Người dẫn các cô đi đến bộ phận là chị Cảnh, chị ấy nói rất nhiều những công việc cần chú ý trong công ty với các cô. Chị ấy trông có vẻ cực kỳ thân thiết.
Sau khi đến bộ phận, chị Cảnh giao các cô cho một người phụ nữ rồi rời đi.
Lúc đi, chị ấy còn vô cùng thân thiết nói với các cô: "Phải thật nỗ lực nhé!"
Người phụ nữ kia liếc nhìn các cô một cái, trước ngực cô ta có treo bảng tên, gọi là Lâm Đạt.
"Các cô chính là người mới?” Cô ta khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Đúng vậy!” Đỗ Minh Nguyệt đáp.
"Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu đúng không? Đây là thẻ tên của hai người, à đúng rồi, vị trí của hai người ở đây, và cái bảng báo cáo này là của năm nay, kiểm tra giúp tôi một chút nhé!"
Cô ta nói một tràng dài, còn đưa một xấp bảng báo cáo cho các cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy, mặc dù trong lòng có hơi không vui, nhưng vẫn nhịn.
Lúc trở về chỗ ngồi, một đám người đang xì xào bàn tán.
"Đó là người vừa nhận vào nhỉ, không biết có thể làm bao lâu dưới tay Lâm Đạt nữa."
"Ai mà biết, tháng trước không phải có một cô gái khóc la muốn từ chức hả?"
"Lâm Đạt có tính cách như thế nào mấy người cũng không phải là không biết, chỉ thích niết mấy đứa mới vào!"
Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi đến chỗ ngồi, các cô mới phát hiện vị trí của mình rất gần nhau.
Dư Hồng Thu lấy một nửa bảng báo cáo từ trong tay cô, dịu dàng nói: "Để tôi!"
Khi còn ở đại họ Đỗ Minh Nguyệt từng đi thực tập, nên đương nhiên cũng biết phải làm thế nào.
Chỉ là, cô càng xem lại càng cảm thấy kỳ lạ, mỗi một khoản tiền trên đây có vẻ đều không khớp nhau.
Dư Hồng Thu cũng phát hiện ra vấn đề này, hai người liếc nhìn nhau, nói: "Có phải là cái bảng báo cáo này có vấn đề rồi đúng không?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nói: "Ừm, khoản tiền chi rất lớn, vả lại còn có rất nhiều khoản không đúng với số liệu."
"Không phải chứ, vậy chúng ta có cần phải đi nói hay không đây!” Dư Hồng Thu hơi hơi lo lắng nói.
"Cứ nhìn xem trước đã, đến lúc đó lại quyết định sau!"
Kết quả sau cả một ngày, Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu đều ngồi kiểm bảng báo cáo.
Đến khi tan làm, Đỗ Minh Nguyệt mới nói chuyện bảng báo cáo với Lâm Đạt.
Ai ngờ sắc mặt Lâm Đạt hơi đổi đổi, lập tức giật lại bảng báo cáo trong tay các cô.
Vẻ mặt cô ta bực bội nói: "Các cô đang nói lung tung gì đấy? Có biết xem hay không đó! Được rồi, các cô cũng đừng quản việc này, hôm nay đi về trước đi!"
Lâm Đạt nói xong, cũng không chờ các cô đáp lại, đã cầm hết đống báo cáo đó đi.
Dư Hồng Thu thấy thái độ ấy của cô ta, cũng không khỏi tức giận: "Đây là thứ người gì vậy, làm chức lớn là hay lắm à!"
Nhưng mà, Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy, chuyện không có đơn giản như vậy, không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác không tốt.
"Đi thôi, giờ trời cũng không còn sớm nữa, tan làm thôi.” Đỗ Minh Nguyệt nhàn nhạt nói.
Dư Hồng Thu thấy cô chẳng có dáng vẻ gì là tức giận, không khỏi nuốt cục tức xuống bụng.
"Đi thôi, đúng là đã trễ lắm rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu cùng đi ra khỏi công ty, bấy giờ vừa vặn gặp phải Trình Tuấn Dương.
"Đã trễ thế này rồi, sao các cô còn chưa về?"
Dư Hồng Thu vẫn có chút sợ Trình Tuấn Dương, không chỉ vì anh ta là sếp, mà còn bởi vì lý do anh ta thường xuyên nghiêm mặt.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một chút nhưng không có kể sự việc đó ra.
"Ừm, hơi bận, giờ thì mới về!"
"Được rồi, đi đường cẩn thận nhé!” Trình Tuấn Dương nhàn nhạt nói.
Anh ta nói xong, đi lướt qua người Đỗ Minh Nguyệt.
Dư Hồng Thu quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Trình Tuấn Dương, khẽ cảm thán nói: "Anh ta đúng là lạnh lùng ghê, cảm giác thật đáng sợ."
Cô ấy nói xong, bỗng rùng mình một cái, dường như thật sự rất sợ.
Trái lại Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy bình thường, so với những chuyện mà nhà họ Đỗ làm với cô thì mấy chuyện đó thật sự chẳng có gì đáng sợ.
Dư Hồng Thu thấy Đỗ Minh Nguyệt chẳng có vẻ gì là sợ hãi, không khỏi khó hiểu hỏi: "Cô không cảm thấy sợ hả?"
Đỗ Minh Nguyệt không nhịn nổi nở nụ cười, đáp: "Cái này thì có gì đáng sợ, đi nhanh đi, chúng ta nên trở về thôi."
Dư Hồng Thu cảm thấy cô nói cũng có lý, vì thế nhấc chân đi theo Đỗ Minh Nguyệt.
Sau khi ra khỏi cổng công ty, hai người chiat tay nhau một đi về phía Đông một đi về phía Tây.
Đỗ Minh Nguyệt vừa về tới nhà họ Lâm, đã thấy bà nội họ Lâm đến, cô lập tức đề cao cảnh giác.
Cô đi lên phía trước, cung kính gọi một tiếng: "Bà nội, sao bà lại tới đây?"
Hôm nay, bà chủ nhà họ Lâm mặc một chiếc sườn xám đậm màu, ngồi ở trên sô pha, nhìn có vẻ cực kỳ trang nhã và xinh đẹp.
Bà ta thấy Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện, lơ đẵng liếc nhìn cô: "Sao? Chẳng lẽ tôi không thể tới đây à?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, nói: "Cháu không có ý đó!"
Bà chủ nhà họ Lâm không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng..
Má Ngô đứng bên cạnh, vô cùng lo lắng nhìn.
Im lặng một lúc lâu, bỗng nghe thấy bà chủ nhà họ Lâm mở miệng hỏi: "Hôm nay cô đi đâu?"
Đỗ Minh Nguyệt thành thật trả lời: "Đi làm ạ."
"Đi làm?” Bà chủ nhà họ Lâm nhíu mày, sau đó nhớ tới lời nói của Hoàng Phong nói trước đó, xem ra là đi làm trong công ty nhà họ Lâm.
Đứa cháu này cũng thật là quá ẩu tả mà, tùy tùy tiện tiện đã nhận một người vào, vốn phía ban giám đốc đã không hài lòng với nó, giờ chẳng phải là tự gây rắc rối cho chình mình à.
"Là cô bảo nó nhận cô vào tập đoàn Lâm Thị sao?"
Đỗ Minh Nguyệt không có ngẩng đầu lên, nhưng cô lại cảm nhận được một cảm giác đè nén cực kỳ mãnh liệt.
Khi thế của bà nội nhà họ Lâm quả nhiên không giống bình thường.
Cô siết chặt nắm tay hai bên người, thực ra cô chẳng muốn tiến vào tập đoàn Lâm Thị tí nào.
"Bà nội, bà hiểu lầm rồi, là chính cháu phỏng vấn đậu.” Cô ngẩng đầu lên, thẳng thắn nhìn vào bà ta.
Bà chủ nhà họ Lâm nhìn cặp mắt ấy của cô, sắc mặt cũng không có đẹp lên, nói tiếp: "Coi như chính cô phỏng vấn vào được thì sao, cô thật sự cảm thấy mình có thể sinh tồn bên trong đó ư?"
Sự chế giễu lộ rõ trong lời nói của bà chủ nhà họ Lâm, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi mím chặt môi mình.
"Bà nội, cháu biết cháu chẳng biết làm gì hết, nhưng cháu có thể học. Cháu không có yếu đuối như trong tượng của bà đâu ạ.” Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười đáp.
Thế nhưng mà, lời nói ấy ở trong tai bà chủ nhà họ Lâm lại giống là một chuyện vô cùng hài hước.
"Ha ha ha, học tập, Đỗ Minh Nguyệt, cô sẽ không cho rằng tập đoàn Lâm Thị của tôi là trại huấn luyện đó chứ!"
Đỗ Minh Nguyệt biết, giờ mình nói cái gì cũng khiến bà ta khó chịu, cô dứt khoát nói thẳng luôn.
"Bà nội, hiện nay cháu nói thế nào cũng chẳng có tác dụng gì, mọi thứ phải dùng năng lực đến để mà nói."
Dáng vẻ không kiêu ngạo không thấp hèn của cô ngược lại khiến cho sắc mặt bà chủ nhà họ Lâm dịu đi rất nhiều.
"Được, vậy tôi sẽ mỏi mắt mong chờ."
Bà ta dứt lời, bèn đứng lên.
"Tôi thấy Nhược Phong còn phải mất một lúc nữa mới trở về, tôi đi về trước đây."
Khi bà chủ nhà họ Lâm đi ngang qua Đỗ Minh Nguyệt, thì dừng chân lại, nói: "Tốt nhất là giống với lời cô nói, đừng để cho tôi thất vọng."
Giọng nói nhàn nhạt nhưng lại giống như là Atula.
Đỗ Minh Nguyệt đứng thẳng người: "Bà nội đi đường cẩn thận."
Đến tận khi bà chủ nhà họ Lâm rời đi, bấy giờ Đỗ Minh Nguyệt mới nhũn chân ra.
Má Ngô thấy cảnh ấy, vội vàng bước tới đỡ cô.
"Mợ trẻ, mợ không sao chứ?"