“Minh Nguyệt.” Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng gọi cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía anh ta, đôi môi cô như bị ai đó níu lại, đôi mắt cô nhắm lại, nhẹ nhàng trả lời anh.
Lâm Hoàng Phong đã trở lại, đó chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào Lâm Ngọc Yên.
“Tại sao Lâm Hoàng Phong chưa chết? Tại sao hắn ta vẫn còn sống sờ sờ ra đó?” Lâm Ngọc Yên tức giận, bóp nát bông hồng trong tay cô ta.
Từng cánh hoa rơi xuống, vụn nát như tro bụi.
Vấn đề về đạo nhái trên thế giới ngày càng nghiêm trọng, Tô Hi Nhiễm có chút áy náy, cô ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ không thể tránh khỏi liên luỵ.
Cô ta lo lắng đi một vòng quanh phòng, nhưng không thể làm gì được, cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Tề Minh, anh ta nói sẽ báo cảnh sát, nhưng bây giờ không có tin tức gì.
Chi bằng cứ tiếp tục điều tra vậy!
Sau đó, Tiêu Hồng Quang mới trở về từ Nhật Bản, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, cậu ta liền ôm lấy anh một cách thân thiết.
“Sếp doạ tôi chết kiếp rồi!”
Lâm Hoàng Phong đẩy cậu ta ra: “Tôi chỉ có thể ôm vợ tôi thôi, cậu tránh ra!”
Tiêu Hồng Quang mặt biến sắc, không còn cách nào khác chỉ có thể đứng nép về một bên.
Hoàng Uyên vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Tiêu Hồng Quang, cô ấy liền nhảy lên ôm lấy cậu ấy!
Tiêu Hồng Quang sững sờ, ngây người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau đó ôm lấy Hoàng Uyên.
Đỗ Minh Nguyệt trông thấy, nhìn Lâm Hoàng Phong, mỉm cười. Sau đó nắm lấy tay của anh.
Sau khi trở về công ty, Lâm Hoàng Phong chỉ mất một ngày để sắp xếp lại nhân sự của công ty, hầu hết ba người chú đều được Tập đoàn Lâm Thị để mắt tới.
Nhưng vì vấn đề đạo nhái chưa được giải quyết ổn thoả nên vẫn còn bỏ ngỏ.
Rất nhanh sau đó, Tô Hi Nhiễm đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Ngọc Yên, cô ta lo lắng bắt máy: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Làm gì ư? Dĩ nhiên là chờ để “được” đưa về nhà giam rồi. Cô Nhiễm à, chúng ta thua rồi! Hahaha!”
Tô Hi Nhiễm nghe thấy điệu cười hoang dại của cô ta, cô liền ném điện thoại đi.
“Không, chúng ta không thua, chỉ cần bây giờ có thể lắng chuyện này xuống, không được, tôi phải đến tìm Tề Minh để tự thú!”
Sau đó, cô ta vừa bước ra cửa, cảnh sát đã ập tới.
“Cô là Tô Hi Nhiễm đúng không? Mời cô đi với chúng tôi về đồn!”
Tô Hi Nhiễm lùi về sau mấy bước: “Các người là ai, các người muốn gì, tôi chẳng làm gì cả, sao lại bắt tôi, thả tôi ra!”
Bị cảnh sát bắt lại, cô ta hơi chút lo sợ: “Các người sao lại muốn bắt tôi đi!”
Một cảnh sát liếc nhìn cô nói: “Cô nói đi, làm sao cô lại bán bản thảo của Tập đoàn Tề Thị cho Tập đoàn F.N!”
Tô Hi Nhiễm trợn tròn mắt, cô không chịu thừa nhận: “Các người đang nói cái gì vậy, là Đỗ Minh Nguyệt ăn cắp mấy cái bản thảo đó, việc này không liên quan gì đến tôi!”
Mấy người cảnh sát cùng nhìn về phía cô ta, sau đó phát đoạn ghi âm ra.
“Cô Nhiễm, bản vẽ của cô thật sự rất tốt, tôi rất muốn biết bằng cách nào mà cô lại nghĩ ra nó.”
Tô Hi Nhiễm trợn to mắt, đây là giọng nói của Tề Minh mà!
Sau đó là giọng nói của một người say xỉn, đó chính là giọng nói của Tô Hi Nhiễm.
“Hahaha, cái gì mà bản vẽ của tôi cơ chứ, đó là của Đỗ Minh Nguyệt, cô ta đúng là một con nhóc ngốc nghếch, chúng tôi đã lợi dụng ả, mấy cái bản thảo của cô ta đều đã bị tôi chụp lại gửi cho người khác rồi.”
“Đỗ Minh Nguyệt? Làm sao cô lại có được mấy bản thảo của cô ta?”
“Chuyện đó đúng quả thật là không dễ dàng. Chỉ cần đơn giản như này, tỏ ra yếu đuối thua kém trước mặt cô ta, lúc đó cô gái ngốc nghếch sẽ cảm thấy rằng cô ta đã kết được bạn và tất nhiên là nói với tôi tất cả mọi thứ. Thật tiếc khi cô ta đã đi mất, nhưng đây chính là cái tôi mong muốn. Chỉ cần cô ta rời đi, tôi sẽ trở thành nhà thiết kế hàng đầu!”
Giọng nói đột ngột dừng lại ở đây, ánh mắt Tô Hi Nhiễm như mất đi biểu cảm, cô ta lẩm bẩm: “Thì ra người đàn ông đó đã biết chuyện từ lâu, anh ta còn bày ra trò này để gài bẫy tôi, hahaha, tôi đúng thật là ngu ngốc!”
“Cô Nhiễm, đến nước này rồi cô còn không thú nhận sao?” Cảnh sát nhìn cô ta.
Tô Hi Nhiễm cười, nói: “Có chứ! Sao lại không thú nhận được, còn một người đồng phạm nữa, tôi luôn nghe theo sự chỉ dẫn của cô ta!”
Vốn dĩ Lâm Ngọc Yên muốn đưa cô ta vào đường cùng, nhưng rốt cuộc thì ai sợ ai chứ!
Ngay sau khi Tô Hi Nhiễm khai nhận, cảnh sát đã nhanh chóng đi tìm người. Vừa tìm ra được địa chỉ, cảnh sát đã lập tức phái người tới.
Cảnh sát liên tục gõ cửa nhưng không có ai ra.
Vừa đi mua đồ ăn về, Dương Tuệ Lan đã hốt hoảng khi nhìn thấy một nhóm cảnh sát đứng ngay trước cửa nhà.
“Bà là chủ căn nhà này sao, lập tức mở cửa ra!” Rất nhanh chóng cảnh sát đã phát hiện ra bà ta.
Dương Tuệ Lan không còn cách nào khác, đành phải lấy chìa khoá ra mở cửa. Mặc dù cửa đã mở, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lâm Ngọc Yên đâu.
Đột nhiên trong nhà vệ sinh phát ra tiếng vòi nước chảy, một người nữ cảnh sát tiến tới, mở cửa phòng vệ sinh ra.
Lâm Ngọc Yên đang nằm trong bồn tắm, cô ta đã tự cắt động mạch trên cổ tay, nước đã nhuốm đỏ, trông rất gai mắt.
Dương Tuệ Lan trông thấy tình cảnh đó, túi xách đồ ăn trên tay bà ta rơi bặt xuống đất, bà vội chạy lại bên con mình.
“Con gái, sao con lại dại dột như thế, mẹ biết phải làm sao đây, con ơi!”
Cảnh sát đứng quanh đó trông thấy cũng rất đau xót.
Đỗ Minh Nguyệt khựng lại khi nghe tin Lâm Ngọc Yên tự vẫn.
Sự thật về vụ việc đạo nhái đã trở nên rõ ràng, nhiều cư dân mạng trên mạng bắt đầu quay lưng lại với họ, mắng mỏ Tô Hi Nhiễm và Lâm Ngọc Yên, những người khác còn chĩa về phía phóng viên.
Bọn họ vẫn thường hay thế, tự cho mình là chính nghĩa rồi thích chỉ chỏ ai thì chỉ.
Cô ta cũng không phải thần thánh gì, không phải chuyện gì cũng lo liệu được. Cô ta chỉ muốn yên tĩnh và làm những gì mình thích.
Tề Minh vì muốn xin lỗi cô ấy nên đã gọi điện cho cô.
“Đỗ Minh Nguyệt, xin lỗi cô, tôi không nghĩ rằng mọi chuyện lại ra nông nỗi này!”
“Không sao đâu, cũng không phải là lỗi của các anh, tại tôi sơ ý quá. Hơn nữa, không phải các anh đã giúp tôi rửa sạch thị phi này sao?” Đỗ Minh Nguyệt cười đáp.
Tề Minh do dự một hồi, sau đó nói: “Lần trước bà nội có nhắc tới cô, nói muốn xem xem cô là ai. Lúc đó ở New York, cô đã vẽ cho bà một bức tranh.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, ngẫm nghĩ một lát, lẽ nào có cả chuyện này nữa sao.
Năm đó cô đã vẽ tặng cho cặp vợ chồng một bức tranh, thì ra lại là bà nội của Tề Minh. Duyên số đúng là thứ thần kỳ nhất trên đời này.
“Thì ra cặp vợ chồng già đó là họ sao!”
“Đúng thế!” Sau khi Tề Minh nói xong, anh nói tiếp: “Thật ra tôi vẫn hy vọng cô dấn thân vào công việc thiết kế, bởi vì cô thực sự rất có tài!”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới hiểu, thì ra anh ta muốn giữ cô lại, chẳng qua không biết phải làm thế nào cho ổn.
Đỗ Minh Nguyệt cười, quả nhiên đúng như lời Hoắc Minh Vân nói, cái anh Tề Minh này đúng là vẫn còn chút gì đó ngây ngô.
“Tổng giám đốc Minh, tôi hiểu ý của anh, tôi sẽ tiếp tục thiết kế, nhưng với danh nghĩa là công ty của chính mình, tôi rất mong được hợp tác với anh một lần nữa!”
Tề Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy lay động, phải chăng anh ta đã yêu.
Thật đẹp đẽ nhưng chắc chỉ là thoáng qua.