Hai người sợ hãi đến mức liên tục lui về sau. Chẳng biết vì lí do gì nhưng bọn họ chắc chắn rằng Đỗ Minh Nguyệt chính là người dám nói dám làm.
“Cô đừng vui mừng vội, tôi sẽ tính sổ cô sau.”
Lâm Ngọc Yên quay đầu chạy như bay, Dung Khiết chứng kiến cảnh tượng như vậy, hiện tại lại chỉ còn mình cô ta, trông vô cùng lúng túng. Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày.
“Thế nào, vẫn chưa tin? Còn không mau cút đi!”
Dung Khiết mím môi, không nói lời nào nhưng trong ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi. Đỗ Minh Nguyệt híp mắt mỉm cười, Dung Khiết đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nối gót Lâm Ngọc Yên chạy đi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng đối phương, vỗ tay một cái, cảm thấy nói chuyện với bọn họ quả nhiên chẳng có ý nghĩa gì, trực tiếp quay trở về phòng.
Dung Khiết sau khi rời đi liền vội vã tìm Lâm Ngọc Yên. Khó khăn lắm mới có đồng minh, cô tuyệt đối không muốn bỏ qua như vậy. Lâm Ngọc Yên vẫn chưa chịu rời khỏi bệnh viện, hai người rất nhanh liền gặp lại nhau. Dung Khiết thở hồng hộc, khẽ nói.
“Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi!”
“Cô tìm tôi làm cái gì?”
Lâm Ngọc Yên từ trên cao nhìn xuống, hàm hơi hất lên, dáng vẻ cao quý. Dung Khiết nhìn cô ta, tuy rằng trong lòng nảy sinh bất mãn nhưng dẫu sao bản thân là người cần đối phương, vậy cho nên chỉ đành bỏ qua. Dung Khiết mỉm cười, trực tiếp vào thẳng chủ đề.
“Cô cũng ghét Đỗ Minh Nguyệt, đúng không? Tôi cảm thấy chúng ta có thể liên minh!”
“Tôi biết cô tìm tôi để làm gì rồi.”
Chỉ cần một câu nói, mọi thứ liền sáng tỏ. Lâm Ngọc Yên thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Hai người đi tới quán cà phê gần đó, tiếp tục tán gẫu.
“Cô và Đỗ Minh Nguyệt, thế nào lại xảy ra chuyện?”
Dung Khiết tò mò dò hỏi. Nhắc đến tên Đỗ Minh Nguyệt, thái độ Lâm Ngọc Yên càng thêm khó chịu.
“Khỏi phải nói, cái con hồ ly tinh ấy lúc nào chả quyến rũ đàn ông của người khác Anh Thành An bị cố ta quyến rũ đến mê muội rồi!”
“Vậy cô cam tâm để người đàn ông của mình bị đoạt đi như vậy sao? Hơn nữa, cô ta đã kết hôn rồi mà?”
“May là đã kết hôn. Nếu như còn độc thân, nói không chừng đã sớm lừa anh Thành An tới tay mất rồi.”
Dung Khiết khuấy cà phê, động tác trên tay ngừng chút, tiếp tục hỏi. Mà Lâm Ngọc Yên khi trả lời, gương mặt đầy vẻ oán hận. Dung Khiết tiếp tục dụ dỗ đối phương.
“Cứ coi như không lừa tới tay thì tình cảm của Thành An đã dành cho Đỗ Minh Nguyệt mất rồi. Có gì khác nhau sao?”
Lâm Ngọc Yên đương nhiên không cam lòng nhưng phía sau Đỗ Minh Nguyệt luôn có Lâm Hoàng Phong che chở, cô chẳng thể nào làm gì được. Lâm Ngọc Yên lạnh nhạt buông lời nhưng đáy mắt lại ngập tràn thù hận.
“Tôi có thể động đến cô ta sao? Phía sau cô ta chính là tập đoàn Lâm Thị!”
Nhắc tới tập đoàn Lâm Thị, Dung Khiết đương nhiên sợ hãi. Nhưng người đàn ông giống như Lâm Hoàng Phong, cô làm sao cam tâm buông xuống. Cho dù dùng bất kì thủ đoạn nào đi chăng nữa, cô nhất định phải có được Lâm Hoàng Phong.
“Nếu như để Lâm Hoàng Phong bỏ Đỗ Minh Nguyệt thì sao? Mất đi sự che chở từ đối phương, cô ta chỉ như con kiến mặc chúng ta giẫm đạp dưới chân mà thôi. Đến lúc đó, tôi và cô còn phải sợ Đỗ Minh Nguyệt ư?”
Dung Khiết nhíu mày, trong đầu phảng phát hình ảnh Minh Nguyệt bị chà đạp, dáng vẻ thê thảm, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Lâm Ngọc Yên đè thấp giọng, tràn ngập hứng thú.
“Thế nào? Cô có biện pháp à?”
“Cô nói xem, ai mà muốn một đôi giày rách cơ chứ. Chỉ cần chúng ta khiến Đỗ Minh Nguyệt nhúng chàm, người kiêu ngạo như Lâm Hoàng Phong còn có thể dung túng cô ta được hay sao?”
Dung Khiết phì cười, Lâm Ngọc Yên thoáng trầm mặc, dường như đnag suy tính. Dung Khiết tiếp tục thuyết phục.
“Hơn nữa, đến lúc đó không chỉ Lâm Hoàng Phong chán ghét cô ta mà ngay cả Thành An của cô cũng sẽ không muốn gặp lại loại người như vậy!”
Nghe đối phương nói ra những lời này, Lâm Ngọc Yên lập tức động lòng. Chỉ cần khiến Chu Thành An căm ghét Đỗ Minh Nguyệt, có làm bất kì chuyện gì, Lâm Ngọc Yên cũng cảm thấy xứng đáng. Cô ta nhìn về phía Dung Khiết.
“Cách của cô là gì?”
“Bỏ thuốc. Tìm người đàn ông nào đó đang khao khát cô ta, xem như tận tâm tận lực giúp đỡ săn sóc!”
“Đuowjc, quyết định vậy đi!”
Nụ cười Dung Khiết dần trở nên vặn vẹo, Lâm Ngọc Yên hài lòng gật đầu. Hai người cứ như vậy đạt thành giao ước, bắt đầu bày kế hoạch, tặng cho Đỗ Minh Nguyệt một món quà thật lớn.
Đỗ Minh Nguyệt đang phải trải qua thời gian vô cùng gian nan, tối nào Lâm Hoàng Phong cũng ở bên cạnh cô nhưng vẫn có đôi lúc cô chẳng tài nào chịu nổi nữa.
“Hoàng Phong, em ngứa quá. Em muốn gãi!”
Vẻ mặt cô đầy ấm ức, Lâm Hoàng Phong nắm hai tay cô, dịu dàng an ủi.
“Đừng gãi. Nếu có sẹo, sẽ không còn đẹp nữa!”
“Nếu em có sẹo, anh sẽ chán ghét em sao?”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Hoàng Phong. Anh nhìn dáng vẻ của cô, khẽ bật cười.
“Anh sao có thể chán ghét em? Anh sợ em sau đó không dám mặc quần áo đẹp đi ra ngoài đường nữa ấy chứ.”
Đỗ Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi nhưng người đàn ông bên cạnh cô, rốt cuộc có thắt gì dưới thắt lưng cứ cộm lên vậy chứ hả! May mắn nhờ vậy, sự chú ý của cô không còn đặt vào vết thương ở phía sau lưng nữa.
Cứ như vậy, một tuần nhhanh chóng trôi qua, vết thương trên người Đỗ Minh Nguyệt xem như hoàn toàn khỏi hẳn. Không cần tiếp tục nằm ở bệnh viện, tinh thần cô càng thêm phấn chấn. Yến Thanh Nhàn thấy con gái vui vẻ, không khỏi mỉm cười.
“Cái nơi quỷ quái này, tốt nhất con không nên trở lại.”
“Con không muốn tới đâu, đánh chết cũng không muốn tới lần hai!”
Cô nghe xong liền vội vàng lắc đầu. Yến Thanh Nhàn nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương.
“Con đó…”
“Mẹ, cám ơn mẹ mấy ngày nay đã chăm sóc Vũ Thần giúp con, hẳn mẹ cực nhiều lắm. Bắt đầu từ ngày mai, mẹ cứ giao việc đón bọn nhỏ lại cho con là được!”
“Ừm…Được rồi…”
Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì, sau đó nhắc đến mấy đứa trẻ. Yến Thanh Nhàn nghe vậy, nháy mắt trở nên không tự nhiên, dáng vẻ cô đơn mỉm cười, tuy nhiên đối phương lại không phát hiện. Cô nhìn qua còn tưởng mẹ mình không nỡ rời xa bọn nhỏ, bèn khoác vai bà nhẹ nhàng nắn bóp.
“Mẹ, đừng buồn. Mấy đứa thi thoảng vẫn sẽ về nhà mà, con không muốn mẹ phải lo lắng như vậy đâu.”
“Mẹ có lo lắng gì đâu!”
Yến Thanh Nhàn lấy lại tinh thần, ánh mắt xa xắm. Vừa vặn lúc này Lâm Hoàng Phong lái xe đến, sau đó mọi người liền trở về nhà. Má Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt liền vội vàng chạy ra đón người.
“Mợ chủ, mợ có sao không?”
“Cháu không sao. Má Ngô, mấy đứa nhỏ đâu hết rồi?”
Cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng bất kì ai. Quái lạ, hôm nay có phải ngày thường đâu. Má Ngô giả vờ thần bí, mỉm cười trả lời.
“Bọn nhỏ đều ở trên lầu cả, mợ chủ muốn lên xem chứ?”
“Ở nhà cố tình làm chuyện bí ẩn đúng không? Cháu phải ngó qua mới được!”
Đỗ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn má Ngô, cười rộ lên. Nói xong cô lập tức đi lên lầu, phòng ngủ đều im lìm, chẳng lẽ bọn nhỏ đang ngủ sao. Đỗ Minh Nguyệt đứng trước cửa phòng Thanh Vy gọi người.
“Thanh Vy, con có trong đó không?”