*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Lãnh từ xe bus bước xuống trang trại heo, vẫn không quên hành vi phạm tội của Cố Bạc Tình đã được cậu note lại trong điện thoại.
Thù này không báo, cậu không phải quân tử. Cố Bạc Tình là người đầu tiên dám ra lệnh Diệp Lãnh như vậy.
Cậu vừa nghĩ vừa nghiến răng, bên cạnh chỗ cậu ngồi, có một cô bé lặng lẽ quan sát sắc mặt của cậu mà cẩn thận né tránh.
Diệp Lãnh cũng không thèm nhìn tới cô bé, xuống xe rồi đi thẳng đến trại nuôi heo.
Trại nuôi heo thật ra cũng không được gọi là to. Ít nhất so với tưởng tượng của Diệp Lãnh thì nó còn bé hơn rất nhiều.
Bình An Hỉ Nhạc, người đã liên hệ với Diệp Lãnh kiêm chủ trang trại heo. Năm nay đã hơn 50 tuổi, ông cũng đã làm việc và sống với trại nuôi heo này hơn nửa đời người rồi.
Vừa thấy Diệp Lãnh bước đến, ông liền nhíu mày, chẳng có lý do gì cả, chỉ là trông cậu không hề giống với hình ảnh thiếu niên cần cù và thật thà trong WeChat. Chỉ cần nhìn mặt, ông đã biết cậu được lớn lên trong nhung lụa, trước nay chưa từng phải chịu nhục nhã từ người khác, không cần nói tới việc chịu khổ.
Mang theo nỗi lòng này, ông thử hỏi Diệp Lãnh: ” Cháu chính là ” Nỗ Lực Vươn Lên ”? “
” Là cháu. ” Diệp Lãnh nhận ra suy nghĩ của ông chủ, vội vàng nói: ” Cháu đặc biệt muốn làm công việc này, thật ra là vì … “
Cậu sờ sờ túi, mặt lộ vẻ xấu hổ: ” Cháu sẽ cố gắng làm việc thật tốt. “
Ông chủ suy nghĩ, cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong. Hơn nữa, thiếu niên trước mặt trông rất chân thành, trong mắt còn mang theo chờ đợi.
Ông biết rằng phần lớn những người trẻ tuổi bây giờ sẽ không bao giờ đi làm công việc như thế này, tiền lương không cao, lại còn mỗi ngày đều phải làm mệt đến chết đi sống lại.
Thông báo tuyển dụng kia cũng là ông nhờ con gái mình làm giúp, 2 tuần trôi qua, Diệp Lãnh là người đàu tiên đến nộp đơn xin việc.
Vì thế, với suy nghĩ không còn lựa chọn nào tốt hơn, ông hơi hơi gật đầu: ” Được thôi, để ông dẫn cháu đi xem heo con của ông trước đã. “
Nói xong, ông liền dẫn Diệp Lãnh đến chuồng heo.
Diệp Lãnh đi theo, vẻ mặt không thay đổi, nhưng tay vẫn nắm chặt không có ý định buông ra.
Mặc dù cậu nói hùng hồn như vậy, nhưng thật ra vẫn chưa sẵn sàng.
Hoàn cảnh nơi đây làm cho cậu khó có thể thích ứng, chuồng heo tuy đã được quét sạch sẽ, nhưng vẫn không thể xua đi mùi hôi đặc trưng.
Mặc dù hồi trước cậu có tiền nhưng chỉ số IQ vẫn rất bình thường, sẽ không phải là loại người ” Trời ạ, hóa ra heo cũng được từ mẹ sinh ra, mỗi lần ăn thịt heo, đều là quản gia bưng lên, tôi còn tưởng quản gia là người sinh ra heo ” ngu ngốc như vậy.
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cậu lại không biểu lộ trên mặt.
Tất cả những điều này đều là để hạ gục Cố Bạc Tình.
Diệp Lãnh âm thầm cắn răng.
Nói gì thì nói, cậu chắc chắn sẽ báo thù việc tối hôm qua đã ngủ trên sô pha.
Hôm nay Cố Bạc Tình lại còn dám chặn cậu, ngày mai nhất định cậu phải dẫm đạp hắn dưới chân mình.
Ông chủ vừa đi vừa chú ý sắc mặt của cậu, phát hiện trong ánh mắt tràn ngập ý chí quyết tâm, thậm chí còn có chút sát khí, bỗng cảm thấy tên nhóc này không hề đơn giản. Nói không chừng, cậu thật sự có năng khiếu làm công việc này.
Ông tự giới thiệu: ” Ông họ Chu, cháu có thể gọi ông là ông Chu, trại nuôi heo này là do gia đình ông xây dựng, tính đến bây giờ cũng đã được hơn hai mươi năm rồi. Diện tích không lớn, công nhân cũng không nhiều, nhưng lại là tâm huyết nửa đời của ông. “
” Thật là tuyệt vời. ” Diệp Lãnh khen.
” Chỗ kia là. ” Ông Chu ngẩng đầu lên.
Ông đưa Diệp Lãnh đến một chuồng heo phía trước: ” Trại nuôi heo của ông có tổng cộng một trăm con heo, có bốn mươi đến năm mươi trong số đó là heo con, công việc của cháu chính là mỗi ngày đưa thức ăn cho bọn nó, kiểm tra xem heo sống chết, bệnh tật ra sao, hoặc có con nào chạy khỏi chuồng không. Còn phải quét và dọn dẹp chuồng nữa. “
Diệp Lãnh đem tất cả những lời này ghim vào trong não, cảm giác khó chịu ban đầu liền biến thành hưng phấn sau khi nhìn thấy một đám heo con mũm mĩm trong chuồng.
Cậu giống người vừa chập chững bước ra ngoài xã hội, nhìn cái gì cũng cảm thấy thích thú, dám xông pha vào mọi thử thách.
” Công việc không khó, nhưng cũng rất mệt. ” Ông Chu thấy cậu nóng lòng muốn làm thử, chỉ hy vọng cậu không phải ba phút hưng phấn nhất thời, nên đã cảnh báo trước.
“ Không thành vấn đề. ” Diệp Lãnh cười: “ Cháu rất khỏe. ”
” Đầu tiên, cứ tính trước một tháng tiền lương là 2.500 tệ, nếu cháu làm tốt, ông sẽ tăng lương. “
Diệp Lãnh vừa trải qua sự việc ở quầy bán quà vặt, cảm thấy 2.500 tệ là số tiền khổng lồ.
Cậu gật đầu đồng ý yêu cầu của ông Chu, lại nói bản thân phải đi làm bán thời gian ở chỗ khác vào buổi chiều cuối tuần.
Ông Chu rất tốt, nhưng công việc dù sao cũng là công việc, ông nói thẳng với Diệp Lãnh rằng cậu phải làm xong việc ở trại heo mới được đi làm ở quầy bán quà vặt, điều này lại tạo ra khó khăn cho Diệp Lãnh.
Nhưng cậu vẫn biết về đạo lý đối nhân xử thế, cho nên sau khi trầm lặng vài giây, cũng không tiếp tục năn nỉ ông Chu khiến cho ông không thoải mái.
Trong khi bọn họ đang thảo luận, một con heo con quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Lãnh.
” Nó đang nhìn cháu! ” Diệp Lãnh kinh ngạc: ” Là đang thích cháu sao? “
Ông Chu dẫn cậu đến gần, đứng xem heo con đang ăn qua hàng rào.
” Con này mới cai sữa được không lâu, mập như vậy, làm thịt kho tàu ăn sẽ rất ngon. ” Ông Chu nói.
Diệp Lãnh: ……
Cậu chút nữa đã buột miệng thốt lên ” Đáng yêu quá ” đã lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên. Diệp Lãnh liền xin lỗi ông Chu, rồi mở điện thoại ra xem.
Là Cố Bạc Tình gọi đến, tên trong danh bạ được đặt là ” Anh yêu “.
Diệp Lãnh không dám nhìn khuôn mặt kinh ngạc của ông Chu, vội vàng nhấc máy: ” Cố Bạc Tình, anh mẹ nó không có việc gì làm à? Tự nhiên gọi cho tôi làm gì? “
” Cậu đang ở đâu? ” Cố Bạc Tình hỏi.
” Tôi đang nộp đơn xin việc ” Diệp Lãnh vừa nói vừa nhớ tới vụ hắn đã chặn cậu liền hỏi: ” Anh còn không biết xấu hổ mà đi hỏi tôi? Tôi nhắn tin cho anh, vì cái gì mà anh lại chặn tôi? “
” Chặn cậu? ” Cố Bạc Tình nhướng mày: ” Tin nhắn lừa đảo kia là do cậu nhắn? “
” Gì mà tin nhắn lừa đảo. ” Diệp Lãnh giận điên lên.
” Nickname WeChat của cậu là Người Chăn Nuôi? ” Cố Bạc Tình mặt không đổi sắc mở điện thoại đưa Diệp Lãnh ra khỏi danh sách đen.
” Đó là tên thân mật anh đặt cho tôi. ” Diệp Lãnh nói đến đây liền nhớ tới tên thân mật của Cố Bạc Tình: ” Tên mà tôi đặt cho anh là Nuôi Trong Chuồng Heo. “
Cố Bạc Tình: ……
Thật là phá hoại danh dự của người khác.
” Ồ ” Hắn thờ ơ trả lời, việc đầu tiên hắn làm cũng không khác với Diệp Lãnh là bao, đó chính là đem tất cả mọi thứ trong WeChat sửa lại một lượt.
” Rốt cuộc anh gọi điện thoại cho tôi làm gì? ” Diệp Lãnh không kiên nhẫn nói: ” Ông chủ còn đang chờ tôi. “
Cố Bạc Tình: ” Cậu tìm công việc gì? “
” Nuôi heo. ” Diệp Lãnh thoải mái trả lời: ” Tôi nói cho anh nghe, có một bé heo con đang vây lấy tôi này. “
Cố Bạc Tình lại một lần nữa trầm mặc: ……
Vậy là cậu đã tìm được việc rồi.
Hắn không có thời gian để lãng phí trên người Diệp Lãnh, biết được tin này chỉ khẽ gật đầu, liền đi thẳng vào chuyện chính: ” Tôi phát hiện trong nhà có cất giữ một chút tiền tại thị trường chứng khoán, tôi đã rút tiền ra, đồng thời còn trả nốt tiền thuê nhà. “
” Thật hay giả? ” Mắt Diệp Lãnh sáng lên: ” Vậy là chúng ta có thể thoát khỏi nghèo sao? “
” Đừng vội mừng. ” Cố Bạc Tình nói một cách nghiêm túc, nhưng ngữ khí lại nhẹ đi rất nhiều: ” Tôi rút ra một ít để dùng trong sinh hoạt hàng ngày, chỗ còn thừa thì chuyển vào đầu tư. Tôi đang chú ý đến một cổ phiếu, nếu đầu tư thành công, chắc chắn chúng ta sẽ thoát nghèo. “
Hắn ngồi ở tiệm net, nhìn bản note tên ” Cùng Diệp Lãnh đầu tư sinh hoạt ”, cuối cùng vẫn quyết tâm: ” Đến lúc đó, chúng ta mỗi người lấy một nửa, cậu cầm tiền rồi thì biến khỏi đây. “
Diệp Lãnh nghe được nửa câu đầu thì rất hưng phấn, nghe xong nửa câu sau thì có chút khó chịu.
Cố Bạc Tình nói vậy, giống như Diệp Lãnh dây dưa, là cái gai trong mắt hắn không bằng.
Cậu cười lạnh một tiếng: ” Tôi nghĩ rằng người biến đi nên là anh mới đúng. “
Cố Bạc Tình không tức giận như trong dự đoán của Diệp Lãnh, mà hắn…
Một phát tắt điện thoại.
Diệp Lãnh cảm giác như bản thân đang dây dưa, cãi nhau với không khí, một bụng tức giận không có chỗ nào để phát tiết.
Cậu trút giận lên màn hình điện thoại một lúc, rồi tiếp tục quay sang thảo luận về cách nuôi heo với ông Chu.
Nhìn heo con bên kia vẫn đang kêu gọi cậu, Diệp Lãnh dùng hết sức bình sinh, đột nhiên hỏi ông chủ: ” Cháu có thể đặt tên cho nó được không? “
” Không nên ” Ông Chu lắc lắc đầu: ” Sau này chúng ta sẽ bán nó đi, có khi nó sẽ bị giết rồi bị ăn thịt, đến lúc đó cháu luyến tiếc đã không kịp nữa rồi. “
” Cháu sẽ không đau lòng, cháu còn ước nó sẽ bị làm thành món da giòn thịt ba chỉ. ” Diệp Lãnh nghiến răng: ” Vậy đặt tên cho nó là Bạc Tình đi. “
Ông Chu:?
Heo con:?
Một giây trước còn gọi người yêu là anh Tình, một giây sau liền trở mặt làm như không quen biết?
Người trẻ bây giờ … toàn là những thằng tra nam.
Diệp Lãnh cũng không biết suy nghĩ của ông chủ, chụp cho bé heo một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè, viết caption: ” Bạc Tình à, về sau anh sẽ chính là người nuôi dưỡng em, anh nhất định sẽ nuôi em thành một con heo trắng mũm mĩm. “
Ảo tưởng rằng dùng vòng bạn bè sẽ thu hút sự chú ý của tôi?
Lúc Diệp Lãnh từ trại nuôi heo về đến nhà thì đã là hoàng hôn.
Thành phố Y là một thành phố lớn, Diệp Lãnh với Cố Bạc Tình lại ở ngoại thành, nhưng vẫn rất nào nhiệt.
Trên đường, một đám người ồn ào nhốn nháo, từ trung tâm thành phố tan làm về nhà, xe cộ chen chúc, đường tắc như đường Nguyễn Trãi ở Hà Nội.
Diệp Lãnh ngồi một lúc trong xe bus, chắc chắn rằng xe sẽ không thể tiến thêm nữa, liền dứt khoát xuống trạm dừng cách nhà một hai trạm, rồi đi bộ về nhà.
Bình thường cậu luôn có xe riêng đưa đón, bây giờ đổi xe đi rồi, mặc không phải là quá thích thú, nhưng cậu cũng không cảm thấy chán ghét.
Đúng lúc vừa đến nhà, cậu đã thấy có một chiếc xe bán bánh kem phô mai.
Mỗi cái bánh đều được làm tinh xảo và đáng yêu, trên mặt bánh có rất nhiều nhân vật hoạt hình, nào là Cậu Bé Bọt Biển, Patrick Star, Heo Bội Kỳ, … *1
Mỗi miếng chỉ to bằng lòng bàn tay Diệp Lãnh, nhưng lại thơm phức, làm cho bụng cậu réo vang không ngừng.
Mệt cmnr, có lẽ lần này xuyên qua thật sự đã làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi.
Ví dụ như, việc cậu muốn ăn bánh kem phô mai vậy, hồi trước muốn ăn bao nhiêu thì ăn, chưa bao giờ phải nhìn đến giá cả.
” Bánh này bao nhiêu tiền ạ? ” Diệp Lãnh trong lòng đầy đau khổ đi tới bên cạnh quán, nuốt nước miếng hỏi.
Cô bán bánh kem là một thiếu nữ, thấy người đến mua là một anh chàng đẹp trai, không nhịn được cười, nói: ” Một cái bánh mười tệ, nhân dịp Thất Tịch nên được khuyến mãi, nếu đi cùng người yêu sẽ được mua một tặng một.
Diệp Lãnh xoa xoa bụng, kiềm chế không để bản thân tùy tiện tiêu tiền, nhưng mùi thơm như được móc vào mắt, ghim vào mũi cậu.
Cậu lẩm bẩm hỏi: ” Thất Tịnh không phải sẽ tổ chức vào tháng tám sao? Bây giờ mới là tháng bảy. “
” Bình thường em sẽ mở khuyến mãi trước khi có lễ hội.” Cô gái cười nói: ” Năm nay Thất Tịch đến sớm, còn mười ngày nữa là đến rồi. Vừa nhìn qua là đã biết anh trai không có bạn gái, nên mới không để ý đến ngày quan trọng như vậy. “
Diệp Lãnh chu chu môi, lần đầu tiên cảm thấy cứ độc thân cũng không phải là tốt, ngay cả ưu đãi nhân ngày Thất Tịch cậu cũng không được nhận.
Cậu trông mong mà nhìn vào bánh kem một lúc, nhìn đến mức cô chủ quán sắp không chịu được nữa, cậu liền nảy ra sáng kiến.
Cậu không có bạn gái, mà cậu có “ Bạn trai ”!
Dưỡng heo ngàn nhật dụng heo nhất thời! *2
Diệp Lãnh vừa nghĩ ra đã vội vàng gọi cho Cố Bạc Tình.
Cố Bạc Tình cũng vừa về đến nhà không bao lâu, nhìn trong nhà nội thất đơn sơ, tủ lạnh chỉ còn lại hai đĩa nấm hương, hắn bỗng cảm thấy đau đầu.
Hắn cũng không định nấu cơm, cùng lắm cũng chỉ đem nguyên liệu vào chảo rồi xào lên.
Nhưng hắn cũng tin chắc rằng, cho dù có là siêu đầu bếp, trước mặt chỉ có chừng này nguyên liệu để nấu, cùng lắm cũng chỉ có thể làm món nấm hương rán.
” Có việc gì? ” Cố Bạc Tình nhận điện thoại của Diệp Lãnh, vừa hỏi vừa nhặt nấm hương, rõ ràng không biết làm, lại cố tình thể hiện như bản thân là pro.
” Buổi tối anh ăn gì? ” Diệp Lãnh nghĩ đến chiến thuật mà đã được cậu tính toán từ trước, đầu tiên mở miệng hỏi.
” Nấm hương ” Cố Bạc Tình nói xong hai từ này liền muốn một phát tắt điện thoại. Hắn cùng với Diệp Lãnh bình thường mặt đối mặt đã không có gì để nói, huống chi là nói chuyện trên điện thoại.
Diệp Lãnh nhận ra hắn định cúp máy, vội vàng ngăn lại: ” Dưới tầng có bán năm tệ một cái bánh kem phô mai, ăn hay không? “
Buổi sáng hắn ăn lúc 7 giờ, buổi trưa lại không có gì để ăn, bây giờ đã đói đến nỗi bụng dán chặt vào lưng.
Sự thật chứng minh, cho dù là tổng tài bá đạo cũng vì miếng cơm mà khô máu.
Cuộc sống mà không có miếng ăn thì thật là vô nghĩa.
Cố Bạc Tình không phải không nghĩ tới việc tại sao tự nhiên Diệp Lãnh tốt bụng kêu hắn xuống tầng mua bánh kem phô mai.
Cũng không phải không tò mò rằng tại sao Diệp Lãnh lại không mua bánh rồi đem lên tầng, lại còn gọi hắn xuống tầng một chuyến.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy Diệp Lãnh đứng trước quán bánh nhìn cô chủ quán mà nói: ” Đừng gấp, không có việc gì đâu, em cứ làm cho anh hai cái, bạn trai anh sắp đến rồi. ” Ngay tại lúc đó, một cảm giác kì lạ từ tận sâu trong linh hồn dâng lên, hắn bắt đầu thấy, đến cả việc hít thở thôi cũng khó khăn lắm rồi.
Bây giờ chuỗi ngày tra tấn của Diệp Lãnh mới chỉ bắt đầu, giây tiếp theo, cậu quay đầu huýt sáo, khuôn mặt sáng rực: ” Anh Tình, sao lại đến chậm vậy, làm em chờ lâu quá. “
Cố Bạc Tình: ……
Bây giờ vẫn còn kịp để về nhà sao?
*1. Cậu Bé Bọt Biển
Patrick Star
Heo Bội Kỳ, chính là heo Peppa đó:))
*2. Dưỡng heo ngàn nhật dụng heo nhất thời, câu gốc là ” Dưỡng binh thiên nhật, dụng binh nhất thời ” dịch ” Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ “. Có nghĩa là làm việc gì đó đầu tư rất nhiều nhưng lúc dùng thì chỉ được dùng trong chốc lát. Còn ý nghĩa của Diệp Lãnh là: Diệp Lãnh đặt tên cho Cố Bạc Tình là ” Nuôi trong chuồng heo”, còn lấy tên anh công đặt cho con heo => ví anh công là heo => ý của em thụ là nuôi anh công bao lâu, cuối cùng cũng đến lúc phải dùng đến.