Bảo vệ nghe được tiếng thét chói tai, lập tức liền chạy tới, kéo người phụ nữ kia ra.
Bà cụ Tề bị kinh sợ, mãi sau mới bình tĩnh lại được.
Nhìn người phụ nữ trước mắt, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, sau đó trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Chính là người phụ nữ ngày hôm đó ở trong thang máy châm chọc bà ấy. Mà bây giờ, cô ta lại trở nên lôi thôi lếch thếch, cùng người trước kia đã thấy hoàn toàn như hai người khác nhau.
Bà cụ Tề mặt đầy chê bôi, nói: "Cô ở chỗ này làm gì?"
Người phụ nữ kia kích động quỳ trên đất, khẩn cầu nói: "Bà, tôi sai rồi, tôi thật sai rồi! Tôi không nên nói với bà những lời đó lúc ở trong thang máy. Bà đừng hủy bỏ tư cách của tôi. Cuộc thi này rất quan trọng với tôi."
Lúc nhận được thông báo hủy bỏ tư cách dự thi mới biết thân phận của bà ấy hóa ra chính là bà nội của Tổng Giám độc Sunny.
Hơn nữa Tổng Giám đốc Sunny nghe được tin tức này liền hết sức tức giận, trực tiếp hủy bỏ tư cách của bọn họ.
Hóa ra, ngày đó người phụ nữ kia nói đều là thật, bà ấy thật sự là người có thân phận.
Đều do cô có mắt không thấy thái sơn, lại còn nói mấy lời như vậy.
Bà cụ Tề nhìn người phụ nữ quỳ dưới đất, mặt đầy vẻ lạnh lùng: "Bây giờ mới biết sai rồi? Tôi nhớ cách ngày hủy bỏ tư cách dự thi còn tới hai ngày. Sao không thấy cô nói xin lỗi tôi?"
Người phụ nữ kia cúi đầu, mặt đầy vẻ áy náy, nhưng cũng không ai biết cái áy náy này là thật hay là giả.
"Tôi chẳng qua là không biết bà ở đâu mà thôi, tôi cũng tới tìm bà, chỉ là không có thấy mà thôi." Người phụ nữ kia ánh mắt lóe lên, hiển nhiên là đang nói láo.
Bà cụ Tề sau khi nghe xong, cười lạnh nói: "Phải không? Tôi có theo dõi chỗ này. Hay là chúng ta điều tra xem thử đi? Xem xem cô nói thật hay là giả?"
Sau khi nói xong, bà cụ Tề phong chuyển một cái, nói: "Có điều, nếu như cô nói dối, vậy cũng chớ trách tôi không nể mặt."
Người phụ nữ kia vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, gắt gao cắn môi dưới mình, dường như là đang cân nhắc.
Qua thật lâu, mới nghe được cô ta nói: "Có thể là tôi quên mất cũng không chừng, tôi đang nghĩ."
Bà cụ Tề đã sớm nhìn thấu trò lừa bịp mấy người loại này, giễu cợt nói: "Thế à? Nếu quên mất, vậy thì chờ lúc nào nhớ cô rồi hãy tới nói."
Nói xong, bà ấy cũng không chờ người kia phản ứng gì, đi thẳng một đường vào trong.
Người phụ nữ kia ngã ngồi trên đất. Trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng dễ thấy.
Kim Ngọc Hân đúng dịp thấy một màn này, đều nói bà cụ Tề không dễ chọc, bây giờ nhìn lại, quả thật như vậy.
Xem ra muốn ngồi vào vị trí mở trẻ nhà họ Tề, còn cần tốn chút công phu, bà cụ Tề bây giờ chính là chướng ngại lớn nhất của cô ta.
Đến khi bà cụ Tề đi vào thời điểm, Kim Ngọc Hân lập tức đổi lại khuôn mặt một khôn khéo lấy lòng.
"Bà, bà tới rồi."
Nhưng mà bà cụ Tề căn bản ngay cả một cái ánh mắt cũng không có nhìn cô ta, trực tiếp đi lên thang máy.
Kim Ngọc Hân siết chặc tay, hừ lạnh nói: "Có cái gì mà đắc ý chứ? Chờ tôi vào nhà họ Tề rồi, xem tôi đối phó với bà thế nào!"
Từ Minh đang sàng lọc tờ ghi danh, lúc thấy được tài liệu của Đỗ Minh Nguyệt, liền không kiềm được nhìn thêm mấy lần.
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới lời bà cụ Tề hỏi anh ta: "Minh à, cô gái ngày hôm nay con thấy thế nào?"
Từ Minh lập tức nhớ lại gương mặt Đỗ Minh Nguyệt đó, sau đó mặt trở nên nóng lên, thân thể cũng có chút không được tự nhiên.
Một tiếng mở cửa kéo anh ta trở lại từ trong trí nhớ, Từ Minh ngước mắt nhìn lên.
Thấy là bà cụ Tề, lập tức đứng lên nghênh đón bà ấy.
"Bà nội, sao bà đến đây?"
"Tới thăm cháu một chút cũng không được à? Thật sự là! Xem bà nội là bệnh gì độc lắm vậy đó!" Bà cụ Tề bất mãn oán giận nói.
Từ Minh vừa nghe vội vàng kêu: "Oan lắm. Cháu rất nhớ rất nhớ bà mà, làm sao có thể nói bà mang bệnh tật vi khuẩn gì chứ?"
Bà cụ Tề nhìn anh ta một cái, thở dài, trên mặt mang vẻ mặt tiếc nuối.
Từ Minh nhìn bà ấy như vậy, cảm thấy là có chuyện gì sắp xảy ra, liền vội vàng hỏi: "Sao thế bà nội? Mày mày ủ rũ buồn bã thế?"
Bà cụ Tề muốn nói lại thôi, dường như là không biết mở miệng thế nào.
Thật ra thì trong lòng bà ấy vẫn là có chút áy náy, dù sao cũng là tại mình không hỏi rõ ràng, đã dẫn người chưa hiểu rõ lắm đến trước mặt cháu trai.
Nhìn cháu trai nhà mình như vậy, đối với Đỗ Minh Nguyệt cũng rất thích, khó khăn lắm mới có chút manh nha, bây giờ lại phải bóp chết từ trong nôi. Đây không phải là tàn nhẫn thì là cái gì?
Từ Minh thấy bà ấy vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, một hồi thờ dài, một hồi lại áy náy đầy mặt.
Anh ta có chút không biết làm sao, nói: "Bà nội, có phải là có chuyện gì muốn nói với cháu hay không?"
Bà cụ Tề sau khi nghe xong, mặt đầy khiếp sợ nhìn anh ta, hỏi: "Sao cháu biết bà có chuyện muốn nói?"
"Bà đó, viết hết trên mặt rồi, cái này cháu còn không biết hay sao?"
Bà cụ Tề lúng túng cười một tiếng, sau đó nói: "Minh, đều là bà nội sai, cô Minh Nguyệt ngày hôm qua bà dẫn tới, đã kết hôn rồi."
Từ Minh sau khi nghe, ngây ngẩn, nhưng rất nhanh, anh ta liền đem biểu tình khiếp sợ của mình thu hồi lại.
Nhưng nhìn kỹ, còn có thể thấy mất mác trong đáy mắt anh ta.
"Bà nội, bà nói cái gì vậy, cháu không có ý gì với cô ấy." Từ Minh giải thích, chẳng qua là ánh mắt có chút không dám nhìn bà cụ Tề.
Bà cụ Tề biết anh ta là đang nói dối, bà ấy cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh ta nói như vậy, bà ấy chỉ đành tin tưởng thôi.
Chuyện tình cảm, coi như không nói, cũng sẽ từ trong ánh mắt bộc lộ ra ngoài.
Mà nét mặt anh ta bây giờ, rõ ràng chính là muốn cười cũng không không cười nổi.
"Chỉ có thể nói hai người là có duyên không có phận."
"Bà nội, bà nói bậy gì đấy, cháu trai của bà vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, sợ không tìm được đối tượng sao?"
Thật ra thì anh ta chính là cảm thấy phiền toái cho nên mới không tìm đối tượng, nhưng là ngày hôm qua lúc thấy Đỗ Minh Nguyệt, đột nhiên cảm thấy, nếu như cả đời này là cô, cũng không sao.
Nhưng mà đoạn tình cảm này chỉ là mới vừa nảy mầm liền bị ấn trở về trong lòng đất. Nhắc tới, thật đúng là để cho người ta cảm thấy chua xót trong lòng.
"Ngược lại bà không sợ cháu không tìm được đối tượng, chỉ sợ cháu không muốn tìm. Bà ấy à, cũng không biết mình còn có mấy năm, cháu chắt cũng không biết có được ôm hay không?"
"Bà nội, bà nói bậy gì đấy? Bà cứ ở đây nói như vậy, cháu sẽ nói ông nội đến đón bà đó."
"Cháu dám."
"Cháu có cái gì không dám? Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên bà nội biết cháu ạ?"
"Được rồi, ngày mai cháu đi coi mắt cho bà đi. Trên thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, luôn sẽ có một người mà cháu thích."
Đang nói chuyện, ngoài cửa liền truyền tới một tiếng gõ cửa cắt ngang lời bọn họ.
"Ai?"
Sau đó truyền đến một thanh âm nũng nịu: "Là tôi Tổng Giám đốc Minh, tôi sợ hai người khát nước, cho nên rót trà."
"Vào đi."
Kim Ngọc Hân sau khi nghe, lập tức vui vẻ mở cửa, sau đó đem trà đặt ở trên bàn.