May mắn thay, Lâm Hoàng Phong đã phản ứng kịp thời, đưa tay ra, nắm tay cô.
"Nguyệt."
Đỗ Minh Nguyệt nghe giọng nói của Lâm Hoàng Phong, mới mở mắt và nhìn vào những người trong bóng tối, cô không chắc lắm liền hỏi một tiếng: "Hoàng Phong?"
Lâm Hoàng Phong thở dài than thở sau đó đến gần cô. Lúc này cô mới nhìn rõ mặt anh, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô mở đèn, vỗ ngực mình, oán giận nói: "Anh có biết vừa rồi anh suýt chút hù chết em hay không?"
"Ai bảo anh gọi điện thoại em không nghe, anh còn không có tìm em tính sổ, em ngược lại còn trách cứ anh."
Đỗ Minh Nguyệt đã lấy điện thoại di động ra, quả thật có rất nhiều cuộc gọi, đều là gọi cho cô.
Đỗ Minh Nguyệt tằng hắng một cái, sau đó khẽ vuốt vuốt tóc, định tìm cách chống chế:
"Vừa rồi là do em quá chăm chỉ làm việc, lại để chế độ điện thoại rung, cho nên không nghe được anh gọi."
"Thế bây giờ thì sao? Em không đói bụng à?"
Đỗ Minh Nguyệt ban đầu muốn nói rằng nó không đói, ai biết được lời nói của đối phương y như cái công tắc mở ra nguồn điện, cái bụng của Đỗ Minh Nguyệt lập tức vang lên tiếng "ùng ục" báo hiệu.
Cô mỉm cười với anh: "Mới vừa rồi em không có đói bụng, nhưng giờ không hiểu sao lại đói rồi."
Lâm Hoàng Phong có chút bất lực với cô. Cuối cùng anh cũng không biết làm sao, đưa tay xoa xoa đầu cô, ánh mắt vô cùng cưng chiều.
"Xem đi, em ngốc chết đi được. Để anh đưa em đi ăn!"
Sau khi đi ăn tối xong, bởi vì trót ăn quá no, Đỗ Minh Nguyệt muốn trở về luôn.
Lâm Hoàng Phong dĩ nhiên là rất cưng chiều cô, vì vậy Tiêu Hồng Quang liền gặp xui xẻo.
Ngoài trời lạnh như vậy mà còn bắt anh ta lái xe quay lại.
Lúc Tiêu Hồng Quang tới, mặt anh ta đầy oán khí.
"Chủ tịch Phong, trời lạnh như thế này, sếp để cho tôi đi. Sếp nhẫn tâm vậy sao?"
Đỗ Minh Nguyệt thật ra cũng rất áy náy, liền vội vàng nói: "Xin lỗi, trợ lý Quang là lỗi của tôi, tại tôi ăn no quá nên muốn đi..."
Tiêu Hồng Quang vừa nghe Đỗ Minh Nguyệt nói như vậy liền khoát tay một cái: "Không có, không có. Vì ông chủ mà làm việc, đây là chức trách của tôi."
Trên thực tế, trong lòng đã sớm cảm thấy như bị đi lưu đày, nhưng đây là vợ của sếp đã nói, sao có thể trách cứ. Tất nhiên là không thể. Nếu như mà nói ra, không phải là mọi chuyện sẽ còn nghiêm trọng hơn ư?
Lâm Hoàng Phong ôm lấy eo Đỗ Minh Nguyệt:
"Đừng lo lắng cho anh ta, ngày mai sẽ tăng lương cho anh ta. Anh ta chắc chắn sẽ vui mừng đến thế nào."
Đúng như dự đoán, vừa nghe đến tăng tiền lương,Tiêu Hồng Quang hai mắt sáng hẳn lên.
"Sếp, ngày mai sẽ tăng tiền lương cho tôi sao?"
Lâm Hoàng Phong lạnh lùng nhìn đối phương một cái: "Chờ thử xem."
Tiêu Hồng Quang: "..."
Nói anh ta hãy chờ thử xem ư? Chờ một chút xem ông chủ ác ma này có tăng lương không? Ông chủ cũng thật biết bóc lột nhân viên.
Anh ta liền nở một nụ cười chuyên nghiệp nói: "Chủ tịch Phong, vậy tôi lái xe đây ạ!"
Sau đó, Tiêu Hồng Quang lái xe đi, Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy rất có lỗi:
"Thật sự em thấy có lỗi với anh ta."
"Thấy có lỗi với anh ta, em nên đối xử tốt với chồng em một chút."
Lâm Hoàng Phong vô lý nói một câu.
Đỗ Minh Nguyệt có phần ngạc nhiên và hỏi: "Tại sao?"
"Nếu như vậy thì anh cũng không sai khiến anh ta."
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Tâm địa thật xấu xa, quá xấu xa, anh nhất định là một con sói đuôi lớn.
Hai người đi bộ trên đường phố, mặc dù trời rất lạnh, nhưng dường như khi hai người ở bên nhau, cả hai sẽ cảm thấy rất ấm áp.
Đỗ Minh Nguyệt đề cập đến chuyện của bà cụ Tề, cô có chút mất mát: "Cụ Tề dường như rất buồn, anh thấy không, vì anh, em đã biến thành người xấu."
"Nếu như bà xã đã phải làm thế vì anh, anh có nên cho em biết một vài tin tốt hay không?"
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên và hỏi anh ta: "Tin tốt gì?"
Sau đó, Lâm Hoàng Phong bèn đem những chuyện trong nhà họ Lâm và họ Dương nói ra. Đỗ Minh Nguyệt có chút kinh hoàng:
"Anh vẫn ra tay với nhà họ Dương? Nếu như họ biết anh làm, liệu rằng có gây chuyện với anh không?"
"Bọn họ sẽ không đâu. Nhà họ Dương chính là thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình."
Đỗ Minh Nguyệt tay sờ cằm rồi gật đầu:
"Như vậy thì Lâm Ngọc Yên không phải không thể trở thành một thiên kim đại tiểu thư."
Lâm Hoàng Phong cười lạnh một tiếng, anh nhìn vào khoảng không phía xa: "Cô ta có trở thành thiên kim đại tiểu thư hay không cũng không có lợi gì cho anh. Nếu như anh muốn, thì nửa đời sau của cô ta cũng có thể bị hủy."
"Nửa đời sau của cô ta bị hủy? Có thể không làm thế được không?"
"Loại phụ nữ như Lâm Ngọc Yên làm sao mà biết hối cải trong lòng, sợ rằng chỉ một thời gian ngắn sau, cô ta lại sẽ trở thành một con quỷ."
"Nếu như anh bị người thân nhất bán đứng, anh sẽ cảm thấy thế nào?"
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía anh.
Có vẻ như cô rất hiểu bản chất của con người, không ai hiểu hơn cô được. Nếu là như vậy, thì Lâm Ngọc Yên cả đời này trong lòng sẽ rất đau khổ.
Lâm Hoàng Phong quay người lại, đưa tay che mắt đối phương:
"Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh."
Đỗ Minh Nguyệt kéo tay anh ra khỏi mắt mình rồi nắm lấy tay anh.
"Đúng là chuyện do cô ta chuốc lấy. Trong lòng nếu có chút áy náy thì đã không đi đến bước đường này."
Lâm Hoàng Phong không nói, mười ngón tay nắm chặt lấy tay cô. Hai người giống như một đôi vợ chồng già cả, chậm rãi nắm tay nhau đi bộ trở về.
Nhiều ngày trôi qua, không có tin tức gì từ Dương Tuệ Hà, Đỗ Minh Nguyệt đã bắt đầu chuẩn bị cho vòng sơ loại của cuộc thi.
Tề Minh biết Đỗ Minh Nguyệt đã kết hôn và đã có con, mặc dù trong lòng có chút thất vọng và mất mát nhưng đối với anh ta công tư minh bạch, rõ ràng.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, tranh giải rất căng thẳng và quyết liệt. Anh ta cũng quá bận rộn, ngay cả bà cụ Tề sắp đặt cho anh ta đi coi mắt, anh ta cũng không hề hay biết gì cả.
Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng cũng đã đem tác phẩm của mình vẽ ra, Hoắc Minh Vân đem ra so với tác phẩm của chính mình. Qủa thật là một trời một vực.
"Quên chuyện này đi, tớ quyết định rồi, không dùng bản thảo của tớ nữa. Mang tác phẩm của cậu đi dự thi đi."
Hoắc Minh Vân đã hoàn toàn mất lòng tin với chính mình.
"Tớ còn không vừa mắt tác phẩm của mình, đưa cho người khác không phải càng mất mặt sao?"
"Đừng nói thế. Có thể ban giám khảo lại thích phong cách của cậu." Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rằng tác phẩm cũng không phải là không dùng được.
Nghe được Đỗ Minh Nguyệt nói như vậy, Hoắc Minh Vân nhíu mày:
"Cậu nghĩ là tớ nên gửi nó đi?"
"Tất nhiên rồi. Tại sao lại không chứ? Chuyện này đâu có mất mát gì." Đỗ Minh Nguyệt nhún vai.
Sau đó, cả hai cùng gửi tác phẩm của mình lên trên trang chủ rồi chờ đợi kết quả.
Dương Tuệ Hà kiên trì mấy ngày, cuối cùng thì cũng không kiên trì được nữa.
Nghe những lời châm chọc bóng gió, lại thêm việc mỗi ngày phải ăn nhờ ở đậu, nếu tiếp tục bà ta sẽ phát điên lên.
Lâm Hoàng Phong nhận được một cuộc điện thoại từ Dương Tuệ Hà, dường như chuyện này cũng không nằm ngoài suy đoán của anh. Anh cấu nhẹ môi mình, xem ra con cá đã muốn mắc câu.
"Chủ tịch Phong, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, cậu có thể cứu chúng tôi hay không, tôi xin cậu đó." Dương Tuệ Hà nói với một giọng khẩn cầu tha thiết.
Lâm Hoàng Phong có mục đích rất đơn giản. Anh muốn hủy hoại Lâm Ngọc Yên giống như lúc đầu cô ta muốn hủy hoại Đỗ Minh Nguyệt.
Đó là vị của việc bị phản bội, anh cũng muốn cô ta nếm thử nó.
"Dĩ nhiên là có thể, tôi muốn bà đem Lâm Ngọc Yên tới, chuyện về sau, tôi sẽ sắp xếp."