Khi La Nghĩa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, đôi mắt bỗng trợn tròn cả lên.
Sau đó anh ta lộ ra bộ dạng mị hoặc, hỏi: “Đây là ai?”
Lâm Đạt cũng không phải không biết La Nghĩa có tính tình như thế nào, tham tài háo sắc.
Đỗ Minh Nguyệt kia cũng có mấy phần xinh đẹp, khó trách La Nghĩa sẽ lộ ra dáng vẻ này.
“Còn có thể là ai được, người này chính là người mới đến công ty.” Lâm Đạt cắn răng nghiến lợi nói.
Quả nhiên giống như lời Dư Hồng Thu đã nói vị phó giám đốc này thật là một người biến thái, Đỗ Minh Nguyệt không thích loại ánh mắt này, giống như là bị người ta lột sạch quần áo.
“Nếu đã không có việc gì, chúng ta xin phép đi trước!”
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nói xong, cô nắm lấy tay của Dư Hồng Thu rời đi.
Ánh mắt của La Nghĩa luôn nhìn dõi theo cô, lộ ra một nụ cười đáng sợ.
Lâm Đạt nhìn thấy bộ dáng như vậy của anh ta, cười lạnh một tiếng: “Làm sao vậy, Phó giám đốc đây là coi trọng người ta hay sao?”
La Nghĩa nghe thấy giọng điệu của Lâm Đạt, đã biết cô ta đang tức giận.
Thế nên anh ta vội vàng khoác vai của cô ta an ủi: “Ôi, bảo bối nhỏ, anh chỉ hỏi một chút, sao có thể coi là thích được.”
Lâm Đạt cũng không tin những lời anh ta nói, miệng lưỡi của đàn ông, đều không đáng tin cậy.
Cô ta nhún vai, đem tay của anh ta hất xuống: “Anh đừng ở công ty ôm ấp tôi, nếu để cho người khác nhìn thấy được, sẽ trở thành đề tài cho người ta đi buôn chuyện phiêm.”
“Người nào dám nói xấu? Bảo bối của anh, anh nhớ em nhiều lắm.”
Anh ta vừa nói, một bên anh ta đưa tay ma sát vòng eo của cô ta, ý tứ bên trong rõ ràng.
Lâm Đạt cũng chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa dáng dấp của La Nghĩa thật ra cũng có chút đẹp tai, ai cũng có nhu cầu.
Nhưng mà, dưới cái nhìn của cô ta, La Nghĩa đã được xem như một vật phẩm của cô ta.
Đỗ Minh Nguyệt cùng Dư Hồng Thu về tới vị trí của mình, chưa kịp phản ứng với chuyện mới vừa xảy ra.
“Minh Nguyệt, người vừa rồi chính là phó giám đốc của chúng ta đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, trêu ghẹo nói: “Làm sao vậy, cô coi trọng anh ta?”
“Phi phi phi, ai muốn coi trọng anh ta, tôi chỉ là có chút hiếu kì, làm sao Lâm Đạt ở một chỗ cùng với anh ta?”
“Chuyện này cũng có gì lạ đâu.” Đỗ Minh Nguyệt không coi đó chuyện đó là khác thường.
Dư Hồng Thu nghe cô nói như vậy, thì đem chuyện mà cô ta nghe được kể cho cô nghe.
“Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nghe nói mối quan hệ giữa bọn họ cũng không bình thường đâu.”
Đỗ Minh Nguyệt đem văn kiện trong tay đập lên đầu của cô, thản nhiên nói: “Đừng nói bậy, nhanh làm chuyện này cần làm đi.”
Dư Hồng Thu chu mỏ một cái, nhưng cũng không có phản bác, ngoan ngoãn đi làm việc.
Sau khi bọn họ ăn cơm trưa xong, Lâm Đạt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
“Hai người các cô, chiều nay đi hỗ trợ ở hội trường thời gian, nó ngay ở tầng 15.”
“Hội trường, tại sao muốn chúng ta đi a?” Dư Hồng Thu bất mãn mà hỏi.
“Bởi vì người ở hội trường không đủ, trong này, chỉ có hai người các cô rảnh rỗi nhất, các cô không đi ai đi!” Lâm Đạt nói như hiển nhiên.
Dư Hồng Thu còn muốn nói gì nữa, Lâm Đạt liền đoạt trước nói: “Làm sao? Bây giờ cô mới chỉ là người mới, cho nên cô không muốn làm cái gì sao.”
“Cái gì mà bảo không muốn làm, chúng tôi đã tới lâu như vậy, không phải cô đều để cho chúng tôi đi làm việc vặt sao?” Dư Hồng Thu bất mãn phản bác.
Lâm Đạt có lẽ không nghĩ tới Dư Hồng Thu thật sự sẽ phản bác lại cô ta, trong một lúc, rất nhiều nhân viên đều nhìn về bên này, giống như đang xem kịch vui.
Đỗ Minh Nguyệt biết, với bộ dạng này của cô ấy sớm muộn gì cũng bị thua thiệt.
Vì vậy trước khi Lâm Đạt nổi giận, cô đã kéo Dư Hồng Thu đi.
“Bây giờ chúng tôi đi!”
Dư Hồng Thu còn có chút không cao hứng, nhưng cũng không có nơi nào để phát tiết, nên có chút rầu rĩ không vui.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra được cảm xúc của cô ấy, nhưng cũng không biết đi an ủi cô ấy làm sao.
Đi đến tầng 15, phía trên đúng là đang bố trí hội trường thời trang.
Chỉ là các cô không biết nên tìm ai hỗ trợ, đành phải đi loanh quanh trong hội trường.
Chị Cảnh đúng lúc đi từ phía sau đài ra, liếc thoáng qua nhìn thấy hai người bọn họ.
Đi lên trước, cười hỏi: “Tại sao các cô lại ở chỗ này?”
Đỗ Minh Nguyệt cùng Dư Hồng Thu thấy được chị Cảnh, trong lòng mới yên tâm rất nhiều.
“Chị Cảnh, chúng em đến giúp đỡ, cũng không biết giúp như thế nào!” Dư Hồng Thu ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Chị Cảnh hơi nghi hoặc một chút: “Tại sao các cô lại đến đây giúp đỡ? Là ý của Lâm Đạt sao?”
Dư Hồng Thu gật đầu nhẹ: “Vâng, là Lâm Đạt bảo chúng em tới đây.”
Chị Cảnh nhìn các cô một lúc, cuối cùng thở dài, nói: “Được rồi, vậy thì các cô đi theo tôi!”
Đỗ Minh Nguyệt cùng Dư Hồng Thu đi phía sau lưng của chị Cảnh.
Hậu trường rất lớn, rất nhiều người đều đang trang trí nới này, còn có những người mẫu, nhìn thấy tất cả đều là chân.
“Oa Chị Cảnh, đây là buổi biểu diễn thời trang sao?” Dư Hồng Thu trong ánh mắt đều là ghen tị.
Chị Cảnh lắc đầu, nhìn giống như một cô gái nhỏ.
“Đúng vậy, hàng năm công ty của chúng ta đều sẽ có một mùa trình diễn thời trang chính, các cô đúng lúc đến kịp.”
Đỗ Minh Nguyệt đi phía sau bọn họ chỉ quan sát không nói cái gì, nhưng ánh mắt cũng đánh giá bốn phía xung quanh.
Hàng năm tập đoàn Lâm Thị đều rất xem trọng cái hội trường này, mà những người tới đây đều là các nhân vật thượng lưu trong xã hội.
Khi đi ngang qua một gian phòng trang điểm, bên trong đột nhiên truyền đến một trận ồn ào kịch liệt dữ dội.
“Rõ ràng là Angela đến trước, cô dựa vào cái gì mà dám chen ngang!”
“Chỉ bằng tôi chính là chủ mở đầu của buổi biểu diễn lần này, còn chưa đủ sao?”
Chị Cảnh vừa nhìn thấy loại tình huống này, lập tức nhíu mày.
“Chuyện này là như thế nào? Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?”
Mọi người vừa nhìn thấy chi Cảnh đến, cũng bắt đầu yên tĩnh lại.
Đỗ Minh Nguyệt đi vào, đã nhìn thấy được rất nhiều người mẫu đứng ở bên trong phòng, trong đó có một người ngồi trên ghế, trang điểm rất đậm.
“Angela, cô nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này mới có một người phụ nữ đứng dậy, chỉ vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế nói: “Là Thúy Hân, rõ ràng là tôi tới trước, nhưng cô ta nhất định cho chuyên gia trang điểm giúp cô ta trước.”
“Đúng vậy còn nói là chủ của buổi trình diễn thời trang ngày hôm nay, đúng là chuyện cười chết người.”
Người phụ nữ bị gọi tên, hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía chị Cảnh, “Chị Cảnh, tôi cũng không nói sai, mà thời gian trang điểm của tôi có chút dài, nhỡ đâu xảy ra sai lầm gì tôi cũng không đảm đương nổi.”
Bộ dạng kiêu ngạo của cô ta, ngay lập tức làm cho mọi người bất mãn.
“Chị Cảnh, chị nhìn cô ta!”
“Nếu để chuyện này tiếp tục như vậy, thì còn có cái gì là quy củ nữa.”
Chị Cảnh cũng đau đầu, nâng tay đỡ cái trán, nói: “Thúy Hân, cô đi ra đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Đương nhiên Thúy Hân nghe lời chị Cảnh, cô ta đứng dậy, đi ra bên ngoài theo chị Cảnh tỷ.
Sắc mặt của những người phụ nữ kia lập tức biến thành cười trên nỗi đau của người khác.
“Đáng đời, thật đúng là tự làm đau mình.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn xung quanh một chút, lại phát hiện ra cô gái tên là Angela còn đang nở một nụ cười.
Sau đó khi được người khác đi tới an ủi, lại giả vờ làm bộ dáng của bạch liên hoa.
Trong khi Thụy Hi đang nói chuyện ở bên ngoài kia, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang nhìn cô ta, thì lịch sự mỉm cười.