Cố Bạc Tình đứng bình tĩnh một lúc, tính toán xem nên nói chuyện này như thế nào với Diệp Lãnh, thì hắn mới phát hiện tin nhắn của cậu.
【 Nỗ Lực Vươn Lên: Tôi định chườm nóng một chút, anh nói chuyện điện thoại xong thì ngồi ngốc trong phòng chứ đừng có mà ra ngoài. 】
【 Nỗ Lực Vươn Lên: Anh mà dám ra ngoài thì tôi sẽ giết chết anh [ rút ra thanh kiếm lớn dài 39 mét.jpg ] 】*1
Cố Bạc Tình: ……
Hắn vội nghĩ lại xem ban nãy bản thân có tạo ra âm thanh nào lớn không.
Không phải hắn sợ Diệp Lãnh, chỉ là không muốn chuốc thêm phiền phức vào người, nhưng chỉ cần Cố Bạc Tình nhớ đến việc vừa nãy mình nhìn thấy mông của cậu, hắn đã cảm thấy thẹn lắm rồi.
Hắn ngồi trong phòng chờ Diệp Lãnh chườm nóng đã được một tiếng mà vẫn chưa nghe thấy chút động tĩnh nào ở bên ngoài.
Cố Bạc Tình đấu tranh tâm lý một lúc, cuối cùng quyết định đẩy cửa đi ra. Nhìn qua khe cửa, hắn thấy Diệp Lãnh đang nằm nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi.
Cố Bạc Tình: ……
Tôi bái phục cậu đấy, tình trạng thế này mà vẫn còn ngủ được?
Lần này hắn thật sự bó tay rồi, muốn đi ra cũng không được, mà cũng không thể ngồi ngốc trong phòng.
Căn nhà cho thuê này lại không đủ rộng, hắn mà ra ngoài thì kiểu gì cũng phải đi qua phía sau Diệp Lãnh, nếu đúng lúc đấy Diệp Lãnh tỉnh dậy, thì chắc chắn cậu sẽ nghĩ hắn đang muốn lợi dụng mình.
Mà nếu hắn ở trong phòng không đi ra, có nghĩa là hôm nay hắn không thể tắm rửa trước khi đi ngủ, đối với người có bệnh sạch sẽ như Cố Bạc Tình thì điều này không thể xảy ra.
Cũng may mà hắn đã nghĩ ra cách xử lý kịp thời, đó chính là gọi điện thoại cho Diệp Lãnh.
Mỗi tội cách này lại không có hiệu quả, vì Diệp Lãnh đã để điện thoại ở chế độ không làm phiền từ chiều nay rồi, nên bây giờ không thể nhận được điện thoại của hắn.
Cố Bạc Tình xoa lông mày, ngồi bình tĩnh một lúc thì nhận ra biện pháp mà hắn làm ban nãy thật là thừa thãi.
Bọn họ ở chung một căn nhà, hắn chỉ cần đứng ở phía bên này của cánh cửa rồi gọi cậu thì cũng có khác gì dùng điện thoại gọi cậu đâu.
“ Diệp Lãnh. ” Cố Bạc Tình gọi tên cậu, không một ai trả lời.
Hắn nâng giọng gọi to hơn, nhưng vẫn không thể đánh thức cậu thiếu niên đang ngủ say.
Cuối cùng sự kiên nhẫn của Cố Bạc Tình cũng đã cạn kiệt, hắn gọi tên Diệp Lãnh với âm lượng đủ lớn để không làm phiền mọi người, sau đó lấy một cái gối ném ra bên ngoài.
Cái gối vừa vặn đụng trúng đầu Diệp Lãnh rồi văng xuống đất, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Cuối cùng Diệp Lãnh cũng bị đánh thức, cậu dụi dụi mắt ngẩng đầu, vì ngủ quá sâu nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, mặt mũi hầm hầm đi tới chỗ hắn: ” Anh đang chơi trò gọi hồn đấy à! “
Im lặng một chút, cậu mới nhớ ra cái mông của mình ban nãy vừa được khăn nóng trùm lên mà bây giờ đã hoàn toàn lạnh toát, tức giận kêu to: ” Đcm nhà anh, sao lại lạnh thế này? Cố Bạc Tình, anh lấy chăn của tôi à? Tên khốn nạn không biết xấu hổ, mông ông đây lạnh hết cả rồi! “
Cố Bạc Tình: ……
Anh hàng xóm bên cạnh: …..
Một lúc lâu sau, não của Diệp Lãnh mới bắt đầu hoạt động.
Cậu xoa xoa mông, kéo quần lên mặc, rồi mới dần dần nhận ra ban nãy mình vừa nói linh tinh cái gì.
Mất một lúc lâu mà Diệp Lãnh vẫn chưa vượt qua được cơn xấu hổ ban nãy, tới tận lúc hai người nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì cậu cũng chỉ có thể lúng túng xin lỗi hắn: ” Thật xấu hổ quá, ban nãy anh vừa bị tôi chửi oan. “
Bây giờ tinh thần Cố Bạc Tình đã tiều tụy lắm rồi, không muốn tiếp tục nhắc đến vấn đề này với cậu nữa: ” Ừ. “
” Ừ của anh là có ý gì vậy? ” Diệp Lãnh trở mình bò dậy nhìn hắn: ” Không phải anh không tha lỗi cho tôi đấy chứ? “
“ Không phải. ” Cố Bạc Tình không muốn nói nhiều, xoay người đưa lưng về phía cậu.
” Tha lỗi thì nói là tha lỗi. ” Diệp Lãnh lẩm bẩm giả vờ tức giận: ” Chỉ Ừ một cái, nói thêm chút nữa thì có chết ai đâu. “
Cậu quay tới quay lui rồi nằm xuống, càng nghĩ tới chuyện ban nãy thì cậu lại càng thấy có gì đó không đúng, nằm một lúc mới nhớ ra bản thân vừa bỏ sót một số chi tiết quan trọng.
Vì ban nãy vừa mới nằm ngủ một tiếng trên sô pha nên bây giờ cậu rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ, cậu ngồi bật dậy với tư thế cá chép, bừng tỉnh nói: ” Từ từ đã Cố Bạc Tình, hôm nay anh nhìn thấy mông của tôi rồi đúng không? ” *2
Cố Bạc Tình sắp chìm vào giấc ngủ:……
” Cậu nói nhỏ thôi. ” Hắn không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này với Diệp Lãnh, vừa nhắc đến hai chữ ” cái mông “, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh Diệp Lãnh nằm chổng mông trên ghế sô pha.
Mông trông rất trắng, có lẽ nó cũng…
Rất chi là mềm mại?
” Rốt cuộc anh có nhìn thấy hay không? “
Tiếng gọi của Diệp Lãnh làm Cố Bạc Tình tim đập thình thịch, sau khi nhận ra bản thân vừa nghĩ đến cái gì, hắn không khỏi cảm thấy choáng váng.
Tất nhiên Cố Bạc Tình cũng không ngu mà nói thật với cậu, hắn kìm nén cảm xúc rối loạn trong lòng, bình tĩnh trả lời: ” Không thấy. “
” Thật không? ” Diệp Lãnh thở phào: ” Anh đừng để ông đây phát hiện anh đang nói dối đấy nhé. “
Cố Bạc Tình đang cố gắng đấu tranh với hình ảnh cái mông của Diệp Lãnh hiện lên trong đầu, nên chỉ lạnh lùng nói: ” Ngủ. “
Diệp Lãnh vẫn tin vào chút liêm sỉ cùng nhân phẩm của hắn, thấy hắn nói như vậy, cũng không tiếp tục tra hỏi thêm.
Hôm sau, có lẽ vì từ chườm nóng chuyển sang chườm lạnh, vết bầm của Diệp Lãnh cũng đỡ đi rất nhiều.
Cậu lại đi làm khỏe mạnh trở lại, không giống như đang có vết thương nào trên người.
Lúc cậu đến nơi thì đã thấy ông Chu với Địch Húc Nghiêu.
Địch Húc Nghiêu cầm một cái chổi, đang chuẩn bị đi quét chuồng heo. Đây vẫn luôn là công việc của Diệp Lãnh, cậu cảm thấy có chút băn khoăn rồi vội chạy đi lấy thêm một cái chổi nữa.
Sau khi xuyên qua, những cái khác không nói, nhưng Diệp Lãnh lười biếng và cá mặn của hồi trước, đã vô tình bị cái gọi là ” kiếm sống ” giết chết, giết không chừa một mảnh. *3
” Anh Lãnh, anh đến rồi. ” Nhìn thấy Diệp Lãnh, Địch Húc Nghiêu vội bước đến, nhiệt tình chào hỏi cậu.
Đừng đưa tay ra mà đánh người đang cười, huống chi Diệp Lãnh còn coi Địch Húc Nghiêu như là Thần Tài. *4
Cậu cũng vui vẻ chào hỏi: ” Chào buổi sáng. “
” Chào buổi sáng. ” Địch Húc Nghiêu nói, lôi từ trong túi ra một cái gì đó, nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới đưa cho Diệp Lãnh.
” Đây là cái gì đấy? ” Diệp Lãnh nhìn đi nhìn lại đồ vật nho nhỏ mà cậu nhóc vừa đưa cho.
” Dầu hoa hồng. ” Địch Húc Nghiêu chớp chớp mắt, vội nói: ” Không phải hôm qua anh Lãnh bị đau nên đi khập khiễng sao? Ông nói anh đang bị thương nên em đã mua một cái cho anh. “
Diệp Lãnh: ……
Tên tiểu quỷ này thật biết lấy lòng người khác.
Cậu rối bời trả lại dầu hoa hồng: ” Không sao, anh không có vấn đề gì đâu, làm em tốn tiền rồi. “
Khuôn mặt Địch Húc Nghiêu lập tức tỏ vẻ thất vọng, nếu mà cậu nhóc là một chú cún, thì bây giờ cái đuôi của cậu chắc đã rũ xuống sàn nhà mất rồi, trông cả người như vừa bị chịu một cú đả kích cực mạnh.
Cậu đáng thương hề hề nói: ” Anh Lãnh, cái này không đắt đâu, em chỉ muốn anh mau khỏi bệnh thôi mà. “
Thấy thái độ bức người của cậu nhóc, Diệp Lãnh không dám từ chối nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy bình thuốc nhỏ: ” Cảm ơn em. “
” Anh không cần cảm ơn. ” Địch Húc Nghiêu biến hóa khôn lường từ khuôn mặt mây mù giông bão một phát liền chuyển thành mặt trời ló dạng, Diệp Lãnh nhìn đến lóa mắt: ” Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn, anh Lãnh có chịu được không? “
Cậu nhóc nói như kiểu Diệp Lãnh là một con búp bê sứ, cậu thật sự không biết hình ảnh mình trong mắt Địch Húc Nghiêu trông như thế nào.
” Anh không sao cả, yên tâm. ” Cậu vì muốn chứng tỏ năng lực của bản thân, tiện tay chỉ vào một bé heo: ” Em nhìn bé heo kia đi, anh có thể khiêng được ba bé như vậy. “
” Thật sao? ” Địch Hục Nghiêu tỏ vẻ sùng bái cảm thán.
Không có tên đàn ông nào có thể chống cự được ánh mắt này, huống chi nó lại còn đến từ một tên nhóc có dáng người tương đương với mình, thậm chí còn cao hơn mình một chút, và Diệp Lãnh cũng không phải là ngoại lệ.
Cậu cảm thấy rất tự hào về bản thân, tâm trạng vui sướng cười thỏa mãn, nhưng sau khi hồi phục lại tinh thần thì cậu càng thêm cảnh giác.
Thằng nhóc này cũng biết đánh vào tâm lý người khác cơ đấy.
Nếu không nhờ Chu Vận Y kể cho cậu nghe Địch Húc Nghiêu là người như nào, thì Diệp Lãnh đã bị cậu nhóc lừa cho không còn gì nữa rồi.
Sau tất cả, cuối cùng cậu cũng có chút thông tin tình báo trong tay, tuy rằng cậu đã nhận lấy dầu hoa hồng, nhưng cậu không nghĩ sẽ có một ngày mình lôi em nó ra dùng làm gì cả.
Quét chuồng heo xong, ông Chu và Diệp Lãnh đi tìm người đón heo nói chuyện phiếm một vài câu.
” Bây giờ giá thị trường bán thế nào? ” Diệp Lãnh khẽ hỏi ông Chu.
” Nói không chừng hai ngày nữa là ông có thể đưa cho cháu tiền lương rồi. ” Mặt ông Chu tràn đầy vui sướng: ” Bây giờ một con heo có thể bán tới mười nghìn tệ. “
Thực ra tiền lương mà ông Chu đưa cho Diệp Lãnh là tiền lương thực tập, giá thị trường tốt thì đương nhiên ông sẽ tăng lương cho cậu một ít.
Sau khi nghe xong thì tâm trạng Diệp Lãnh cũng vui hẳn lên.
Đối với tình hình hiện tại của cậu mà nói, mười nghìn tệ là một số tiền khổng lồ. Tuy đây không phải là tiền cậu, nhưng số tiền lương được tăng lên lại chính là của cậu đó nha!
Diệp Lãnh nhìn nhóm heo con đang kêu hừ hừ, bỗng cậu cảm giác như bọn nó từ mấy con heo bình thường một phát biến thành mấy cục vàng trước mặt cậu.
” Thật xấu hổ quá, anh không nên lấy tên đồ ăn để đặt cho mấy bé. ” Diệp Lãnh mặc niệm trong lòng: ” Anh phải đặt tên cho mấy bé là Maserati, Ferrari, Lamborghini, Rolls – Royce Phantom,… “
Chú lái xe chở heo đeo một cái kính đen cùng một cái mũ lưỡi trai, nhìn qua trông trẻ hơn ông Chu một chút.
Chú nhìn ông Chu lùa mấy bé heo lên xe, giả vờ thản nhiên hỏi ông: ” Cháu trai ông lại tới nữa à? “
” Ông đang nói cái gì vậy? ” Ông Chu với chú là bạn cũ, lúc nói chuyện cũng không nể nang gì: ” Tôi cảnh cáo ông, chuyện lần trước chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, ông đừng để cháu trai tôi xảy ra tại nạn một lần nào nữa. “
” Rồi rồi. ” Chú lái xe thất thần gật đầu.
Ông Chu nói tiếp: ” Lần này thằng nhóc đứng nhất cuộc thi trung học phổ thông toàn thành phố, không phải mấy thằng hư hỏng như những gì ông nói. “
Chú lái xe lẩm bẩm thì thầm hai câu, không biết chú có nghe được hay không, nhưng hành động trông nóng nảy hơn trước rất nhiều.
Ông Chu ở một bên thở dài, Diệp Lãnh đã thu hết cảnh này vào trong mắt rồi cau mày.
Cậu đang lén lút nhắn tin dò hỏi Chu Vận Y thì phía sau vang lên tiếng Địch Húc Nghiêu:
” Anh Lãnh, anh đang xem gì đấy? “
Diệp Lãnh quay đầu lại, cậu nhóc đang cười rạng rỡ nhìn cậu.
Nhưng cậu không biết tại sao mình lại cảm thấy căng thẳng trong lòng, cảm giác khó tả này cứ thế bao trùm lấy cậu.