Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Sở Tụ nhìn Hoàng đế đến gần ngay trước mắt, nguyên lai tâm tình mãnh liệt ngập trời như sóng biển không biết vì sao theo từng bước chân của hắn ngày càng đến gần mà trở nên bình tĩnh, khôi phục lại vẻ thâm trầm như mặt biển yên tĩnh.
Hơn bốn năm chia lìa, bởi vì thường xuyên nghĩ đến, thường xuyên nhìn thấy trong mộng, thường xuyên từ các cư dân nghe được tin tức của hắn, thường xuyên ở trong đầu phỏng theo tình cảnh khi ấy… Thời gian hơn bốn năm này, chính mình chưa bao giờ rời đi phạm vị của hắn, không có rời đi thổ địa của hắn, không có rời đi ảnh hưởng của hắn, cũng không có thời khắc nào mà ngừng nghĩ đến hắn.
Thời gian bốn năm, cũng không làm cho mình đối với hắn trở nên xa lạ, mà là càng thêm quen thuộc.
Sở Tụ không có phản ứng gì, Bùi tướng quân bên người và những tướng lãnh có liên quan đều quỳ xuống bái kiến ngôi cửu ngũ chí tôn, chỉ Sở Tụ lẳng lặng đứng thẳng một bên, cậu hẳn là nên quỳ xuống, nhưng lại đem ánh mắt dời đi, nhìn đến ánh nắng chiều trên sông đã gần lui xuống hết cách đó ba bốn trăm mét, sương mù dần dâng, không khí nặng nề áp lực bắt đầu trong thiên địa lan tràn.
Cậu không biết vì sao chính mình không quỳ, có lẽ đây là Hoàng đế ở trong lòng cậu trải qua bốn năm tư tưởng khắc họa đã muốn quá mức rõ ràng thân cận, đến nỗi làm cho cậu quỳ không nổi nữa.
Bởi vì Sở Tụ không quỳ, Kỳ Phong đứng bên cạnh cũng sẽ không quỳ, chính là lo lắng nhìn Sở Tụ.
Không ai quát to Sở Tụ vô lễ, Hoàng đế cũng không có, chỉ là lập tức đến bên người Bùi Viêm Tung, đưa hắn nâng dậy nói, “Bùi tướng một đường vất vả! Trước đi xuống hoàn thành chuyện còn lại đi! Buổi tối đến cùng trẫm nói chuyện.”
“Mọi người đều vất vả, hãy bình thân!”
“Vâng!” Bùi Viêm Tung được lễ liền mang theo mọi người phía sau cùng binh lính đi an bài công việc. Trước khi đi nhìn Sở Tụ liếc mắt một cái, thần sắc Sở Tụ bình tĩnh nhưng ánh mắt xa xăm, hướng hắn cười cười tỏ vẻ đa tạ đã quan tâm.
Hoàng đế vẫn không để ý đến Sở Tụ, lập tức ly khai. Giống như hắn đến đây chỉ vì ân cần thăm hỏi Bùi tướng quân. Sở Tụ tổng cảm thấy Hoàng đế cùng cậu sinh hờn dỗi, nhưng là, chuyện tình năm đó rõ ràng là Hoàng đế sai, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, chính cậu còn quên, hai người bây giờ đều tâm trí thành thục, hắn cố ý làm như vậy là sao?
Hoàng đế dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn nhìn Sở Tụ còn đứng yên. Bờ sông gió thổi làn tóc dài phi vũ, tán loạn hai bên má cùng trước ngực, một thân áo trắng đứng trong gió, hoàng hôn chiều tà, ánh sáng dần buông, thân ảnh cậu đơn bạc giống như bịt kín một tầng ưu thương. Trong lòng Hoàng đế run lên.
Di Nhuận bên người lập tức hiểu ý, đi đến bên người Sở Tụ, kính cẩn hành lễ: “Dịch đại nhân! Hoàng thượng chờ ngài đuổi kịp, mời đi!”
Sở Tụ hướng hắn nhẹ cười, “Ta nghĩ đến Hoàng Thượng đã quên ta, cho nên muốn chờ Hoàng Thượng hồi cung sau mới đến yết kiến.”
Sở Tụ đi theo phía sau Hoàng đế, một đoạn đường liền nhìn thấy được ngự liễn của Hoàng đế, Hoàng đế đi đến, hướng Sở Tụ mở miệng, câu đầu tiên nói đến lại là, “Ái khanh, lên bồi cùng trẫm.”
Do vì hành trình trở về kinh đô dừng lại, Hoàng đế hết thảy giản lược mọi thứ, một chiếc mã xa hắc sắc, những chiếc xung quanh cũng đều như vậy, giống như làm mê muội địch nhân.
Sở Tụ tạ ân, leo lên mã xa.
Có thể nghe được tiếng bước chân chỉnh tề của binh lính, khôi giáp do hành tẩu mà phát ra âm thanh, sau đó là tiếng vó ngựa nện lên nền đất, tiếng bánh xe lăn lăn chuyển động…
Sở Tụ lên xe, đem bản thảo mấy ngày nay viết trên thuyền đưa cho Hoàng đế. Vài trang đầu phân tích việc Hoàng đế tại lãnh thổ Cẩm quốc dùng võ lực khống chế quốc dân và tàn dư đấu tranh phản kháng, mặt sau đều là khuyên can Hoàng đế vì dân làm gốc, sau khi chiến sự sử dụng chính sách nhân từ, phát triển nông canh, lấy chế lập quốc, lấy pháp trị quốc, lấy đức cường quốc. Theo tập tục, sinh ý các loại chế độ trên dưới dung hợp Thừa Cẩm, cùng chung phát triển, con dân hai nước công bằng, vân vân.
Cuối cùng còn nhắc đến việc dời đô và sửa quốc hiệu, vì sự phát triển tân triển đại thừa mà đề nghị.
Sở Tụ quỳ trên mã xa, Hoàng đế từng tờ từng tờ xem bản thảo trong tay. Tuy rằng Mạc Vũ Hạo luôn luôn sùng thượng vũ lực, nhiệt huyết dâng tràn, hơn nữa thân chinh tới nay cũng có khi ra trận giết địch, có không ít thu hoạch, nhưng hắn làm một Hoàng đế, dùng người, sở người, mưu đoạn đều là bình tĩnh, bất quá, nhìn Sở Tụ viết, đem bản thảo đặt qua một bên, nói, “Ái khanh lời nói thật là, trong triều đã có vài vị đại thần so với ái khanh mắng còn khó nghe hơn. Nói trẫm tâm ngoan thủ lạt, thị huyết hảo sát, non sông Cẩm quốc đều nhiễm vô số oan linh.”
“Hoàng Thượng! Thần…” Sở Tụ biết Hoàng đế quanh co lòng vòng là nói chính mình, còn đang muốn giải thích một phen, Hoàng đế đã vươn tay đỡ cậu đứng dậy.
Hơn bốn năm Sở Tụ không có quỳ, lúc này quỳ gần hai khắc, cộng thêm chưa ăn cơm chiều, chân cậu đã sớm nhuyễn đến tê rần. Đứng dậy còn chưa vững, chỉ nghe ngựa bên ngoài tê một tiếng, mã xa dừng lại, không đến giây thứ hai cậu liền oa vào lòng Hoàng đế. Trán đụng vào cằm hắn, còn đang muốn đứng dậy, lại bị Hoàng đế đè xuống.
Mã xa ngừng, bên ngoài truyền đến tiếng đao kiếm va nhau, thanh âm chém giết, tiếng người kêu thất thanh, bất quá, tiếng động cũng không gần. Chưa đến nửa khắc công phu hết thảy đều khôi phục sự yên tĩnh, mã xa tiếp tục đi về phía trước.
Sở Tụ biết có người đến ám sát, chỉ là còn chưa đến gần được Hoàng đế đã bị người tiêu diệt.
Cũng không có người nào đến báo cáo, hết thảy giống như bình thường chưa có chuyện gì phát sinh, có lẽ sự tình này thường xuyên, phương thức xử lý đã trở thành hình thái.
“Trọng binh trấn áp cũng có chỗ tốt của trọng binh trấn áp! Những người này luôn không nghe lời, chỉ nghe roi!” Hoàng đế đem Sở Tụ buông ra, nhìn gương mặt cậu trong phút chốc vẫn còn ửng đỏ, thời điểm ngồi lại một bên mới khôi phục vẻ bình thường.
Tuy rằng thân thể Sở Tụ vẫn gầy, nhưng so với trước khi đào tẩu tốt hơn nhiều lắm, cách một lớp y phục dày vẫn có thể cảm nhận được sự mềm dẻo cơ thể, mà không phải giống như trước kia đụng vào cả người đều xương.
Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Tụ cúi đầu, mặt ẩn trong bóng tối, có thể nhìn thấy mắt tiệp nhẹ nhàng máy động. Kỳ thật hắn rất tưởng niệm gương mặt này, tưởng niệm đến mức muốn dùng tay mình vuốt ve cảm thụ một phen. Khi ở thủy môn tây bắc, lần đầu mắt hắn nhìn đến cậu, mặc dù bộ dạng so với trong trí nhớ có biến hóa không nhỏ, nhưng vẫn như cũ làm cho hắn cảm xúc mãnh liệt, nếu hắn không thực sự khắc chế chính mình chỉ sợ đã kéo cậu vào lòng, dùng thân xác mà cảm thụ thân thể hắn tưởng niệm trong khoảng thời gian này, hoặc là hận, hoặc là cầu, không thể nào cam lòng chịu phân chia.
“Trẫm đang lo chuyện tình Nam Cẩm không dễ làm, nếu ái khanh đã trở lại, trẫm thực nguyện ý đem chuyện này bàn giao cho ngươi. Ái khanh luôn luôn tôn sùng lấy dân vi bản, trẫm muốn nhìn xem, ngươi đem việc này hoàn thành thành bộ dạng gì.” Hoàng đế tựa vào mã xa, khép hờ ánh mắt đi vào giấc ngủ.
Gần đây sự vụ nặng nề, thời gian Hoàng đế nghỉ ngơi rất ít, ngồi trong xe ngựa, Sở tụ ở đối diện, không biết vì sao, an tâm liền mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp.
Sở Tụ nghe Hoàng đế vừa gặp liền giao trọng trách cho cậu, trong lòng cảm động sự tín nhiệm cùng trọng dụng của Hoàng đế, nhưng lại hoài nghi ý đồ của hắn là gì, trọng thần có năng lực của Thừa quốc rất nhiều, vì sao đợi cậu trở về mới xử lý. Muốn hỏi Hoàng đế một chút nguyên do, lại nhìn đến ai kia đã nhắm mắt lại ngủ.
Sở Tụ nhìn khuôn mặt Hoàng đế thiếp đi, nam nhân sắc mặt đao, tước bản khắc sâu này này đã muốn ba mươi mốt tuổi, trán rộng, mũi cao, một đôi mày kiếm tà nhập thái dương, mắt tiệp nồng đậm, đôi mắt đang nhắm chặt không thấy ánh mắt đen sâu, cánh môi vừa đều, lúc ngủ vẫn hơi mím lại, làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng, nhưng cũng làm cho cảm thấy thật gợi cảm, màu da so với trước kia ngâm hơn, từ màu mật ong biến thành màu đồng cổ, cằm có chút lún phún râu rậm, hé ra làm người ta thật hâm mộ uy nghiêm của nam nhân. Bởi vì ngủ, trên mặt ra chút thần thái nhu mềm, Sở Tụ nhìn, tim có chút rối loạn.
Gió đêm trở lớn, rèm cửa nặng nề cũng bị nhấc lên lay động, gió lạnh tiến vào, Sở Tụ không khỏi đánh cái rùng mình, thấy Hoàng đế không có ý tứ tỉnh giấc, lấy một kiện áo choàng lông cáo trắng phau đắp lên cho hắn.
Sở Tụ nhìn kiện áo, đối Hoàng đế mà nói thì có chút nhỏ, màu trắng cũng không hợp sở dụng của hắn, nghĩ đến có thể là Hoàng đế mang theo một vị phi tử nào đó, trong lòng không tự giác xẹt qua một tia khó chịu.