Lâm Hoàng Phong tất nhiên cũng nhìn ra được cô đang diễn trò, vì vậy cũng phối hợp với cô.
"Nguyệt ngốc, em là vợ anh, vợ anh nào có chị em gái nào." Lâm Hoàng Phong dịu dàng đẩy mủi cô một cái.
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh phối hợp, ném cho anh một ánh mắt quyến rũ, giống như là nói, làm rất khá!
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, không kiềm được mà cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Dung Khiết, lễ phép mà lại mang vẻ hời hợt: "Xin lỗi cô Dung Khiết, chỗ này có vẻ không hoan nghênh cô."
Dung Khiết dường như còn muốn nói điều gì, Đỗ Minh Nguyệt lại đột nhiên kêu lên.
"Ôi trời, ôi trời, ôi trời, chồng ơi em nhức đầu quá."
"Sao thế? Bảo bối..." Lâm Hoàng Phong lo lắng hỏi.
Dung Khiết thấy một màn này, căn bản không có ý định cho cô ta nói chuyện.
"Hừ!" Dung Khiết hừ lạnh một tiếng, sau đó liền giận đùng đùng rời đi.
Thấy cô ta đi khỏi, Đỗ Minh Nguyệt mới le lưỡi một cái, dáng vẻ giảo hoạt.
Lâm Hoàng Phong biết là cô cố ý, nhéo mũi cô một cái: "Em đó, nếu ghét cô ta thì cứ đuổi thẳng cô ta, thế không phải được rồi sao?"
"Không cần. Loại phụ nữ này thì phải lấy gậy ông đập lưng ông mới được." Đỗ Minh Nguyệt bĩu môi một cái.
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, cảm thấy chỉ cần cô vui vẻ thì không có vấn đề gì.
Hoắc Minh Vân nhìn bọn họ ân ân ái ái, không nhịn được rùng mình một cái: "Đủ rồi đó hai người kia. Chúng tôi cũng là vợ chồng mà có ân ái như vậy đâi? Có muốn cho chúng tôi sống nữa không?"
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Hôm nay không phải là các người kết hôn hay sao? Hâm mộ chúng tôi làm gì?"
"Ngưỡng mộ các người đã nhiều năm như vậy rồi, còn ân ái như vậy!" Hoắc Minh Vân cười hì hì trả lời.
Ngay tại lúc này, ông Hoắc đã đi lên sân khấu, ho khan một tiếng.
Hoắc Minh Vân nhìn thấy tình hình này, liền biết mình phải đi, vì vậy vội vàng kéo Hứa Minh Lâm, nói: "Nguyệt, chúng tôi đi trước, chút nữa sẽ tới tìm cậu."
Đỗ Minh Nguyệt phất phất tay: "Đi đi!"
Ông Hoắc đứng ở trên sân khấu, tinh thần phấn chấn, ngay cả lúc nói chuyện cũng hưng phấn bừng bừng.
"Hoan nghênh mọi người tới tham dự lễ đính hôn của cháu gái tôi. Vô cùng cảm ơn. Hôm nay là tiệc đính hôn của cháu gái tôi, tôi hy vọng con bé có thể hạnh phúc."
Ông Hoắc vừa nói, hốc mắt liền đỏ lên. Ông ta xoay người, lau mắt mình một cái.
Hoắc Minh Vân nhìn trong lòng cũng rất khó chịu, đi tới đỡ ông.
"Ông nội, ông không sao chứ?"
Ông Hoắc khoát tay một cái: "Không có sao không có sao, ông chỉ vui mừng thôi."
Nói xong, ông ta lại xoay người lại, kéo tay của Hoắc Minh Vân lên, sau đó lại kéo tay Hứa Minh Lâm.
Đặt tay hai người họ vào nhau, ông ta nhìn về phía Hứa Minh Lâm, nói: "Minh Lâm, cháu gái của ông giao cho cháu. Cháu đừng ức hiếp con bé. Nếu không, ông sẽ không tha cho cháu đâu."
Hoắc Minh Vân nghe ông ta nói vậy, sống mũi cay cay. Cô gỡ tay khỏi Hứa Minh Lâm, đi theo sau ôm ông ta.
"Ông nội, ông nội cháu không muốn lập gia đình đâu hu hu hu..."
Khóc đến là thương tâm, cô ấy luôn cảm thấy, nếu phải rời khỏi ông nội mình, trong lòng cô ấy cũng không chịu nổi.
Ông Hoắc vỗ lưng của cô một cái, dáng vẻ cưng chiều: "Đứa bé ngốc, cháu làm cái gì vậy? Dưới đó còn bao nhiêu người đang nhìn đó."
Mặc dù ông ta cũng không nỡ để cô ấy đi, nhưng con trẻ cũng phải lập gia đình. Sau đó ông ta nhìn Hứa Minh Lâm một cái.
Hứa Minh Lâm nhận được tín hiệu, lập tức tới an ủi nói: "Minh Vân, sau này chúng ta sẽ thường xuyên trở lại thăm ông nội. Chỉ cần em nhớ ông nội thì anh sẽ đưa em về, được không?"
Hoắc Minh Vân chưa kịp phản ứng lại, môi còn đang run rẩy, hiển nhiên còn chưa nghe rõ được.
Cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt, lúc này mới ổn định được tâm trạng mình.
Hứa Minh Lâm nhìn mắt cô ấy khóc đến đỏ hoe, trong lòng thương tâm khổ sở, anh ta đi lên trước, ôm cô ấy vào trong lòng.
Sau đó dưới sân khấu truyền đến tiếng vỗ tay.
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, cầm trong tay hai hộp nhẫn tinh xảo.
Ông Hoắc nhận, sau đó đưa cho bọn họ.
"Nào, trao nhẫn đi, thế thì coi như là đính hôn rồi." Ông Hoắc cười nói.
Hoắc Minh Vân cùng Hứa Minh Lâm hai người nhận lấy nhẫn. Hứa Minh Lâm nhìn Hoắc Minh Vân một cái, sau đó kéo tay cô.
Anh ta mở hộp nhẫn ra, chiếc nhẫn tinh xảo hiện ra trước mắt mọi người. Đặc biệt là viên kim cương phía trên, khiến cho không ít người phụ nữ ở dưới hâm mộ.
Nhưng cũng không ít người ghen tị, cái chiếc nhẫn kim cương đó cũng chẳng qua là nhà họ Hoắc bỏ tiền ra thôi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, luôn miệng chậc chậc chậc mấy tiếng.
"Ông Hoắc quả nhiên rộng rãi, anh nhìn chiếc nhẫn kim cương kia lớn như vậy, chúng ta sao mà so nổi!"
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, cười lên, hỏi: "Làm sao, em thích à? Anh mua cho em một cái?"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, lập tức khoát tay cự tuyệt: "Đừng đừng đừng, em không thích."
Nhẫn kim cương lớn như vậy, cô đeo cũng không có ích gì, hơn nữa cô còn phải vẽ.
Hứa Minh Lâm đeo nhẫn cho Hoắc Minh Vân xong còn hôn lên tay cô ấy một cái.
Hoắc Minh Vân mang nụ cười hạnh phúc, sau đó cũng lấy chiếc nhẫn ra đeo lên trên tay anh ta.
Sau đó Hứa Minh Lâm nhìn cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, hôn thắm thiết.
Nghi thức đính hôn coi như là kết thúc. Ông Hoắc mặt đầy vẻ thỏa mãn, sau đó tiệc liền bắt đầu.
Dung Khiết nhìn bọn họ đính hôn, không kiềm được cười lạnh một tiếng, thừa dịp Hoắc Minh Vân đi tìm Đỗ Minh Nguyệt, cô ta cầm ly rượu đi tới bên người của anh ta.
"Chàng trai nghèo tìm một thiên kim nhà giàu, thật là một câu chuyện lãng mạn đó!" Dung Khiết cười khẽ.
Hứa Minh Lâm biết, cô ta đang cười nhạo anh ta. Anh ta không nói lời nào, chẳng qua là nhìn sang chỗ khác.
Dung Khiết cũng không tức giận, nụ cười chẳng qua lại sâu hơn: "Chẳng lẽ anh không biết, sua lưng anh những người có tiền kia nói gì về anh hay sao? Nói anh một cậu thanh niên nghèo, gặp vận may."
Dung Khiết vừa nói, còn vừa nhìn sắc mặt của anh ta, đáng tiếc, cũng không nhìn thấy vẻ tức giận mà cô ta mong muốn.
Hứa Minh Lâm rất bình tĩnh, dường như xem lời cô ta nói là gió thổi qua tai.
Dung Khiết lúc này có chút nổi nóng, âm điệu cũng không khỏi cao lên: "Hứa Minh Lâm, anh cứ bình chân như vại thế à? Dù bọn họ có chỉ chỉ chõ chõ vào mình cũng coi như không có chuyện gì?"
Trên mặt Hứa Minh Lâm lúc này mới có một chút biểu tình: "Không sao. Bọn họ nói gì, đều không liên quan gì đến tôi hết."
Dung Khiết sau khi nghe vậy, đột nhiên cười lên: "Cũng đúng, dù sao bây giờ anh tìm được một núi dựa tốt như vậy. Có điều, các người chắc chắn có thể hạnh phúc sao? Anh không thấy chênh lệch giữa hai người quá xa à?"
"Không nghĩ tới cô Dung Khiết thích xen vào việc của người khác như vậy." Hứa Minh Lâm nhìn cô nói.
Dung Khiết cắn răng, ngôn ngữ cũng càng sắc bén: "Hứa Minh Lâm, anh không đắc ý được bao lâu đâu. Hoắc Minh Vân là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hoắc. Cô ta sẽ theo anh chịu khổ à? Đừng có mà mơ. Cuối cùng, cũng phải dựa vào nhà họ Hoắc thôi. Anh đây cũng coi như là chui gầm chạn rồi nhỉ?"