Giọng của Lâm Ngọc Yên rất lớn, một hồi thì có người nhìn lại cô, chẳng qua là ánh mắt có chút khinh miệt.
Nhìn một cái cũng biết những người đó đã hiểu lầm.
Hoắc Minh Vân đứng yên một bên nghe bọn họ nói chuyện, cũng coi là biết một ít, bây giờ nghe người phụ nữ này nói như vậy, cũng có chút bất mãn.
"Cô gái này, cô nói chuyện kiểu gì thế? Làm sao là quấn người khác? Tôi thấy là cô bám người ta mới đúng đó!"
Lâm Ngọc Yên mới vừa nãy cũng không có chú ý tới người phụ nữ này. Bây giờ cô ấy nói chuyện, Lâm Ngọc Yên mới nhìn sang!
"Dì à, dì là ai thế? Ở đây tới lượt dì nói chuyện sao?"
"Dì?" Hoắc Minh Vân tức giận cũng không biết nên nói cái gì nữa: "Cô gọi ai là dì? Cô cho rằng mình là con nít mười bảy mười tám tuổi chắc?"
"Người ta chính là mới mười tám đó, thì sao?" Lâm Ngọc Yên không phục cãi lại.
Nhìn các cô cãi vã, Đỗ Minh Nguyệt không kiềm được vuốt trán, luôn cảm thấy rằng mình chọc tới một phiền phức lớn!
Vì không muốn cho các cô tiếp tục cãi vã nữa, Đỗ Minh Nguyệt trấn an nói: "Được rồi, đừng ồn ào, hay là chúng ta đi tìm chỗ ăn trước đi!"
Lâm Ngọc Yên nghe cô nói như vậy, ý đây chính là muốn đá cô ta sang một bên, vì vậy vội vàng ngăn ở trước mặt các cô!
"Tôi cũng muốn đi cùng!"
Đỗ Minh Nguyệt có chút buồn cười, người phụ nữ này lại tiếp tục nói: "Đỗ Minh Nguyệt, cô đã kết hôn rồi, là phụ nữ có chồng. Tôi muốn đi theo các người, nếu các người là trong sạch, thì sợ tôi làm gì!"
Cô ta ngang ngược nhìn Đỗ Minh Nguyệt, có vẻ là đang gây hấn cùng với giễu cợt.
Xem ra vì muốn đi theo Chu Thành An, cái gì cũng nói ra được hết.
"Cô nghĩ như thế nào, không liên qua gì đến tôi hết!" Đỗ Minh Nguyệt cười híp mắt nói.
Sau đó, cũng không đếm xỉa gì đến cô ta nữa, cả ba người đi ngay chỗ khác tìm chỗ để ăn!
Lâm Ngọc Yên tức giận nghiến răng trèo trẹo, nhưng lại không thể làm gì cô. Cuối cùng lại không cam lòng, lập tức đi theo!
Đỗ Minh Nguyệt cũng biết cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Có điều, cái này cũng chẳng sao. Dẫu sao, cô ta cũng chỉ là vì Chu Thành An mà thôi.
Nếu là mình bị một người không thích dây dưa như vậy, cô chắc hẳn cũng muốn phiền chết.
Đi tới một nhà hàng, Lâm Ngọc Yên vẫn đang theo sau lưng bọn họ, mắt dán chằm chằm vào sau lưng họ.
Hoắc Minh Vân cảm giác được sau lưng có ánh mắt nhìn theo, không kìm được thấp giọng hỏi: "Người phụ nữ kia bị cái gì thế? Tại sao cứ đi theo chúng ta?"
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu xuống, trả lời: "Cậu coi như không thấy là được, một lát nữa sẽ giải thích cho cậu!"
Hoắc Minh Vân luôn cảm thấy, người phụ nữ kia không phải người tốt lành gì, nhìn một cái là biết ngay chính là một thiên kim đại tiểu thư được chiều quá hóa hư.
Có điều, người đàn ông bên cạnh cô ấy đây, ngược lại là rất có mị lực.
Lập tức, máu hóng chuyện trong người cô ấy bắt đầu nổi dậy.
"Nguyệt, cậu không định giới thiệu người này cho tớ biết à?"
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ tới, bên cạnh còn có Chu Thành An, vì vậy vội vàng giới thiệu cho bọn họ biết nhau!
"Thành An, đây là Hoắc Minh Vân!"
Cô xoay người giới thiệu cho Hoắc Minh Vân: "Hoắc Minh Vân, đây là Chu Thành An, năm năm trước đó anh ấy đã chăm lo cho tớ."
Hoắc Minh Vân “ồ” một tiếng, một kiểu dáng vẻ tôi biết, tôi hiểu, nhưng thực ra trong ánh mắt tản ra đều là hưng phấn hóng chuyện.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ấy như vậy, che mắt cô ấy, thấp giọng nói bên tai cô: "Chị ơi, chúng tôi không có quan hệ gì đâu. Cái ánh mắt này của chị có thể khống chế một chút được không?"
Hoắc Minh Vân bị che không thấy được, nhưng vẫn nghe lời cô, cô ấy gật đầu một cái: "Tớ biết rồi, tớ biết rồi."
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới buông cô ấy ra, sau đó lúng túng cười một tiếng với Chu Thành An.
Lâm Ngọc Yên luôn nhìn đến chuyện xảy ra chỗ các cô. Thấy Chu Thành An cùng Đỗ Minh Nguyệt hai người cười nói rất vui vẻ, nhưng mình lại bởi vì cách quá xa, căn bản không nghe được các cô ấy đang nói gì.
Vì vậy chỉ có thể tự suy đoán, nghĩ đi nghĩ lại toàn ra những hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi, cuối cùng tức giận đến muốn lật bàn.
Người phụ nữ kia là sao đấy? Lâm Hoàng Phong sao lại để cho cô đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thế kia?
Nhưng hết lần này đến lần khác cô ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn các cô ấy.
Càng về sau cô ta thật sự là không nhịn được, trực tiếp cầm lên ly nước trên bàn đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt đang cùng Chu Thành An hai người nói chuyện phiếm, vừa vặn nói đến một chuyện thú vị.
Hai người cũng cười rất vui vẻ, ngay tại lúc này, Lâm Ngọc Yên đột nhiên tạt hết ly nước trong tay tới.
Đỗ Minh Nguyệt giật mình một cái, toàn bộ người đều bị ướt lạnh.
Hoắc Minh Vân sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, đẩy cô ta một cái.
"Cô làm gì thế hả?"
Lâm Ngọc Yên bị đẩy lui về sau một bước, sau đó cười lạnh: "Cô ta đáng đời!"
Đỗ Minh Nguyệt giờ mới hiểu được, mình là bị người trước mắt này tạt nước vào người. Cô khẽ cười một tiếng, sau đó cầm bình nước trên bàn lên.
Đi tới trước mặt của Lâm Ngọc Yên, cầm cổ áo cô ta hơi cong miệng cười, sau đó liền dốc ngược bình nước đổ hết nước từ trên đầu của cô ta xuống!
Lâm Ngọc Yên hét lên một tiếng: "A! Cô làm gì thế?"
Lông mi của Đỗ Minh Nguyệt hơi hơi trĩu xuống, một giọt nước trong nháy mắt rơi xuống, khiến cho cô có vẻ đẹp kiều diễm khó tả.
"Tôi làm gì? Mới vừa rồi cô làm gì tôi không phải rất rõ hay sao?" Đỗ Minh Nguyệt cười nhạt.
Bởi vì động tĩnh này, rất nhiều người đều nhìn lại đây, giống như đang xem kịch vui vậy.
Chu Thành An nhìn giọt nước nhỏ xuống trên khuôn mặt của cô, lập tức đưa khăn giấy cho cô.
"Em lau mặt một chút đi."
Hành động này khiến cho Lâm Ngọc Yên hoàn toàn mất kiểm soát, thẳng tay đẩy Đỗ Minh Nguyệt ra, hét: "Cô cũng kết hôn rồi, mà vẫn cùng anh Thành An ở chung một chỗ. Cô có biết xấu hổ hay không? Cô không biết tôi thích anh ấy hay sao?"
"Cô thích anh ấy là chuyện của cô. Hai người chúng tôi là trong sạch, cô đừng có mà bêu xấu chúng tôi!" Đỗ Minh Nguyệt nghiêm nghị nói.
"Tôi bêu xấu cô? Cô vốn là hồ ly tinh còn không cho người khác nói à?"
Chu Thành An thấy cô ta nói chuyện càng ngày càng quá đáng, trong lúc nhất thời cũng chịu không được, nghiêm nghị mắng: "Lâm Ngọc Yên, cô đừng quá mức!"
Lâm Ngọc Yên quay đầu nhìn về phía Chu Thành An, dáng vẻ đau lòng ôm đầu.
"Em quá đáng? Làm sao em lại quá đáng được chứ? Em thích anh thì có gì sai à?"
Chu Thành An không muốn đón nhận tình cảm này. Người phụ nữ kia yêu là muốn chiếm làm của riêng, căn bản cũng không phải là yêu anh thật lòng!
"Cô nhất định muốn tôi phải nói những chuyện cô làm ra hay sao?" Chu Thành An lạnh mặt.
Lâm Ngọc Yên lúc này không dám lên tiếng nữa, cô ta biết, Chu Thành An nhất định sẽ nói những chuyện này ra được.
Không để ý danh tiếng của cô ta, nhưng phải bảo vệ danh tiếng của Đỗ Minh Nguyệt. Cái này thật đúng là tình thâm nghĩa nặng mà!
Cô ta lau giọt nước trên mặt: "Được, anh Thành An, em sẽ khiến cho anh hối hận!"
Nói xong, cô ta liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Chu Thành An thấy hình dáng của Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng cũng có chút áy náy: "Thật xin lỗi, là anh hại em ra nông nỗi này!"
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng vốn là cũng có giận, nhưng bây giờ người đi rồi, cô lại hết giận, cứ như thế mãi cũng không tốt.
"Không có sao, chủ yếu là cô ấy quá dễ kích động. Có lẽ là thích anh thật đó!"