Cùng? Anh chàng này vốn chỉ xem cô ấy như một lá chắn mà.
“Này này này, cậu chủ Phong kết hôn xong thay dổi nhiều thật đó.” Hoàng Thành Trung nói đùa: “Cung Quý Dương và Lưu Nguyệt Nga đang ở đây!”
“Thật sự không đi, mọi người chơi vui vẻ!”
“Được rồi được rồi, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Thành Trung nhìn Lưu Nguyệt Nga và Cung Quý Dương nói: “Cậu ta không tới, nói là đang ăn cơm với Minh Nguyệt.”
Lưu Nguyệt Nga bóp mạnh ly rượu, rồi ném ra ngoài.
Nếu không phải đang ở trong phòng bao, e rằng đã thu hút sự chú ý của người khác.
Cung Quý Dương ánh mắt đau khổ nắm lấy tay cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Em có bị thương không!”
Hoàng Thành Trung thấy cảnh này, thở dài nói: “Lưu Nguyệt Nga, rõ ràng cô biết Cậu chủ Phong không có tình cảm với cô!”
“Vậy thì sao, chẳng lẽ anh ấy thích người phụ nữ đó sao?” Lưu Nguyệt Nga ngẩng đầu lên, không vui hỏi.
Hoàng Thành Trung thấy cô ta cứ mơ mộng không tỉnh, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng.
Họ là bạn, anh ta không muốn thấy cô ta mắc sai lầm hết lần này đến lần khác.
“Lưu Nguyệt Nga, cô chưa từng nghĩ đến cảm xúc của Cung Quý Dương sao?” Hoàng Thành Trung lo lắng, lỡ miệng nói ra.
Ngay khi câu này được nói ra, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
Lưu Nguyệt Nga rút tay khỏi tay Cung Quý Dương, sau đó đứng dậy và rời khỏi phòng bao.
Vẻ mặt Cung Quý Dương ngập tràn bi thương, có lẽ trong mắt của cô ta, anh ta sẽ không bao giờ có thể tốt hơn cậu chủ Phong.
Hoàng Thành Trung không muốn mọi thứ diễn ra như bây giờ, nhưng nếu một số chuyện không được nói ra, mọi người đều sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Cung Quý Dương, đừng buồn, theo đuổi con gái có chút khó khăn. Nếu không được thì cứ từ bỏ!”
Cung Quý Dương nhìn anh ta một cái, sau đó vẻ mặt khó chịu.
“Tôi rất thích cô ấy, anh không giúp được, còn nói những lời vô tâm như vậy!”
Hoàng Thành Trung dang tay ngồi trên sô pha, giống như là đại ca xã hội đen.
“Anh hai, không phải tôi không giúp anh, chỉ là con bé Lưu Nguyệt Nga đích thị là thùng thuốc nổ.”
……
Lâm Hoàng Phong thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra trong quán bar, sau khi ăn tối với Đỗ Minh Nguyệt thì anh trở về nhà.
Khi quay bề, Đỗ Minh Nguyệt đã chuyển lời của Thúy Hân cho Lâm Hoàng Phong.
Cô chỉ muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, Thúy Hân cũng muốn tìm ra kẻ hãm hại cô ta là ai.
Ai ngờ được, Lâm Hoàng Phong chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi đã điều tra chuyện này, tôi cũng sẽ không bao giờ để vài con sâu làm rầu nồi canh ở trong công ty.”
Dường như Lâm Hoàng Phong cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, trên thực tế, anh tin cô.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng.
Tuy nhiên, trước khi sự việc được điều tra, Đỗ Minh Nguyệt vẫn mang danh thủ phạm.
Đỗ Minh Nguyệt đi đến đâu cũng có thể nghe thấy những lời này, Dư Hồng Thu bảo cô đừng quan tâm, thật ra thì cô cũng thật sự không quan tâm lắm.
Buổi trưa khi nghỉ ngơi, Đỗ Minh Nguyệt nghỉ ngơi trong phòng chờ.
Lúc cô nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị khóa.
Cô mở mắt ra và thấy La Nghĩa đang nheo mắt nhìn cô.
“Cục cưng, cưng ngủ rồi à?” La Nghĩa mang vẻ mặt bỉ ổi đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt thầm kêu không ổn, đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Mà La Nghĩa nghe điện thoại của cô vang lên, sắc mặt anh ta lập tức trở nên xấu xí.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn, đó là một cuộc gọi lạ.
Nhưng hiện tại cô không quan tâm được nhiều đến thế nên nhanh chóng nhấc máy.
“Xin chào!”
“Đỗ Minh Nguyệt? Tôi là Trình Tuấn Dương!”
“Quản lý Dương, tôi là Minh Nguyệt!” Cô đột nhiên hét lên.
La Nghĩa nghe thấy là quản lý Dương nên không dám làm gì, đành mở cửa bỏ đi với vẻ tức giận.
Đỗ Minh Nguyệt thực sự cố ý nói điều này, nhưng cô đã làm cho Trình Tuấn Dương giật mình.
“Cô làm gì đột nhiên lớn tiếng như vậy, tôi không điếc!”
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi thấy La Nghĩa bỏ đi.
“Xin lỗi, tôi vừa mới thức dậy, tôi vẫn còn hơi mơ màng.” Đỗ Minh Nguyệt nói xin lỗi.
Trình Dương không nói gì, chỉ hỏi tình hình ngày hôm qua.
Đỗ Minh Nguyệt nói hết tất cả những gì Thúy Hân đã nói, sau đó cô cúp máy.
Khi trở về nhà, Đỗ Minh Nguyệt nói với Dư Hồng Thu về vụ việc, chủ yếu là mong cô ấy có thể tự bảo vệ mình.
Dư Hồng Thu kinh ngạc che môi.
“Không phải chứ, đây là ở công ty đó.”
Đỗ Minh Nguyệt lạnh lùng trả lời: “Những người này dù ở đâu cũng có thể phạm tội.”
Giống như cô ở trong nhà họ Đỗ, bị nhà họ Đỗ giam cầm vậy.
……
Chẳng bao lâu, đã tìm ra sự thật sự cố về chiếc giày.
Hóa ra ai đó đã ác ý làm hỏng đôi giày để khiến Thúy Hân xấu hổ trên sân khấu.
Người đó chính là Angela.
Sau đó, Lâm Hoàng Phong, tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị đã ra lệnh phong sát cô ta.
Thúy Hân không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, chỉ là hơi đáng tiếc.
Sau khi cuộc tranh cãi về đôi giày kết thúc, Đỗ Minh Nguyệt đã chào đón ngày cuối tuần đầu tiên của mình.
Ban đầu định ngủ nướng, nhưng sau khi Lâm Hoàng Phong rời đi, má Ngô đến gõ cửa phòng cô.
“Mợ trẻ, có người tới tìm mợ. Mợ mau dậy đi ạ!”
Đỗ Minh Nguyệt lấy gối che lỗ tai: “Má Ngô, để tôi ngủ một lát.”
Sau đó, không còn một tiếng động nào, nhưng không bao lâu, ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, Đỗ Minh Nguyệt giật mình sợ hãi ngồi dậy.
Đầu tóc rối bời.
Dù sao thì cô cũng biết rằng mình không thể ngủ nướng được nữa.
Mở cửa, vẻ mặt của Hoắc Minh Vân đã lù lù trước cửa, Đỗ Minh Nguyệt sợ hãi lùi lại.
“Minh Nguyệt, đừng ngủ nữa, hôm nay là cuối tuần này, chúng ta đi mua sắm!”
Cơn buồn ngủ của Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn biến mất, cô đau đầu nhìn Hoắc Minh Vân đang hưng phấn trước mặt.
“Tôi khó khăn lắm mới được ngủ một giấc, cô cũng không cho tôi ngủ ngon sao hả?”
Đi làm rồi cô mới biết thế nào là nhân viên văn phòng chăm chỉ.
Nhưng Hoắc Minh Vân làm sao có thể đồng cảm với cô, cô ấy là thiên kim đại tiểu thư chính hiệu, có lẽ còn không biết hai chữ công việc viết như nào.
“Cuối tuần tốt đẹp như vậy, cô thật sự chỉ dùng để ngủ, quá lãng phí.” Vẻ mặt của Hoắc Minh Vân vô tội đáng yêu.
Đỗ Minh Nguyệt không có lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy và đi cùng cô ấy.
“Làm sao cô biết tôi ở đây?” Đỗ Minh Nguyệt có chút tò mò.
Hoắc Minh Vân đắc ý lắc đầu: “Còn có cái gì mà tôi không biết sao? Cậu chủ Phong nổi tiếng như vậy, tôi chỉ cần tuỳ tiện tìm hiểu là biết thôi, tôi còn đặc biệt đợi cậu chủ Phong đi khỏi rồi mới tới gặp cô. Thế nào? Nghĩa khí không!”
Đỗ Minh Nguyệt cười bơ phờ: “Haha……”
“Thực ra tôi đang trốn ông nội, hình như ông ấy thực sự vừa lòng người đàn ông tên Hoàng Thành Trung, con bảo tôi đi ăn cùng anh ta, sao tôi có thể đồng ý được chứ.”
Hoàng Thành Trung? Không phải là bị Lâm Hoàng Phong đoán trúng rồi chứ.
Nhưng nghĩ lại, Hoàng Thành Trung quá phù phiếm, nhân cách của anh ta quả thực chẳng ra làm sao.
“Để tôi nói cho cô biết, đừng bị Hoàng Thành Trung dụ dỗ, anh ta không phải người đàn ông của đời cô đâu yêu.”
Hoắc Minh Vân lập tức nắm lấy tay Đỗ Minh Nguyệt đầy phấn khích.
“Cuối cùng cũng có người hiểu tôi, tôi cũng nghĩ vậy, hơn nữa, tôi muốn tìm tình yêu đích thực, liên hôn dòng họ, tôi đấu tranh đến cùng.”