Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Lâm Hoàng Phong, vẻ mặt đặc sắc.
“Chủ… Chủ tịch Phong kìa! A a a a...”
Không biết vì sao, khi Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy giọng anh lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Nếu là chủ tịch Phong thì cũng không thể phá luật chơi được, Minh Nguyệt, cô được lời rồi đấy!” Trình Tuấn Dương gian xảo nói.
Mặt Đỗ Minh Nguyệt hơi đỏ lên, mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng ở đây có rất nhiều người nên vẫn hơi xấu hổ.
Huống chi rất nhiều người ở đây không biết quan hệ của hai người bọn họ, mà chỉ là kéo đến xem trò vui mà thôi.
Vẻ mặt Lâm Đạt hơi khó coi, không ngờ lại để cho cô được lợi, con nhóc này là gì mà đòi có được thân phận cô Lăng chứ.
“Đúng thế, Minh Nguyệt, đây chính là một cơ hội tốt, cô nhìn xem, rất nhiều nhân viên nữ ở đây đang ghen tỵ đỏ mắt kia kìa!”
Một đám người giật dây Đỗ Minh Nguyệt, còn người trong cuộc lại đang như xem trò vui.
Lâm Hoàng Phong dựa vào ghế sô pha, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, nở một nụ cười như có như không.
Đỗ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó đi tới cạnh anh và hôn một cái lên mặt anh.
Lông mi của cô khẽ run rẩy, hơi thở phả lên mặt anh, khiến người ta cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cô hôn anh xong, xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Lâm Đạt tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này đúng là chướng mắt.
Sau đó mọi chuyện rất yên ổn, nhưng không biết do Đỗ Minh Nguyệt uống rượu hay do cái gì mà mặt vẫn rất đỏ.
Cuối cùng cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nếu không người khác mà thấy dáng vẻ này của cô thì e là sẽ lại bị nói.
Trong khoảng thời gian đó La Nghĩa vẫn luôn để ý tới Đỗ Minh Nguyệt, thấy cô rời đi, anh ta cũng đứng lên.
Sau khi rửa mặt xong, thấy mặt mình không còn quá đỏ nữa, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa đã nhận được một cái ôm dạt dào.
“Cục cưng của anh, anh thật sự rất nhớ em, mau cho anh hôn cái nào!”
La Nghĩa ôm Đỗ Minh Nguyệt vào lòng, cong môi lên định hôn cô.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói của La Nghĩa thì trở nên bối rối.
“Anh thả tôi ra, Phó giám đốc Nghĩa, xin anh hãy tự trọng chút thì tốt hơn đấy.” Đỗ Minh Nguyệt giãy dụa, cô không muốn tiếp xúc với anh ta chút nào.
Ai ngờ cô càng giãy dụa thì La Nghĩa càng hưng phấn.
“Cục cưng, em mà kêu ở đây thì cũng chẳng có ai nghe thấy đâu. Anh nói cho em biết, cho dù anh có làm gì em ở đây thì cũng chẳng có ai nói gì đâu, mà ngược lại anh sẽ nói là em quyến rũ anh!” La Nghĩa nở một nụ cười bỉ ổi.
Mặc dù hai người đang đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh nhưng những người đi qua đi lại lại cho rằng hai người đang làm chuyện gì đó nên cũng chẳng thèm quan tâm.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy anh ta nói như vậy, trên mặt hiện lên sự bối rối, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cô còn mặt mũi nào mà gặp nhà họ Lâm nữa.
“Phó giám đốc Nghĩa, không ngờ anh lại nóng lòng như thế, anh Phong vẫn đang ở đây đấy, nếu tôi thật sự muốn làm náo loạn lên thì anh nghĩ anh Phong vẫn sẽ giữ anh lại à?” Đỗ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Coi như là anh ta không sợ những người khác thì anh ta vẫn phải giữ thể diện cho Lâm Hoàng Phong.
Quả nhiên La Nghĩa vừa nghe thấy tên Lâm Hoàng Phong thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau đó anh ta lại cảm thấy như vừa nghe thấy chuyện cười, cười nói: “Cô nghĩ anh Phong sẽ giúp cô à, cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa, chắc không phải cô nghĩ là lúc nãy cô hôn anh ta một cái thì anh ta sẽ giúp cô đấy chứ?”
Tiếng bên ngoài phòng rất lớn, gần như là lớn đến mức đinh tai nhức óc, Đỗ Minh Nguyệt bị người đàn ông này ôm khiến cô suýt chút nữa thì ói ra.
“Phó giám đốc Nghĩa, sao anh biết anh ấy sẽ không giúp tôi, anh đã làm rất nhiều mấy chuyện quy tắc ngầm của cấp dưới như thế này rồi đúng không, đúng rồi, chuyện sổ sách của Lâm Đạt ấy, dù có nghĩ thế nào thì dường như cũng có người nào đó giúp cô ta giấu diếm, Trình Tuấn Dương là người chính trực liêm khiết, người duy nhất chỉ có thể giúp cô ta là Phó giám đốc Nghĩa đúng không? Một khoản tiền lớn như thế mà vô duyên vô cớ lại bị thâm hụt, chỉ e là có người cố ý lấy đi, tôi nói có đúng không, Phó giám đốc Nghĩa?”
Lúc cô nói những lời này không hề bối rối chút nào mà ngược lại, từng câu từng chữ đều rất mạnh mẽ, giống như đã nắm được bằng chứng nào đó trong tay.
La Nghĩa nghe thấy cô nói thế thì sắc mặt dần trở nên khó coi.
Gân xanh trên trán anh ta nổi lên, vẻ mặt rất đáng sợ.
“Cô muốn nói cái gì hả?” Anh ta vừa nói vừa vươn tay ra nắm chặt cổ cô.
Đỗ Minh Nguyệt mở to hai mắt, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.
Đúng lúc này, giọng của Dư Hồng Thu truyền tới.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cô ở đâu vậy?”
La Nghĩa như bừng tỉnh, buông cô ra.
Đỗ Minh Nguyệt được thả ra, vội vàng hít thở, chân cũng như nhũn ra.
La Nghĩa nhìn Đỗ Minh Nguyệt, vẻ mặt mê hoặc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn.
“Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám nói lung tung gì thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Sau khi nói xong, anh ta chỉnh sửa lại cổ áo rồi đi ra ngoài.
Dư Hồng Thu nhìn thấy La Nghĩa thì hơi e ngại, đồng thời cũng hơi lo lắng trong lòng.
Dư Hồng Thu thấy Đỗ Minh Nguyệt vịn tay vào tường, tay kia sờ cổ mình, sắc mặt tái nhợt vội tiến lên hỏi đầy lo lắng: “Minh Nguyệt cô không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt khoát tay, lộ vẻ tươi cười và nói: “Tôi không sao!”
Dư Hồng Thu nghĩ thầm chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nếu Đỗ Minh Nguyệt đã không muốn nói thì đương nhiên cô ấy cũng không hỏi nữa, đành phải dìu cô đi vào trong phòng.
Đỗ Minh Nguyệt đi chưa được bao lâu, một bóng người đi ra khỏi nhà vệ sinh nam, anh ta đã nhìn thấy toàn bộ chuyện vừa rồi.
Người đó không phải ai khác mà chính là Hồ Đức Huy.
Hồ Đức Huy nhìn bóng lưng Đỗ Minh Nguyệt, thật sự không ngờ là cô lại đang làm việc cho tập đoàn Lâm Thị.
Anh ta quay lại phòng, Đỗ Chính Lâm lập tức quát lớn: “Đi vệ sinh gì mà lâu vậy hả, mày định làm cho tổng giám đốc Lâm vội chết hay sao?”
Vốn dĩ Đỗ Chính Lâm thấy Hồ Đức Huy là người từng trải nên mới dẫn anh ta theo.
Hồ Đức Huy cũng là người nhanh nhạy, nghe thấy Đỗ Chính Lâm nói thế thì lập tức tự phạt ba chén.
Sau đó mới lơ đãng kể lại chuyện vừa xảy ra lúc này, nhưng không nói tới chuyện phiếm giữa hai người bọn họ.
Tổng giám đốc Lâm nghe thấy cái tên Phó giám đốc Nghĩa bèn biết ngay đó là ai.
Ông ta cười lên, giọng nói tràn đầy ghét bỏ: “Trước đây tôi đã từng nghe nói tới công lao to lớn của cái người Phó giám đốc Nghĩa đó, hễ là người mới thì đều không thể thoát khỏi tay anh ta! Nhưng mà thủ đoạn của anh ta cũng rất cao tay, như thế rồi mà vẫn không bị đuổi khỏi tập đoàn Lâm Thị.”
Hồ Đức Huy ngồi cạnh nghe, đồng thời cũng thầm tính toán trong lòng, biết đâu có thể mình sẽ lợi dụng được anh ta.
Quay lại phòng, Đỗ Minh Nguyệt vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tất cả những việc mà La Nghĩa làm với cô cô cũng im lặng không nói.
Cô thầm thề trong lòng, nhất định cô sẽ trả lại gấp bội những việc mà La Nghĩa đã làm với cô hôm nay.
Chẳng mấy chốc, bữa tiệc đã kết thúc, Đỗ Minh Nguyệt cũng đã uống không ít rượu, mặc dù không đến mức say nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng.
Nhưng những nhân viên kia thì lại uống rất nhiều, bước từng bước xiêu xiêu vẹo vẹo, thỉnh thoảng lại còn nói nhảm.
Trình Tuấn Dương định đưa Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu về thì lại bị Đỗ Minh Nguyệt từ chối, nếu để bọn họ biết là cô đang ở trong biệt thự thì e là ngày mai cô sẽ lại thành chủ đề bàn tán mất.