Không lâu sau, người đàn ông mặc trên mình bộ vest trở lại, trên tay cầm theo một loạt các kiểu nhẫn khác nhau.
“Cậu chủ Phong, những mẫu này đều là sản phẩm được mua từ nước ngoài về, đều do những nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế ra, anh nhìn những kiểu này...”
Người đàn ông mặc vest lấy ra một chiếc nhẫn nói: “Giống như chiếc này, chiếc này được thiết kế bởi cuốn sách thiết kế JOJO của Đức.”
Lâm Hoàng Phong nhìn qua một cái, sau đó cầm tay Đỗ Minh Nguyệt đưa ra, cầm lấy chiếc nhẫn và đeo lên tay Đỗ Minh Nguyệt.
Kích thước có chút rộng, nhìn qua có vẻ không hợp cho lắm.
Lâm Hoàng Phong tháo chiếc nhẫn ra và khẽ lắc đầu nói: “Đổi lấy cái khác.”
Đỗ Minh Nguyệt biết là anh luôn theo chủ nghĩa hoàn hảo, nhưng mỗi chiếc nhẫn ở đây cô đều cảm thấy không có gì khác nhau nhiều.
Kết quả là Đỗ Minh Nguyệt phải đổi lên đổi xuống vài chiếc nhẫn.
Người đàn ông mặc vest đứng khẽ lau mồ hôi lăn trên trán, để kiếm được đồng tiền của cậu chủ Phong này quả là không hề đơn giản.
“Cậu chủ Phong, cái này anh...” Người đàn ông mặc vest này cũng có chút khó xử.
Lâm Hoàng Phong khẽ nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng nói: “Sao vậy? Trong một cửa hàng lớn như vậy mà cũng không lấy ra được một chiếc nhẫn tôi thích sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang người đàn ông mặc vest đang đứng đó không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng cũng không có ý muốn làm mọi người phải khó xử.
Hơn nữa nhẫn ở cửa hàng này, giá cả thấp nhất cũng lên đến hàng chục tỷ đồng.
Đỗ Minh Nguyệt không muốn phải lãng phí thời gian ở đây, hơn nữa nhẫn vốn dĩ là vật kỷ niệm của những người yêu nhau.
Cô và Lâm Hoàng Phong vốn dĩ đã không có tình cảm, bây giờ lại như vậy, cô cảm thấy có chút châm biếm.
“Tôi cảm thấy chiếc này nhìn cũng rất đẹp đó, lấy cái này đi.” Đỗ Minh Nguyệt chỉ vào mẫu nhẫn đơn giản nhất.
“Cô đây thật sự rất có mắt nhìn đó, mẫu nhẫn này chính là mẫu rất được ưa chuộng ở cửa hàng của chúng tôi, rất nhiều đôi nam nữ cũng đều chọn mẫu này, tuy vẻ bề ngoài đơn giản, nhưng đã phải trải qua quá trình mài dũa vô cùng kỳ công.”
Người đàn ông mặc vest nói ra một tràng, nhưng vẫn không thuyết phục được Lâm Hoàng Phong.
Dần dần, giọng nói cũng ngày càng nhỏ xuống.
Lâm Hoàng Phong nhìn qua Đỗ Minh Nguyệt, không biết là anh đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt đã trầm xuống một chút.
Phải rất lâu sau mới thấy Lâm Hoàng Phong nói:
“Nếu bà xã đã thích chiếc nhẫn này, vậy thì lấy cái này đi.”
Đỗ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi lấy chiếc nhẫn, nhưng lại bị Lâm Hoàng Phong ngăn lại.
Anh lấy chiếc nhẫn ra, sau đó đeo vào tay của Đỗ Minh Nguyệt.
Sau đó, anh lại lấy một chiếc nhẫn khác, đưa cho Đỗ Minh Nguyệt, chủ ý đã rất rõ ràng rồi.
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy chiếc nhẫn, sau đó đeo vào tay của Lâm Hoàng Phong.
Sau khi thực hiện xong những hành động này, Lâm Hoàng Phong mới ghé vào tai Đỗ Minh Nguyệt nói: “Em có biết tại sao tôi nhất định phải đi chọn nhẫn không? Bởi vì tôi muốn được tự tay đeo nhẫn cho em.”
Nói xong câu này, Lâm Hoàng Phong liền đứng thẳng người, khẽ cong môi nói: “Thanh toán đi.”
Hơi ấm của Lâm Hoàng Phong vẫn còn vương bên tai của cô, nhưng lại khiến Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, người đàn ông này thật quyến rũ, khiến người khác bị mê hoặc.
Đương nhiên Lâm Hoàng Phong cũng đưa Đỗ Minh Nguyệt đi thay một bộ quần áo mới.
Trên đường đi đến khách sạn, vẻ mặt Lâm Hoàng Phong trông vô cùng nghiêm túc.
Có thể nhìn ra rằng anh rất chú trọng đến bữa ăn tối nay.
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên cũng không dám làm hỏng chuyện tốt của anh, vì vậy trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Đến sảnh, Đỗ Minh Nguyệt rất ngoan ngoãn khoác lấy cánh tay của anh, Lâm Hoàng Phong cúi xuống nhìn qua cô.
Cũng chỉ có lúc này cô mới làm hài lòng một chút.
Những người phục vụ ở đây khi nhìn thấy hai người họ thì lập tức đi lên chỉ đường cho họ.
Mở rộng cửa, trong căn phòng rộng lớn đặt một bàn ăn, bên cạnh còn có người đang chơi đàn pi a nô.
Vợ chồng Smiths đã đến, ngồi vào vị trí của mình, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đi tới, lập tức đứng dậy.
Họ dùng tiếng Anh rất nhiệt tình chào hỏi, Lâm Hoàng Phong nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, hơn nữa cũng rất chính xác.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng bên cạnh, Lâm Hoàng Phong lập tức giới thiệu cô.
Tiếng Anh của Đỗ Minh Nguyệt cũng khá tốt, dường như anh đang nói đây là vợ của tôi.
“Ồ, rất xinh đẹp!” Vợ chồng Smith bập bõm nói bằng tiếng Việt.
“Cảm ơn!” Đỗ Minh Nguyệt nở một nụ cười khéo léo.
Khi ăn tối, vợ chồng Smith liên tục nói về chuyện của Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt.
Dường như hai người họ rất có cảm tình với Đỗ Minh Nguyệt, cũng không hiểu một người đàn ông ưu tú như vậy, bằng cách nào lại bị bắt mất rồi.
“Anh Phong, cậu có thẻ chia sẻ cho chúng tôi biết hai người đã gặp nhau như thế nào được không?”
Lâm Hoàng Phong sững người một lát, có lẽ anh không ngờ được đột nhiên họ lại hỏi câu này.
Tuy nhiên anh vẫn giữ được dáng vẻ điềm đạm lúc đầu.
Đỗ Minh Nguyệt mím môi, khẽ mỉm cười, dường như cũng muốn nghe xem anh sẽ nói như thế nào.
“Chúng tôi gặp nhau rất đơn giản, cô ấy học vẽ và tôi đã gặp được cô ấy ở trong phòng vẽ tranh.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy anh nói như vậy, liền nhớ lại bức tranh chân dung mà cô đã nhìn thấy trong phòng lần trước.
Cô biết những gì anh vừa nói không phải là câu chuyện về ngày đầu tiên họ gặp nhau, mà là anh và một người phụ nữ khác.
Vợ chồng Smith nghe những lời của Lâm Hoàng Phong, không khỏi cười lên và nói: “Đúng là một cuộc gặp gỡ thật lãng mạn đó.”
“Đúng vậy.”
Lâm Hoàng Phong bất ngờ nắm lấy tay cô, nhưng Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận như anh đang nắm tay một người phụ nữ khác.
“Tôi rất yêu vợ của mình!” Giọng của anh thấp xuống, nhưng lại có sức hút khiến người khác cảm thấy yên bình.
Hai bàn tay đan vào nhau, chiếc nhẫn trên ngón tay như lóe ra ánh sáng, nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy thật mỉa mai.
Vợ chồng Smith dường như rất hài lòng, sau đó nhìn sang phía Đỗ Minh Nguyệt.
“Cô Nguyệt, tôi thấy cô luôn rất điềm tĩnh, lẽ nào không có điều gì muốn nói sao?” Vợ chồng Smith nói chuyện bằng tiếng Anh.
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được bàn tay của Lâm Hoàng Phong đang nắm lấy tay cô chặt hơn một chút, cô biết anh như vậy là đang cảnh cáo cô.
Nếu hợp tác lần này bị phá hỏng, hai người họ đều không thấy dễ chịu.
Đỗ Minh Nguyệt nở một nụ cười thẹn thùng, nhìn có vẻ đang ngượng nên mới không nói gì.
“Tôi rất yêu chồng của tôi, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, trong sáu năm qua, tôi thật sự rất cảm kích anh ấy.”
Anh có thể nhận ra cô là một người phụ nữ khác, cô không được sao? Mặc dù cô cảm thấy buồn nôn khi nghĩ về người đàn ông Hồ Đức Huy.
Đương nhiên Lâm Hoàng Phong cũng hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì, nhìn cô rồi nở nụ cười trên môi.
Nhưng nụ cười này lại khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút rùng mình, vợ chồng Smith nhìn thấy họ có những động tác thân mật, liền liếc nhìn nhau rồi mỉm cười.
“Còn trẻ thật tốt biết bao.”
Vợ chồng Smith không hỏi họ thêm về chuyện này nữa, mà đều bàn về vấn đề dự án hợp tác.
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lần này có thể coi là không hỏng việc rồi.
Hai người đã ký xong hợp đồng hợp tác, lúc này bà Smith nhìn thấy cây đàn pi a nô đặt bên cạnh, liền nhớ lại tài năng chơi đàn rất hay của Lâm Hoàng Phong.
“Cậu Phong, nghe nói cậu chơi đàn rất hay, không biết lần này chúng tôi có cơ hội để thưởng thức không?”
Lâm Hoàng Phong nhìn sang cây đàn pi a nô được đặt ở một bên, liền đứng dậy.
“Tất nhiên có thể rồi, tôi rất vinh hạnh được đàn cho bà nghe!”