"Minh Lâm à, cháu đừng trách ông nghiêm nghị. Cuộc sống của ông không còn được bao lâu. Ông chỉ hy vọng Minh Vân có thể tìm được một người đàn ông có trách nhiệm. Nếu như ngay cả chút chuyện này cháu cũng không làm được, thì cháu không xứng ở bên cạnh con bé!"
Hứa Minh Lâm sau khi nghe, cúi đầu: "Cháu biết thưa ông nội!"
Ông Hoắc sau khi đi ra, liền thấy Hoắc Minh Vân mặt đầy vẻ cuống cuồng, ông ta thở dài, nói: "Cháu đó, đừng có cưng chiều cậu ta thế. Cậu ta là một người đàn ông kia mà!"
Hoắc Minh Vân mím môi. Thấp giọng nói: "Cháu cũng không có cưng chiều anh ấy mà!"
Nhưng lời này, lại bị ông Hoắc nghe được, ông ta thở dài một tiếng: " Bỏ đi, chuyện hai đứa, ông cũng không muốn xía vào."
Sau đó Hứa Minh Lâm đi ra, cô ấy thấy Hứa Minh Lâm, lập tức nghênh đón.
"Minh Lâm, anh không có sao chứ? Ông nội chưa nói anh cái gì chứ?"
Hứa Minh Lâm lắc đầu một cái: "Ông nội có nói anh thì cũng đúng thôi, chuyện này vốn chính là anh có lỗi!"
Hoắc Minh Vân không dám xen vào lời nói của ông nội, cô ấy cũng tin tưởng ông nội có đạo lý của ông ta.
"Thật xin lỗi, em không biết sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh. Em không có nghĩ tới... Thật, thật có lỗi."
Nguyệt cũng nói cho cô ấy, dẫu sao giữa chênh lệch giữa hai gia đình quá lớn, những người đó không chừng còn nói xấu sau lưng anh ta nữa. Mà bản thân cô, từ trước tới giờ đều không nghĩ đến cảm thụ của anh ta, chỉ biết có mình, còn tưởng anh ta cũng sẽ vui vẻ giống như mình vậy.
Nhưng không biết, hóa ra áp lực anh ta nhận lại lớn như vậy.
Hứa Minh Lâm nhìn vẻ mặt tự trách của cô ấy, trong lòng không kiềm được đau nhói một chút, anh ta đưa tay, ôm cô ấy vào lòng.
"Ngốc, không phải chúng ta bây giờ đã đính hôn rồi sao? Em đừng nói những lời này với anh. Từ giờ về sau, anh nhất định cũng sẽ chăm sóc cho em thật tốt."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn một màn này giữa bọn họ, không kiềm được vui thay cho bọn họ.
Có thể thấy bọn họ ở bên nhau hạnh phúc như vậy, đây cũng tính là một chuyện vui vẻ đi.
Hoắc Minh Vân biết cô muốn mở phòng làm việc, nói muốn tới hỗ trợ, Đỗ Minh Nguyệt có chút không biết làm sao: "Cậu chắc chắn muốn tới hỗ trợ?" Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi.
Hoắc Minh Vân gật đầu một cái, mặt đầy mong đợi: "Tớ chắc chắn. Nếu như cậu cần đầu tư, tớ còn có thể giúp cậu được!"
Nhìn dáng vẻ mong đợi của cô ấy như vậy, Đỗ Minh Nguyệt cũng không tiện cự tuyệt, vừa vặn mình cũng cần một người trợ giúp, nếu như là người quen thuộc, hẳn sẽ khá hơn một chút.
"Được rồi. Có điều phải nói rõ trước, tớ rất nghiêm khắc đó, sẽ không cho cậu đi cửa sau đâu!" Đỗ Minh Nguyệt cười nói.
Hoắc Minh Vân thấy cô đồng ý, hết sức vui mừng, ôm lấy cô: "Cảm ơn Nguyệt, tớ biết Nguyệt tốt nhất!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ấy như vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Tiệc cưới kết thúc, Hoắc Minh Vân trở lại nhà của mình. Cái nhà này, là bọn họ cùng nhau bỏ tiền mua, mặc dù chỉ mới thanh toán tiền cọc.
Hứa Minh Lâm cũng từng hứa, tiền vay mua nhà, anh ta cũng sẽ cố gắng trả.
Thật ra thì tiền cọc này là tiền của ông Hoắc. Ông Hoắc vốn muốn tặng nhà cho hai người họ, chẳng qua là bị Hứa Minh Lâm cự tuyệt.
Sau đó Ông Hoắc cũng không đồng ý để Hoắc Minh Vân chịu khổ theo, nên thanh toán tiền cọc nhà.
Hai người vào đó ở, coi như là nhà tân hôn của hai người.
Mẹ của Hứa Minh Lâm, đang ở bên trong.
Bà ta rất bất mãn với Hoắc Minh Vân, dẫu sao thiên kim tiểu thư nhà giàu, luôn được nuông chiều. Huống chi nhà bọn họ không có tiền, người phụ nữ này lại còn nguyện ý gả cho con trai mình.
Cũng không biết đằng sau, bị ai năm lần bảy lượt nói cái gì nữa.
Tiệc cưới lần này, cũng bởi vì thế nên bà ta sống chết cũng không chịu đi.
Hứa Minh Lâm không có nói gì, cũng đồng nghĩa với đồng ý.
Lần này thấy con trai nhà mình mang thương tích trở lại, sắc mặt lại trở nên khó coi.
"Thế này là thế nào đây? Làm sao lại bị thương rồi? Có phải người nhà họ Hoắc bên kia khi dễ con hay không?" Mẹ của Hứa Minh Lâm mặt đầy lo lắng hỏi.
Hoắc Minh Vân có chút áy náy, đi ra: "Mẹ, vết thương của Minh Lâm bác sĩ nói không có gì đáng ngại, qua mấy ngày là khỏe."
Mẹ Hứa Minh Lâm thấy cô ấy nói chuyện, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng, không nói gì.
Hứa Minh Lâm nhìn thấy bà ta như vậy, kéo tay áo bà ta một cái: "Mẹ, Minh Vân nói chuyện với mẹ kìa."
"Mẹ nghe được, mẹ không có điếc!" Bà Hứa không kiềm được tăng cao âm điệu.
Hứa Minh Lâm thở dài, biết mẹ nhà mình trong lòng không thích Minh Vân, vì vậy vội vàng đưa cô ấy tránh đi!
"Minh Vân, hôm nay em mệt mỏi rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi!"
Hoắc Minh Vân gật đầu một cái, sau đó liền đi lên lầu.
Bà Hứa biết anh ta đang che chở cho cô ấy, vì vậy càng không vui.
"Con trai, sao con phải che chở cho nó? Nó không chăm sóc cho con được tốt, hại con thành ra thế này. Mẹ mắng nó cũng không sai!"
"Mẹ... Cô ấy dù gì cũng là con dâu của mẹ. Mẹ cần gì phải làm khó cô ấy thế? Minh Vân tâm địa hiền lành, không phải như mấy nàng dâu ác độc kia đâu. Cớ gì mẹ phải biến mình thành một bà mẹ chồng quá quắt chứ? "
Mẹ Hứa Minh Lâm vừa nghe anh ta nói như vậy, lập tức trợn mắt nhìn anh ta một cái.
"Con giận lẫy mẹ đấy đúng không?"
Hứa Minh Lâm cười lên, ôm lấy bả vai bà: "Mẹ, mẹ với cô ấy là hai người phụ nữ quan trọng nhất của con. Hai người ở chung hòa thuận, con mới cảm thấy vui vẻ."
Mẹ Hứa Minh Lâm nhìn anh ta, cuối cùng vẫn không nói gì, tùy anh ta đi.
Thật ra thì, trong lòng bà ta đối với Hoắc Minh Vân không có bất mãn gì quá lắm. Chẳng qua là luôn cảm thấy, thiên kim đại tiểu thư, nếu như được nuông chiều nuôi lớn từ bé cũng không tốn. Nhưng nhìn biểu hiện của Hoắc Minh Vân, dường như cũng rất biết điều phải trái.
Hoắc Minh Vân tắm xong, vẫn đang chờ Hứa Minh Lâm, hôm nay cô ấy cũng rất mệt mỏi, cho nên chờ một lúc, liền ngủ mất.
Hứa Minh Lâm vào cửa, thấy cô ấy nằm ở trên giường, ngủ say không biết trời trăng gì, chăn cũng không đắp.
Đôi mắt của anh ta cũng dịu đi, liền đi tới.
Đồ ở đây đều là cô ấy chọn. Cô ấy sợ anh ta để ý, vì vậy nói là ông nội mua từ trước.
Anh ta thật ra thì không ngại những thứ này, hai người ở chung một chỗ, vốn chính là phải càng ngày càng tốt.
Anh ta đi lên trước, đắp chăn cho cô ấy, không ngờ lại đánh thức cô ấy. Cô ấy dụi mắt một cái, mắt lim dim buồn ngủ.
"Minh Lâm, anh lên rồi!" Giọng nói cô ấy nhỏ nhẹ, khiến cho lòng Hứa Minh Lâm cũng muốn tan chảy.
Anh ta xoa xoa đầu cô ấy, ôn nhu nói: "Đúng vậy, em mệt lắm rồi đúng không? Ngủ trước đi."
Vừa nghe buồn ngủ, Hoắc Minh Vân lập tức liền lắc đầu một cái, cố giữ mình tỉnh táo.
"Không được, anh bị thương. Bác sĩ nói không thể dính nước, em còn phải bôi thuốc cho anh nữa. Một mình anh làm không được đâu, để em giúp anh!" Hoắc Minh Vân mặt đầy lo lắng nói.
Hứa Minh Lâm lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì đâu. Anh không cần, anh có thể tự lo cho mình mà. Hôm nay em rất mệt rồi. Nghỉ ngơi trước đi!"
Nói xong, Hứa Minh Lâm liền định đi lấy quần áo của mình, nhưng lại bị Hoắc Minh Vân kéo ống tay áo lại.
Cô ấy nhìn anh ta, ánh mắt trong veo: "Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi nha, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi!"