Diệp Lãnh lập tức xông về phía trước ngăn lại hành động của hắn, lúc chạm vào bàn tay lạnh lẽo đang cầm dao, Diệp Lãnh xác định hình ảnh bản thân vừa thấy không phải ảo giác.
Địch Húc Nghiêu rất bình tĩnh, thật sự rất bình tĩnh.
“Em đang làm gì vậy?” Trước khi hắn đâm xuống, Diệp Lãnh đã đoạt lấy con dao trên tay rồi ném sang một bên.
“Em chỉ dọa hắn thôi.” Địch Húc Nghiêu nở nụ cười, nhờ nụ cười này, khuôn mặt lãnh lẽo mới ấm trở lại, cười cực kỳ ấm áp: “Anh Lãnh, anh nghĩ em sẽ xuống tay thật sao?”
Tim Diệp Lãnh đập thình thịch.
Cậu chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát truyền tới, sau đó Cố Bạc Tình cũng đến nơi.
Cố Bạc Tình còn gấp hơn cả cảnh sát, đi thẳng tới trước mặt Diệp Lãnh, kéo cánh tay bị dao đâm của cậu.
“Bị thương?” Hắn hỏi.
Lúc này Diệp Lãnh mới phát hiện cánh tay mình bị thương, chảy máu đầm đìa, hơn nữa miệng vết thương còn rất sâu, không chừng lát nữa phải tới bệnh viện băng bó một chút.
Nhưng hiệp sĩ cứu người sao có thể kêu đau, mặt Diệp Lãnh trắng bệnh, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Chừng này có là gì.”
Cố Bạc Tình đang nghĩ mình có nên mua bảo hiểm tai nạn cho bản thân và bạn cùng phòng không.
Không phải hắn quan tâm Diệp Lãnh, mà tên nhóc này lâu lâu lại gây chuyện, nhỡ một ngày cậu ngỏm củ tỏi thì ai chia đôi tiền thuê nhà với hắn?
Cố Bạc Tình hỏi han xong, cảnh sát cũng bắt hết đám lưu manh vừa chạy trốn.
Bọn họ uy hiếp người khác ở khu này từ lâu, tuy không đến mức mất mạng, nhưng phí bồi thường cũng không hề nhỏ.
Sau khi bị dọa, cô gái còn sợ Địch Húc Nghiêu hơn cả đám lưu manh.
Lúc thấy hắn tới trước mặt mình, hai mắt cô tràn đầy sợ hãi.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Địch Húc Nghiêu thở dài: “Tôi đã cứu cô đấy.”
Cô khóc đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa, không thốt nên lời, chỉ có thể cố gắng lùi về phía sau.
Cảnh sát để ý tới tình hình bên này, vội đi đến, lo lắng tách Địch Húc Nghiêu và cô gái sang hai bên: “Cháu gái, hai người bọn họ cứu cháu thật sao? Nếu bọn họ làm gì không đúng, cháu nhất định phải nói thẳng, được không?”
Định Húc Nghiêu nghe xong những lời này, không hề hoảng hốt mà mỉm cười, nhìn chằm chằm cô gái.
Cố Bạc Tình thấy Diệp Lãnh híp mắt xem tình hình, vội liếc sang nhìn cậu, ánh mắt như dò hỏi đang có vấn đề gì.
Diệp Lãnh không biết nên bắt đầu từ đâu, hơi chỉ về phía Địch Húc Nghiêu: “Kia là tên nhóc nghịch ngợm mà tôi phải chăm sóc.”
Cố Bạc Tình nhướng mày, hắn cho rằng đứa nhóc cậu chăm sóc phải từ 6 tuổi trở xuống, ai ngời lại là học sinh cấp 3, nhìn qua không hề dễ chọc.
Hắn sống lâu hơn Diệp Lãnh mấy năm, cũng tiếp xúc với xã hội phức tạp ngoài kia nhiều hơn, nên dễ dàng nhận ra Địch Húc Nghiêu là kiểu mặt người dạ thú.
“Tránh xa hắn một chút.” Cố Bạc Tình không hy vọng bạn cùng phòng xảy ra chuyện rồi không ai chia đôi tiền thuê nhà với hắn, vội nhắc nhở.
Diệp Lãnh trải qua chuyện này cũng hiểu được cảm giác của Chu Vận Y: “Ừm.”
Lúc bọn họ đang lặng lẽ nói chuyện, cô gái bên kia cũng dần bình tĩnh lại.
Cô không dám nhìn vào mắt Địch Húc Nghiêu, nhưng khi cảnh sát dò hỏi, cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Không có gì… Hai người bọn họ đã cứu cháu.”
Sau khi khai báo ở Cục Cảnh sát, Diệp Lãnh còn được chú cảnh sát khen ngợi.
“Cháu làm tốt lắm, gặp chuyện này trước tiên phải bảo vệ an toàn cho bản thân.” Chú cảnh sát nói.
Sau đó quay sang nhìn Địch Húc Nghiêu, nói tiếp: “Cậu nhóc, bọn chú rất cảm kích việc cháu ra tay cứu người, nhưng lần sau phải xác định bản thân an toàn, không có gì nguy hiểm rồi hẵng xông lên.”
“Dạ.” Địch Húc Nghiêu đeo lại lớp mặt nạ cừu non, rũ mắt, hình như có chút ngượng ngùng, còn có chút bi thương: “Lúc ấy trong đầu cháu chỉ hiện lên hai chữ cứu người…”
Chú cảnh sát nghiêm khắc dạy cách xử lý tình huống cho hắn, sau đó mới dịu giọng nói: “Nhưng các cháu vẫn rất tuyệt, nếu không có hai người tới giúp, không chừng cô gái kia đã mất mạng.”
Diệp Lãnh liếc mắt đánh giá Địch Húc Nghiêu, tuy hắn hăng hái làm việc thiện, nhưng không thể che giấu sự tàn nhẫn toát ra từ người hắn.
Chú cảnh sát lấy lời khai xong thì thả bọn họ đi, Địch Húc Nghiêu bước chậm lại, tán gẫu với Diệp Lãnh.
“Anh sẽ không nói cho bác chuyện này chứ?” Địch Húc Nghiêu nghiêng đầu cười.
“Lần sau em không được như vậy nữa.” Diệp Lãnh không thể đoán suy nghĩ hắn qua vẻ mặt, nhưng những gì cần nói vẫn phải nói.
Định Húc Nghiêu bất đắc dĩ nói với giọng nũng nịu: “Anh Lãnh, anh không tin em sao? Em thật sự không định giết người mà, nếu làm vậy thì sẽ ngồi tù, em đâu phải loại người tự đi hủy hoại cuộc đời mình.”
Hắn như cún con đang phe phẩy chiếc đuôi, trông không hề giống vừa đánh nhau về.
Dù hắn có diễn kịch hay không, nhưng những lời này lại không hề sai.
Diệp Lãnh biết Địch Húc Nghiêu là một người thông minh, nếu bây giờ nói được như này, thì lúc ấy cũng nghĩ như thế.
Nhưng dù vậy, Diệp Lãnh vẫn không muốn dây dưa nhiều với Địch Húc Nghiêu: “Biết được thì tốt.”
“Vậy anh sẽ nói cho bác không?” Có vẻ nếu Địch Húc Nghiêu không nhận được câu trả lời theo ý muốn thì sẽ không bỏ qua, tiếp tục dò hỏi tới cùng.
Diệp Lãnh vuốt mũi: “Em đã không muốn thì anh có thể nói gì? Với lại anh không phải kiểu người thích đi mách lẻo. Chỉ cần em biết cái gì nên làm hay không nên làm là được.”
Địch Húc Nghiêu nghe xong thì mới dừng hỏi.
Hắn như suy nghĩ gì đó, cười rồi khẽ khàng nói: “Vậy thì tốt.”
Ra khỏi Cục Cảnh sát, hắn thấy Cố Bạc Tình đang đứng chờ Diệp Lãnh: “Em về nhà trước đây, anh Lãnh đi với bạn nhé.”
Diệp Lãnh không nói gì, lập tức đi về phía Cố Bạc Tình.
“Tới bệnh viện không?” Cố Bạc Tình hỏi.
Diệp Lãnh nhìn vết thương trên cánh tay đã ngừng chảy máu: “Ban nãy chú cảnh sát vừa băng bó giúp tôi, bây giờ tới tiệm thuốc mua cồn iod là được, còn phải tiết kiệm tiền.”
“Ok.” Cố Bạc Tình cũng không từ chối.
Hắn lấy xe đạp đậu ở ven đường, cho Diệp Lãnh ngồi ghế sau.
Hai người đạp xe chậm rì rì đi trên đường, khoảng thời gian này trọng lượng cơ thể Diệp Lãnh nhẹ xuống rất nhiều, mà Cố Bạc Tình vẫn luôn rèn luyện sức khỏe, nên hắn không phải dùng sức.
Ban đầu Diệp Lãnh vẫn ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng bấu vào quần áo Cố Bạc Tình.
Nhưng hơn mười phút trôi qua, khi đã tới trước cửa tiệm thuốc, Cố Bạc Tình bỗng để ý người ngồi sau đang lung lay sắp đổ, ngã thẳng xuống lưng hắn rất nhiều lần.
Lúc về tới lầu một của tòa, tình trạng Diệp Lãnh lại càng nặng hơn.
Cậu như con lười ôm lấy eo Cố Bạc Tình từ đằng sau, cả người gắt gáo dán chặt vào hắn.
Vì khoảng cách quá gần, thậm chí Cố Bạc Tình còn cảm nhận được hơi thở Diệp Lãnh phả lên lưng hắn, ngứa ngáy khó chịu.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được xoay người xuống xe, do động tác quá lớn nên thiếu chút nữa đã kéo lê Diệp Lãnh xuống mặt đất.
May thay lúc Diệp Lãnh sắp té ngã thì tỉnh lại, Cố Bạc Tình cũng không định khiến cậu ngã chết, thấy cậu tỉnh dậy thì vội đỡ lấy.
Cậu cũng thuận theo ngã vào lồng ngực hắn, như người không xương, khiến tim Cố Bạc Tình đập mạnh một cái.
“Cậu làm gì đấy?” Hắn kìm lại cảm giác kì lạ trong lòng, hỏi.
Diệp Lãnh nghiêng ngả lảo đảo cố lấy lại thăng bằng, xoa huyệt thái dương, nói với giọng mũi đặc sệt: “Cố Bạc Tình.”
“Hửm?”
“Hình như tôi… Bị cảm rồi.”
Vì hôm qua tắm nước lạnh, hôm nay lại còn bị thương, nên Diệp Lãnh cảm rất nặng.
Cố Bạc Tình khiêng cậu lên lầu, đặt xuống giường, sau đó ra ngoài mua thuốc.
Hắn không chỉ mua mỗi cồn iod, còn mua thêm thuốc hạ sốt, và vài tấm dán hạ nhiệt.
Lúc từ tiệm thuốc về nhà, Diệp Lãnh đã ngủ say như chết, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy câu Cố Bạc Tình nghe không hiểu.
Nhưng Cố Bạc Tình không đến mức so đo với người bệnh.
Hắn đo nhiệt độ cơ thể cho Diệp Lãnh, tận 38,5 độ, cuối cùng vẫn quyết định giúp cậu xin nghỉ phép ở trại heo.
Cứ tưởng Diệp Lãnh ngủ một giấc thì sẽ tốt lên rất nhiều, nhưng không ngờ một buổi tối trôi qua, Diệp Lãnh không những không hết sốt mà còn lên tới 39, gần 40 độ.
Bình thường cậu hay náo loạn, nhưng lúc bị bệnh lại rất ngoan ngoãn, ngủ cũng không đá chăn, hoàn toàn khác với dáng vẻ ầm ĩ hàng ngày.
Cố Bạc Tình biết bây giờ cậu rất cần người chăm sóc, nhưng hôm nay hắn không thể nghỉ làm.
— Hôm nay hắn phải tiếp một vị khách lớn, nếu xử lý thỏa đáng, không chừng hai ngày nữa sẽ được thăng chức.
Mặc xong bộ vest, hắn cảm thấy nặng nề trong lòng.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng sâu bên trong hắn không muốn mặc kệ Diệp Lãnh với tình trạng này.
Diệp Lãnh đang bị cơn sốt hành hạ, khiến đầu óc trở nên mơ hồ, nhưng cũng biết Cố Bạc Tình phải đi.
Con người khi bị bệnh đều rất yếu ớt, Diệp Lãnh cũng không ngoại lệ, cậu nghĩ đến cảnh bản trên phải cô đơn ở một mình trong phòng, tự sinh tự diệt cả ngày, không nhịn được cảm thấy khó chịu.
Nhưng cậu biết hôm nay Cố Bạc Tình có việc phải đi, tất nhiên không thể bắt hắn ở lại chăm sóc cậu.
Thấy Cố Bạc Tình ngồi nhà hồi lâu mà vẫn chưa đi, cậu nhận ra bản thân đã gây phiền toái cho Cố Bạc Tình, Diệp Lãnh cũng không muốn mắc nợ hắn, nên gắng gượng ngồi dậy: “Mau cút ra ngoài kiếm tiền đi, anh mày có thể tự chăm sóc cho mình.”
Cố Bạc Tình thấy cậu suýt chút nữa rơi từ trên giường xuống, đứng ở cửa hồi lâu nhưng vẫn không làm gì.
Lúc Diệp Lãnh chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, cậu mơ màng cảm nhận được Cố Bạc Tình đi tới ngồi xuống mép giường.
“Ngủ đi.”
Hắn không còn nói với giọng lạnh lùng thường ngày, nhẹ nhàng giúp cậu đắp chăn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
【Thành tựu giải khóa hôm nay: Chở xe đạp!】
Cố tổng: Không phải tôi quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, cũng không định chăm sóc cậu, tôi chỉ sợ nếu cậu chết thì không ai chia đôi tiền thuê nhà với tôi.
Lãnh thiếu: Ồ.
—
Đôi lời editor:
Chương này nó soft gì đâu quắn quéo. Hai anh chưa yêu nhau mà cứ như người yêu rồi ấy.
Sao dạo này tui ít đăng chương vậy =)) tất nhiên là vì bận rồi, bận chơi game =))) chương sau dài ơi là dài, có khi phải 1 tuần nữa mới edit xong.