cho Cố Bạc Tình, cậu còn chưa nghe được lời cảm ơn thì đã bị hắn mỉa mai một cái.
【 Nuôi trong chuồng heo: Chỉ được 1 tệ thôi sao? 】
【 Nuôi trong chuồng heo: Xì. 】
Diệp Lãnh:?
Một tệ cũng không phải là tiền sao?
Cậu quay đầu lại, đã thấy bé heo Bạc Tình nhìn chăm chú vào mình với vẻ mặt vô tội, cậu nói đi nói lại ba lần câu ” Không được giận cá chém thớt “, rồi bỏ thêm thức ăn vào chậu: ” Ăn nhiều lên, ăn cho đến khi nào mập ú thì lúc bán mới được nhiều tiền. “
Bé heo Bạc Tình không biết rằng trong lòng ông anh mới đến này đang mưa rền gió dữ đến mức nào, chỉ biết cúi đầu ăn thức ăn trong chậu, ăn một cách ngon lành.
Đúng lúc đấy vợ của ông Chu, cũng là bà chủ của trang trại này, nhìn thấy Diệp Lãnh nói chuyện với bé heo, cảm thấy rất đáng yêu, liền lập tức chụp lại một tấm.
Bà có lập một tài khoản trên mạng xã hội, thỉnh thoảng sẽ đăng một vài video về sinh hoạt thường ngày.
Bởi vì đa phần mọi người không có ai hứng thú về việc nuôi heo cả, nên quảng cáo cho trang trại chỉ là một phần nhỏ, chủ yếu những gì bà đăng đều nói về sinh hoạt thường ngày.
Lúc cậu mới tới bà cũng đã có gặp qua, ban đầu ấn tưởng của bà cũng chỉ là một cậu thiếu niên khá đẹp trai, nhưng bây giờ thấy cậu ở cùng với mấy bé heo, lại cảm thấy hình ảnh này rất đẹp và hài hòa.
Bà liền đăng video vừa quay cậu lên trang cá nhân của mình, rồi đi tìm chồng mình nói chuyện: ” Này mình, Y Y thật sự không thích cậu nhóc này sao? Tuy rằng nó còn ít tuổi, nhưng lại rất chịu khó không phải sao? Việc khó thế nào cũng quyết tâm làm cho được. “
Trước đó bà vẫn luôn ầm thầm ủng hộ con gái mình hẹn hò với Diệp Lãnh mà không nói cho ông Chu biết.
” Tôi không phải đã nói với mình rồi sao, người ta đã có người yêu rồi. ” Ông Chu bó tay giải thích: ” Còn đặt tên trong danh bạ là anh yêu, tôi phải nói kiểu gì thì mình mới tin đây, mình cũng phải buông tha cho Y Y đi chứ. “
” Mấy đứa đấy tuổi còn trẻ, đối với ai cũng có thể đặt tên là ” anh yêu ” được. ” Bà Chu tức giận dậm chân: ” Chắc chắn đó không phải sự thật, ban nãy tôi cũng đã nghe thấy mình với cậu nhóc đấy nói chuyện với nhau, thằng nhóc không phải đã nói rõ ràng rồi sao? “
Ông Chu biết rằng nói như nào bà cũng không nghe, chỉ vẫy vẫy tay: ” Hai ngày nữa tôi phải tiếp đón người từ lò mổ đến, mình cũng đừng nặng lòng chuyện này nữa, Y Y có suy nghĩ của bản thân, con bé không muốn lấy chồng, chỉ thích ngồi ngốc trong nhà, nếu như vậy tôi sẽ nuôi nó cả đời, cũng không phải là không thể nuôi. “
” Tôi cũng không ép buộc Y Y. ” Bà Chu lẩm bẩm: ” Hầy, có nói mình cũng không nghe. “
Bà tính xoay người bỏ đi, đang đi qua chuồng heo thì thấy Diệp Lãnh, lại quay trở về: ” Từ từ, nếu như mình đã đi gặp người ở lò mổ thì thử dẫn Diệp Lãnh theo để giúp đỡ xem? “
” Cậu ấy thì giúp được cái gì? Kinh nghiệm làm việc thì không có. ” Ông Chu hỏi: ” Công việc ở chuồng heo còn chưa có làm xong. “
Bà Chu lắc đầu: ” Tôi thấy cậu ấy rất thân với mấy con heo, để cậu ấy thấy và cảm nhận một chút, thì sẽ không còn đặt tình cảm của mình vào mấy con heo nữa. “
Ông Chu ngồi nghĩ một lúc, liền đồng ý với đề nghị của vợ.
Sau khi tan làm, Diệp Lãnh bỗng để ý đến quyển lịch, mới giật mình nhận ra cậu với Cố Bạc Tình đã xuyên qua hơn một tuần rồi.
Thời gian trôi đi thật nhanh, hai người bọn họ quan hệ ban đầu là chỉ cần nhìn mặt đã thấy ngứa mắt, mà bây giờ… mặc dù vẫn thấy ngứa mắt nhưng đã có thể tạm chấp nhận kiên nhẫn ở cũng nhau được rồi.
Để kỉ niệm một tuần xuyên qua, thực ra một phần là do từ lâu Diệp Lãnh không được ăn gì nhiều, cậu hẹn Cố Bạc Tình, cùng nhau đi ăn thịt xiên nướng ở gần nhà.
Ban đầu Cố Bạc Tình không đồng ý, nhưng nghe Diệp Lãnh nói đi nói lại ba ngày liền, cuối cùng cũng không nhịn được mà đi cùng.
Việc gì hắn cũng chấp tất, kể cả việc cùng Diệp Lãnh ngủ trên một chiếc giường, miệng thì không cho phép cậu đi ăn tiệm nhưng thật ra là đang làm bộ làm tịch.
Cửa hàng thịt nướng là do Diệp Lãnh chọn, cũng là quán rẻ nhất trong khu, trang trí của cửa hàng khá là mộc mạc giản dị, chỉ có một cái rèm nhựa dùng để che bên trong.
Trước cửa có một người đàn ông đang ngồi, tay phe phẩy một cái quạt cho đỡ nóng.
Nhìn thấy Diệp Lãnh, phản ứng đầu tiên của ông chú là kinh ngạc, nhưng cũng không vội mà từ từ đứng lên chào hỏi: ” Diệp Lãnh, sao cháu lại đến đây? “
” Đến ăn thịt xiên ạ. ” Diệp Lãnh liếc nhìn ông chú một cách khó hiểu, nhưng rồi cũng nhận ra đây là người quen của chủ cơ thể này.
Ông chú xấu hổ ” À ” một tiếng: ” Chú còn tưởng rằng sau khi chuyện đó xảy ra, cháu không còn muốn đến đây nữa. “
Ông chú sờ sờ mũi rồi nói: ” Thật ra chuyện kia cũng không thể trách Thư Triết được. Thằng nhóc đấy không giống cháu, cháu đã tiếp xúc với loại người này nhiều rồi. Nên khi nó gặp phải tình huống như hôm đấy, nó sẽ sợ hãi rồi đánh nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng nói chung thì lỗi cũng là của thằng nhóc đấy, chú thay mặt nó xin lỗi cháu. “
Diệp Lãnh không hiểu ông chú đang nói cái gì, nhưng cũng biết rằng đây là chuyện của chủ nhân cũ cơ thể này. ( Mình sẽ gọi là ngắn gọn là chủ cũ luôn nhé)
Thực ra tháng sáu năm nay chủ cũ phải đi thi đại học, nhưng trước khi thi thì lại bỏ học, quyết định trốn ra ngoài ở cùng Cố Bạc Tình. Diệp Lãnh vẫn không biết lý do tại sao chủ cũ lại làm những việc như vậy.
Chủ cũ rất phũ phàng và quyết liệt, trong danh sách bạn bè trên WeChat cũng không có ai là người nhà của cậu, hình như đã chặn tài khoản của bọn họ, để không một ai có thể phát hiện ra cậu đang ở đâu.
Bạn bè thì cũng không có mấy người, đa phần đều là bạn trên mạng, lần nói chuyện cuối cùng của chủ cũ là một ngày trước khi cậu bỏ học.
Diệp Lãnh không có hứng thú với những gì mà chủ cũ đã trải qua, đối với cậu, chủ cũ là một người chỉ muốn suốt ngày dính lấy bạn trai. Còn về việc bỏ học, là Diệp Lãnh vô tình biết được khi đọc tin nhắn của chủ cũ với bạn trên mạng.
Bởi vì cậu cũng không muốn thay mặt chủ cũ tha thứ cho người khác, Diệp Lãnh chỉ lạnh lùng nói: ” Bây giờ tôi không muốn nói đến vấn đề này nữa. “
Ông chú vội vàng giải thích: ” Không sao, không sao, cậu đồng ý đến gặp ông già này là tốt rồi. “
Diệp Lãnh xa cách mà lễ phép gật đầu với ông chú, rồi nhìn thẳng đi vào trong quán.
Cố Bạc Tình đến muộn hơn cậu một chút. Lúc hắn đến nơi, đã thấy Diệp Lãnh gọi vài cây thịt xiên nướng.
Hắn nhìn thấy quán ăn trông rất đơn sơ, liền cảm thấy khó chịu, lông mày nhíu chặt lại.
” Sao vậy? ” Diệp Lãnh vừa hỏi vừa nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
” Bẩn ” Cố Bạc Tình không ngồi xuống bên cạnh cậu luôn mà lại nói: ” Đổi quán khác. “
Từ khi xuyên qua, bọn họ chưa đi ăn quán bao giờ, để tiết kiệm tiền, hai người đã tự nấu ăn ở nhà hoặc là ăn thức ăn mà chị Trần mang qua. Bọn họ cũng tập nấu ăn trong bếp, đã có thể làm được một hai món ăn cơ bản rồi.
Ăn đồ ăn ở nhà chưa chắc đã ngon, nhưng ít nhất cũng sạch và có thể yên tâm hơn ở quán.
Cố Bạc Tình có thói quen sạch sẽ, không giống Diệp Lãnh, bẩn hay không bẩn, trông như thế nào cậu cũng không quan tâm, chỉ cần có ăn là được.
Còn về nhưng chuyện khác thì hắn vẫn tạm chấp nhận được, nhưng nhìn thấy một đám ruồi bọ bay quanh bàn, mà còn phải ngồi xuống ăn như vậy nữa, làm cho hắn cảm thấy khó xử, không biết phải làm như thế nào.
” Quán này là rẻ nhất rồi. ” Diệp Lãnh giơ tay, lấy thịt xiên đưa cho hắn: ” Đừng có kén chọn như vậy, thịt xiên ở đây cũng rất ngon. “
Cố Bạc Tình nghiêng đầu, trên mặt viết hai chữ ” không ăn ”: ” Cậu ăn mà bị đau bụng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy. “
” Sao lại đau bụng được? ” Diệp Lãnh thấy hắn không chịu ăn, lại ngồi xuống, ăn hết thịt xiên vừa đưa hắn: ” Không ăn thì thôi, anh ra kia ngồi chờ tôi ăn hết đã. “
Cố Bạc Tính đứng đấy một lúc lâu thì mới ngồi xuống.
” Hôm nay thế nào? ” Diệp Lãnh lười quan tâm đến hắn, quyết định hỏi chủ đề mà hắn quan tâm nhất: ” Cổ phiếu tăng lên sao rồi? “
“ Về nhà hẵng nói. ” Cố Bạc Tình lôi chai nước khoáng từ trong túi ra, “ Lần này tôi không ăn thịt xiên, cậu tự đi mà trả tiền. “
” Con mẹ anh, anh lấy tiền dính vào người mà sống luôn đi. ” Diệp Lãnh ăn một miếng thịt dê to vào miệng, cuối cùng lại nghẹn trong họng, bị bột ớt cay xè làm cho ho sặc sụa.
Cậu ăn chậm lại, uống một ngụm nước lớn rồi mới nói: ” Dù gì anh cũng là tổng tài, sao lại keo kiệt như vậy. “
” Hồi trước tôi như thế nào bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi ” Cố Bạc Tình ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
” Vậy tối nay anh ăn gì? ” Diệp Lãnh hỏi: ” Không đói sao? “
” Tối nhìn thấy cửa hàng tiện lợi gần nhà có bán oden, mười tệ là có thể ăn kha khá rồi. ” Cố Bạc Tình thờ ơ nói: ” Mà lại còn sạch sẽ. ” *1
Diệp Lãnh cảm thấy như mình bị chế nhạo.
Cậu nhét đầy thịt vào miệng, tỏ ra bản thân đang rất vui khi được ăn thịt xiên ở đây.
Thịt xiên nướng có mùi hương rất thơm, thì là và ớt bột càng làm kích thích mùi thơm của thịt.
Cố Bạc Tình lại giống như một sư thầy, không hề bị mùi thịt làm cho mê hoặc.
” Mùi thịt này không bằng mùi bánh kem phô mai sao? ” Diệp Lãnh hỏi.
” Đúng vậy. ” Cố Bạc Tình nói: ” Khi nào về nhà thì nhớ mua thêm chút bánh đấy. “
Diệp Lãnh: ……
Cậu cũng không biết phải làm gì với hắn.
Thế là thành một người ăn hai phần thức ăn của hai người.
Mà lại khuyến mãi thêm đối thủ lạnh lùng một mất một còn ngồi trước mặt xem điện thoại nữa.
Tuy rằng Cố Bạc Tình không phải người sành ăn, nhưng cũng không có cấm Diệp Lãnh ăn, mà hắn chỉ ngồi một bên, mở điện thoại xem tin tức.
Mặc dù như vậy, nhưng Diệp Lãnh càng ăn càng cảm thấy khó chịu.
Cũng may Diệp Lãnh không gọi nhiều, đối với sức ăn của cậu, chừng này chỉ như vừa ăn khai vị mà thôi.
” Tôi ăn đủ rồi, đi thôi. ” Giải quyết nốt xiên thịt nướng cuối cùng, Diệp Lãnh đứng dậy, vẫy vẫy tay: ” Chủ quán, tính tiền. “
Cậu còn chưa nói hết, đã có một giọng nam khác chen vào: ” Diệp Lãnh, làm sao anh lại ở đây? “
Đây là lần thứ hai trong ngày Diệp Lãnh nghe thấy người khác hỏi vậy.
Cậu đang cảm thấy bực bội trong lòng vì không được ăn thịt xiên một cách thoải mái, mà đối phương lại còn xấp xỉ tuổi cậu, cậu khó chịu gân giọng nói: ” Cậu hỏi làm cái gì? Chủ quán, chú ở đâu? “
Cố Bạc Tình thấy tình hình không đúng lắm, liền để điện thoại xuống, nhìn theo nơi phát ra âm thanh.
Có một cậu học sinh đứng trước cửa tiệm, nhìn qua trông không khác với Diệp Lãnh là bao. Cậu đeo một cặp kính khá dày, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nhìn qua trông rất giống con ngoan trò giỏi.
“ Xin, xin lỗi. ” Cậu trai đấy ngập ngừng lùi một bước về phía sau.
Ông chú chủ quán không biết đã đi đến từ khi nào, nhìn thấy hình ảnh này, vội vàng đẩy cậu trai ra phía đằng sau: ” Thư Triết, hai người đừng có cãi nhau nữa. Khó lắm Diệp Lãnh mới đồng ý đến quán chúng ta ăn, con phải ngoan ngoãn xin lỗi anh ấy chứ. “
” Cậu chính là Thư Triết? ” Diệp Lãnh nghe thấy cái tên quen quen, đưa mắt lên.
” Thư Triết? ” Cố Bạc Tình nheo mắt nhìn cậu trai một lúc, tuy rằng hoàn cảnh bây giờ của hắn rất nghèo, nhưng khí thế vẫn rất thanh cao, không hề thay đổi: ” Cậu quen cậu ta? “
” Chỉ vừa mới quen thôi. ” Diệp Lãnh hạ giọng: ” Chú chủ quán ban nãy có nói qua, hình như hồi trước đã có chuyện xảy ra giữa tôi và cậu ấy. “
Cố Bạc Tình hơi hơi gật đầu, lùi về phía sau một bước, ngầm kêu cậu tự xử lý chuyện này.
” Anh không quen em sao? ” Thư Triết nghe thấy Diệp Lãnh nói như vậy, sắc mặt tái nhợt, cậu trai có một thân hình khá là gầy yếu, nghe được nhưng lời đấy, trông cậu càng thêm mong manh dễ vỡ, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: ” Anh Lãnh, tất cả là lỗi của em, anh đừng giận em nữa được không? “
” Xin lỗi, tôi phải đi rồi. ” Diệp Lãnh nhìn thấy hình ảnh này liền nhíu mày, sợ bản thân nói thêm mấy câu nữa sẽ làm cho Thư Triết khóc luôn tại chỗ.
Cậu không thèm nhìn vào Thư Triết, vừa đi ra ngoài, vừa nhìn vào Cố Bạc Tình: ” Đi thôi, không thì cửa hàng tiện lợi đóng cửa mất. “
” Cậu không định nói chuyện sao? ” Cố Bạc Tình hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngồi dậy.
Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt mong chờ của Thư Triết, nhận ra Diệp Lãnh không hề cố ý mặc kệ hai cha con bọn họ, mà cậu thật sự không biết phải nói gì.
Nhưng hắn lại không cảm thấy đồng tình với Thư Triết, cậu trai này ăn nói khép nép, vâng vâng dạ dạ, mặc dù biết rằng Thư Triết xin lỗi Diệp Lãnh, nhưng nếu ai không biết, nhìn qua sẽ tưởng Diệp Lãnh đang bắt nạt Thư Triết.
Cố Bạc Tình đã gặp qua rất nhiều loại người như vậy, hắn cảm thấy rất khinh thường với những hành động như thế này.
Sai thì chính là sai, người bị hại còn không có khóc, làm hại người khác còn tỏ vẻ đáng thương vô tội, đây là kiểu gì vậy?
” Này, đi thôi ” Nếu Diệp Lãnh không định để lại mặt mũi cho bọn họ, Cố Bạc Tình cũng sẽ không thay cậu làm vậy.
Thư Triết thấy hai người họ bắt đầu rời đi, cả người run rẩy: ” Anh định không nói chuyện với em cả đời luôn sao?
Diệp Lãnh: ……
Cậu bắt đầu thấy tên nhóc này thật là phiền phức.
Vì thế cậu dừng lại ở cửa, quay đầu: ” Cậu thật sự muốn biết? “
Thư Triết thấy thái độ của cậu có vẻ dịu đi, vội vàng gật đầu.
Lại không ngờ được rằng Diệp Lãnh lại lạnh lùng nói thêm một câu làm đánh tan vui sướng trong lòng Thư Triết: ” Đúng đấy, tôi định làm như vậy đấy. “
Im lặng một chút, cậu nói thêm: “ Tôi nói thẳng cho cậu, ông đây không biết cậu là ai, cũng không nhớ được rằng giữa cậu với tôi có chuyện gì. Nhưng mẹ nó, cậu là người sai thì đừng có làm vẻ mặt như người bị hại chứ, hiểu chưa? Thật là phiền phức. “
Nói xong, cậu không quay đầu rời đi.
*1. Oden: Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.