Đỗ Minh Nguyệt nghe lời các bà ta nói, cười khẽ một tiếng: "Hóa ra chồng các bà không làm vậy sao? Tôi có nói với Hoàng Phong rằng mình không cần nhiều tiền như vậy. Nhưng Hoàng Phong không nghe, càng khăng khăng muốn cho tôi, làm cho tôi cũng có chút phiền não. Các bà nói xem, tiền này xài thế nào đây?"
Mọi người vừa nghe đến tiền, ánh mắt lập tức liền sáng lên, sau đó liền có không ít người bắt đầu nịnh hót.
"Bà Phong, cô sao nói thế? Sao lại không xài hết cho được? Gần đây Chanel mới ra một mẫu túi phiên bản hạn chế, hơn cả tỉ lận đó. Hay là, mua tặng cho tôi một cái đi này?"
Các bà kia thấy người này nói vậy, cũng không khỏi nhao nhao lên nói mình muốn cái gì.
Cuối cùng thậm chí vì thế mà rùm beng lên.
"Đó là tôi thấy trước, bà dựa vào cái gì giành với tôi?"
"Cái gì mà bà thấy trước? Ai tới trước thì có phần!"
Nhìn các bà gây gổ, thật đúng thú vị. Bà Dung không nghĩ tới cuối cùng lại sẽ biến thành thế này, không kiềm được hung hãn trừng mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái.
"Bà Phong thật sự là rất thủ đoạn đấy!"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe xong, cười nói: "Đó cũng là do bà ép tôi thôi. Có điều tôi cũng thật là tò mò, tôi có quen biết bà à?"
Nếu không cũng sẽ không vừa tới nơi đã chọc ngoáy cô. Cô cũng không phải người ngu, nhìn ra được là kế hoạch của bà ta.
Bà Dung cười lạnh một tiếng: "Hình như tôi không cần phải nói cho cô biết!"
Bởi vì bên này động tĩnh quá lớn, Lâm Hoàng Phong rất nhanh liền chú ý tới, anh thấy Đỗ Minh Nguyệt cùng bà Dung ngồi chung một chỗ, nhíu mày một cái.
"Xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước!"
Nói xong, anh liền đi tới hướng của Đỗ Minh Nguyệt.
"Nguyệt, sao chạy xa thế, làm anh tìm em mãi!"
Nói xong, lúc này anh mới nhìn về phía bà Dung, khẽ gật đầu: "Bà Dung cũng đây à?"
Bà Dung! Đỗ Minh Nguyệt giờ mới hiểu được tại sao bà ta phải nhắm vào mình rồi. Không ngờ là có quan hệ với Dung Khiết.
Bà Dung thấy Đỗ Minh Nguyệt như vậy, biết rằng mình chẳng làm được gì. Dẫu sao, bây giờ bà ta cũng không phải là đối thủ của Lâm Hoàng Phong.
Phải nói, hai người này, bà ta chẳng đấu lại được ai.
"Hóa ra là bà Dung à? Ra là mẹ của Dung Khiết, khó trách bà thù hằn tôi như vậy!" Đỗ Minh Nguyệt nhàn nhạt cười một tiếng.
Bà Dung đằng hắng một cái, phủ nhận nói: "Bà Phong nói cái gì vậy, tôi nào có thù hằn cô? Chớ nói bậy bạ."
Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu hơi suy nghĩ một chút: "Phải không? Chắc la tôi nghĩ lầm rồi, nghĩ lầm rồi, nghĩ lầm rồi!"
Bên này mới vừa nói xong, đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Hoắc Minh Vân.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang hướng thanh âm, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, mặt đầy hung tợn nhìn Hoắc Minh Vân.
"Thầy Lâm là của tôi, ai cũng không cướp nổi!" Cô ta nói xong, giơ cái chai trong tay lên, tạt về hướng Hoắc Minh Vân.
Hứa Minh Lâm ôm lấy cô ấy, tránh ra.
Chất lỏng kia tạt vào trên mặt đất, phát ra thanh âm tách tách xèo xèo. Người dự tiệc nhìn thấy, cũng hét lên một tiếng chói tai.
"Là a-xít, là a-xít!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thế lập tức đứng lên, thần sắc nghiêm túc định xông tới.
Nhưng lại bị Lâm Hoàng Phong nắm cổ tay: "Em muốn làm gì?"
Đỗ Minh Nguyệt nghiêm túc, nói: "Anh không thấy Minh Vân gặp nguy hiểm sao?"
"Vậy em đi qua đó thì em không nguy hiểm à?" Lâm Hoàng Phong lạnh mặt hỏi.
Cô luôn là như vậy, thấy người khác gặp nguy hiểm, thì mình là người đầu tiên vọt tới. Cho tới giờ cũng chưa từng cân nhắc mình có thể bị thương hay không.
Cô nếu bị thương nữa, người khổ sở nhất chính là anh!
Nhìn Lâm Hoàng Phong như thế, Đỗ Minh Nguyệt cũng kinh sợ: "Nhưng Minh Vân…"
"Anh đi, em ngoan ngoãn chờ ở chỗ này."
Nói xong, Lâm Hoàng Phong liền bước qua đó.
Anh cởi áo khoác âu phục của mình xuống, cầm ở trên tay.
Người phụ nữ kia dường như biết Hoắc Minh Vân, thần sắc vặn vẹo, khiến cho người khác nhìn có chút sợ hãi.
Hứa Minh Lâm một mực che chở Hoắc Minh Vân, điều này làm cho người phụ nữ kia cảm thấy càng thêm sinh khí.
"Thầy Lâm, anh che chở cô ta như vậy, em xem anh còn che chở cho cô ta được bao lâu!"
Nói xong, cô ta liền cầm chai đựng a-xít trong tay tạt hết tới, Hứa Minh Lâm ôm cô ấy, nhưng khu vực bị hắt a-xít quá lớn, khiến anh ta bị dính một ít vào trên tay.
Lập tức liền bị ăn mòn hết quần áo, trong nháy mắt trầy da sứt thịt.
Hoắc Minh Vân hét lên một tiếng, trên mặt đều là vẻ mặt lo lắng: "Minh Lâm, tay anh! Anh không sao chứ?"
Hứa Minh Lâm lắc đầu một cái, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cũng đã bán đứng anh ta.
Lâm Hoàng Phong thấy người phụ nữ kia lao thẳng đến, sự chú ý đặt ở trên người của Hoắc Minh Vân, căn bản không có chú ý tới anh. Anh nhìn tình huống chính xác, sau đó chụp áo khoác của âu phục lên trên đầu cô ta.
Một tay bóp chặt cổ tay cô ta. Cô ta bị đau, lỏng tay cầm chai a-xít kia.
Sau đó cái bình bị rơi trên mặt đất, ngay tại lúc này, an ninh cũng chạy vào, xúm lại vây lấy cô ta.
Thấy cái tình huống này, Đỗ Minh Nguyệt cũng không nhẫn nại được nữa, trực tiếp chạy tới.
"Hoàng Phong, anh không sao chứ? Có bị thương không?" Đỗ Minh Nguyệt lo lắng nhìn thân thể của anh.
Lâm Hoàng Phong cười khẽ một tiếng: "Ngốc, chồng em lợi hại như vậy, làm sao có thể bị thương!"
Nhìn anh còn sức đùa cợt, nghĩ đến hẳn là không sao, vì vậy cô hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái.
Người phụ nữ kia không ngừng giùng giằng, sau lấy xuống áo khoác âu phục, khuôn mặt của người phụ nữ điên kia mới lộ ra.
Hứa Minh Lâm nhìn kỹ thật lâu, lúc này mới nhớ tới cô ta là ai. Hóa ra là người phụ nữ này, chính là nguyên lai người đàn bà này, chính là nữ sinh viên đại học khi đó bày trò với Hoắc Minh Vân.
Bởi vì sau đó anh ta cũng không dạy nữa, thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng khó trách không có nhận ra.
"Tại sao là cô? Tại sao cô lại ở đây?" Hứa Minh Lâm mặt đầy chán ghét hỏi.
Hoắc Minh Vân có chút hiếu kỳ, hỏi: "Cô ta là ai?"
"Còn nhớ lần em bị nhốt trong phòng tắm không? Chính là cô ta làm. Cô ta là học sinh trước kia của anh."
Hoắc Minh Vân lập tức nhớ rangười kia là ai, nhưng là tại sao bây giờ cô ta lại ở chỗ này?
"Cô vào bằng cách nào?" Hoắc Minh Vân có chút hiếu kỳ, theo lý, đi vào đều phải cần thiệp mời, không có thiệp mời thì không vào được.
Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng: "Không cần mày lo. Tao không có được thì mày cũng đừng mơ có được!"
"Xem ra có người cố ý dẫn cô ta vào." Hứa Minh Lâm nhìn chung quanh, tìm bóng dáng người nào đó.
Tìm một hồi lâu, nhưng cũng không có tìm được.
Ngay lúc này, ông Hoắc đi tới, mặt cuống cuồng: "Thế nào đây? Minh Vân, cháu không sao chứ?"
Ông ta lớn tuổi, ở đây không lâu thì đã vào trong phòng nghỉ ngơi. Sau đó nghe tin này, lập tức chạy tới!
"Ông nội, cháu không sao. Nhưng Minh Lâm bị thương!" Hoắc Minh Vân mặt đầy lo lắng.
Ông Hoắc nhìn đầu sỏ trước mắt, tức giận không thôi, nhưng là bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, vì vậy nói với bảo vệ: "Đưa đến đồn cảnh sát trước đã, sau đó tôi sẽ từ từ tra hỏi."