“Còn muốn lừa gạt bà nữa à, cô bé kia... tối hôm qua không phải là các cháu đã ngủ chung với nhau hay sao?”
Bà cụ Tề nói thêm vào, dáng vẻ có chút hơi gian xảo.
Tề Minh thở dài: “Bà nội, bà lại cho người theo dõi cháu à?”
Bà cụ Tề biết bản thân đã làm bậy, vội vàng nhận sai: “Bà sai rồi, bà sai rồi được chưa? Ai bảo cháu có cãi nhau cũng giấu không nói cho nội biết chứ, bà nội đây không phải là lo lắng cho cháu hay sao?”
“Lo lắng cho cháu, bà lo lắng cái gì cho cháu đây?”
Bà cụ Tề ho khan đứng lên, sau đó ánh mắt bà ấy liên tục ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài.
Tề Minh nhìn thấy bà ấy như vậy đã biết rõ chuyện này cũng không phải chuyện tốt lành gì.
“Bà nội! Rốt cuộc là chuyện gì? Bà mau nói đi, nếu không cháu sẽ tức giận đó!”
“Bà... bà lo cháu chỉ thích đàn ông, không thích phụ nữ.” Bà cụ Tề nói xong lập tức đỏ mặt, dù sao hiện tại bà ấy cũng có chút hơi tin tưởng rồi.
Tề Minh nghe bà ấy nói ra lời này không khỏi ho khan.
“Bà nội, cái này bà nghe được từ chỗ nào vậy?”
Bà cụ Tề lập tức trả lời: “Còn có thể nghe ai nói nữa, chính là cái người em trai kia của cháu đó! Cậu ta nói cháu yêu thích đàn ông, còn nói cái gì mà... hiện tại cháu ở nước ngoài đã lập gia đình với đàn ông luôn rồi.”
“Bà đừng nghe cậu ta nói lung tung, xu hướng giới tính của cháu hết sức bình thường.” Tề Minh híp mắt, xem ra người em trai này của anh ta quả thực ngứa da đây mà, dám đi bịa đặt gây sự ở trước mặt bà nội cơ đấy.
“Vậy thì tốt rồi, hai người các cháu đó... thật là... muốn làm cho bà gấp đến chết đây mà.” Bà cụ Tề trừng mắt liếc anh ta một cái, đồng thời trong nội tâm cũng thở dài một hơi.
“Vậy bà nói một chút cho cháu biết đi, người phụ nữ kia là chuyện gì xảy ra vậy?”
Anh ta biết rõ ngày hôm nay không thể tránh khỏi cái đề tài này được: “Bà nội, bà đừng nhúng tay vào chuyện của cháu, cháu cam đoan với bà nhất định sẽ lo cho bản thân thật tốt. Bà cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, cháu và người phụ nữ kia cơ bản không có phát sinh cái gì cả!”
“Cái gì? Vậy sao cháu và cô ta còn ở chung với nhau một đêm? Cháu như thế này còn không phải là đùa giỡn lưu manh hay sao?”
“Cái gì mà đùa giỡn lưu manh chứ, cháu tuy rằng ở cùng cô ta nhưng mà cơ bản lại không có làm cái gì, bà nội bà nghĩ cái gì đâu không vậy?”
Bà cụ Tề nghe anh ta nói như vậy, tươi cười trên mặt nhanh chóng biến mất: “Còn tưởng là cháu đã thông suốt, không ngờ chỉ là nói chơi cho vui với bà nội đúng không?”
Tề Minh nhìn thấy bà ấy tức giận, vội vàng dụ dỗ: “Bà nội, chẳng lẽ bà xem thường cháu nội của bà như vậy sao? Chuyện này còn không phải là do cháu bận rộn đi kiếm tiền không có thời gian đó ư? Chỉ cần qua được đoạn thời gian này, cháu nhất định sẽ tìm cháu dâu đến cho bà xem!”
“Thật hay giả đây?” Bà cụ lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Đương nhiên là thật rồi, bà cứ yên tâm đi!” Tề Minh khoác tay lên vai bà ấy, trấn an nói.
Bà cụ Tề nghe anh ta nói như vậy, lúc này mới cảm thấy vui vẻ hơn không ít.
“Được, lần này bà tin cháu một lần, nếu như cháu dám gạt bà thì cẩn thận cái mông của cháu nở hoa đấy!” Bà cụ Tề làm mặt nghiêm túc nói.
Tề Minh bị bà ấy làm cho buồn cười: “Bà nội, cháu đã lớn như vậy rồi, bà còn nỡ đối xử với cháu như vậy nữa!”
Bà cụ Tề cũng cười theo, trong nét mặt mang theo vẻ hiền hòa.
Kim Ngọc Hân ghé vào góc tường, chuẩn bị nghe xem bọn họ nói cái gì, nhưng mà cô ta cơ bản cũng không nghe được gì, trong lòng cảm thấy rất tức giận.
Ngay lúc cô ta sắp sửa chuẩn bị đi chỗ khác, cánh cửa lập tức mở ra.
Cô ta có chút xấu hổ, lập tức đứng dậy: “Bà chủ, tôi đang định mang trà đến cho bà đây!”
Bà cụ Tề làm mặt lạnh nói: “Không cần, thư ký Hân không cần thiết phải ở chỗ này nghe góc tường đâu, nếu như cô đã muốn nghe thì làm ơn có thể quang minh chính đại hơn một chút được không?”
Kim Ngọc Hân không nói tiếng nào, cả khuôn mặt đỏ bừng, hiện tại cô ta chỉ nghĩ đến muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.
Tề Minh nháy mắt ra hiệu với cô ta, để cho cô ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây, lúc này thư ký Hân mới xám xịt trốn đi.
Tề Minh vừa tiễn bà cụ Tề đi xong, thư ký Hân lập tức chạy tới:
“Tổng giám đốc Minh, không xong rồi!”
Tề Minh cau mày, quát lớn:
“Thư ký Hân, cô đúng là càng ngày càng không ra cái thể thống gì!”
Cô ta đứng thẳng người, bên cạnh là một đám công nhân đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Thực xin lỗi tổng giám đốc Minh, nhưng mà chuyện này thực sự rất quan trọng!”
“Nói đi, có chuyện gì?”
Kim Ngọc Hân lấy điện thoại di động ra, trên điện thoại có một cái video, số lượng lượt xem đã đạt tới con số vài triệu lượt.
Trên tiêu đề viết: “Tập đoàn Sunny sao chép thiết kế của tập đoàn F.N.”
Cái video đang phát trên màn hình đúng là video Catwalk của F.N, tác phẩm cuối cùng lại giống hệt như cái mà Sunny đã đưa tin.
Hơn nữa Catwalk của F.N so với Sunny lại sớm hơn một chút.
Tô Hi Nhiễm vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô ta cho rằng kể từ ngày hôm qua trở về sau, tổng giám đốc Minh đối với cô ta nhất định còn có những ý nghĩ khác. Cô ta đang suy nghĩ không biết lúc nào thì bản thân mới có thể cùng tổng giám đốc Minh ở chung một chỗ, bất chợt nghe được cái tin tức kia truyền tới.
Tô Hi Nhiễm ngây ngẩn cả người, sau đó mới nhớ tới chuyện của Lâm Ngọc Yên.
“Hỏng bét, đã quên nói cho cô ta, phen này xong đời rồi, làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Tô Hi Nhiễm bối rối.
Quả nhiên, Tề Minh rất nhanh đã gọi điện thoại tới.
“Cô Nhiễm, cô có nhìn thấy tin tức đang truyền ra không? Chẳng lẽ cô không muốn giải thích thêm chút gì hay sao?” Giọng nói của anh ta cực kỳ lạnh lùng.
Tô Hi Nhiễm biết rõ hai từ “sao chép” đối với một nhà thiết kế mà nói thì có ý nghĩa như thế nào, sốt ruột giải thích nói: “Tổng giám đốc Minh, tôi có thể giải thích, anh nghe tôi giải thích đã...”
Tề Minh cười khẽ, lọt vào tai của Tô Hi Nhiễm lại giống như đang cười nhạo cô ta.
“Được! Tôi cũng rất muốn nghe xem cô Hi Nhiễm muốn giải thích như thế nào đây.”
Sau khi Tề Minh cúp điện thoại, Tô Hi Nhiễm cũng không biết bây giờ cô ta nên làm cái gì, bởi vì cô ta cơ bản tìm không ra lý do.
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô ta vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên nhìn thấy điện thoại của Tô Hi Nhiễm, do dự một hồi rốt cuộc vẫn bất máy.
“Cô Ngọc Yên à, cô làm ơn cứu tôi với.”
“Chuyện Đỗ Minh Nguyệt đã rời đi, vì sao cô không nói cho tôi biết? Có phải là cảm thấy tôi không còn giá trị sử dụng gì nữa có đúng không?” Lâm Ngọc Yên lạnh mặt hỏi.
Tô Hi Nhiễm lắc đầu, phủ nhận nói: “Không phải, tôi không phải có ý đó, chẳng qua lúc ấy là do tôi quên thôi.”
“Cô Nhiễm, đã hợp tác thì cần phải chú ý tin tưởng, dáng vẻ cô như vậy tôi thực sự khó mà tin tưởng cô được.”
Tô Hi Nhiễm nghe cô ta nói như vậy, thật sự sắp khóc đến nơi, khẩn cầu nói: “Tôi cầu xin cô, cô giúp tôi một chút thôi!”
Trong mắt Lâm Ngọc Yên có vẻ lo lắng, nói: “Tôi có thể giúp cô, nhưng mà lúc này cô nhất định phải dựa theo những lời tôi nói mà làm!”
“Được, được, được, chỉ cần cô có thể giúp tôi, tôi nhất định sẽ làm theo lời cô nói.”
“Tôi muốn sau khi cô cúp điện thoại, lập tức đi tìm một vị phóng viên, tôi đã giao kèo xong với cô ta. Cô đi tìm cô ta, sau đó nói là do Đỗ Minh Nguyệt bảo cô sắp đặt chuyện trộm đi bản thảo thiết kế rồi đem bán cho tập đoàn F.N.”
Sau khi Tô Hi Nhiễm nghe xong, trong mắt nhanh chóng lộ ra một tia sáng.
“Đúng, đúng, đúng, đây là một cách hay, tất cả trách nhiệm cứ đổ hết cho Đỗ Minh Nguyệt đi!”
“Coi như cô thông minh, tôi đã nói cho cô biết phải làm thế nào rồi đó, cô cũng đừng có làm cho tôi thất vọng. Chuyện này... tôi muốn cô làm cho chuyện này gây ồn ào lớn hơn một chút nữa.”
Tô Hi Nhiễm có thể nghe ra được cô ta rất hận Đỗ Minh Nguyệt.
“Tôi biết rồi, cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô thất vọng. Tôi nhất định sẽ khiến cho Đỗ Minh Nguyệt thân bại danh liệt, như vậy được rồi chứ?”