Đỗ Minh Nguyệt sau khi cho Vũ Thần uống sữa no say, đứa nhỏ bấy giờ mới lộ ra nét mặt hài lòng, thỏa mãn cười vài tiếng, dần dần chìm vào giấc ngủ. Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, Chu Thành An bấy giờ vẫn đứng ngay chỗ cũ, còn tỉ mỉ chặn đi khung cửa kính. Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được sự ấm áp, người đàn ông này, lúc nào cũng săn sóc và để ý đến cảm nhận người khác.
“Vào đi.”
Đỗ Minh Nguyệt tiến ra mở cửa, thanh âm rời rạc vang lên. Chu Thành An nhìn cô, sau đó liếc mắt nhìn sang Vũ Thần. Đứa nhỏ hiện tại đã sớm ngủ say. Anh bước vào trong, cô rót cho anh ly nước ấm.
“Bệnh tình em khá hơn chưa?”
“Vẫn đang trong quá trình hồi phục…”
Đỗ Minh Nguyệt viết chữ lên giấy. Chu Thành An gật đầu, sau đó không nói thêm lời nào nữa. Thật ra anh chỉ muốn đến đây nhìn cô một chút mà thôi, từ sau chuyện của Lâm Ngọc Yên, trong lòng anh vẫn áy náy không thôi.
Hiện tại Đỗ Minh Nguyệt bị thương, Chu Thành An càng thêm lo lắng, nhất định phải tận mắt trông thấy đối phương mới yên tâm. Nhưng anh không biết, bởi vì bản thân đi tìm Đỗ Minh Nguyệt, dẫn đến chuyện Đỗ Minh Nguyệt bị đặt vào tầm ngắm của Lâm Ngọc Yên.
“Cậu nói anh Thành An đi tới bệnh viện đa khoa?”
“Dạ vâng, ngài Chu còn mua cả hoa ạ.”
Lâm Ngọc Yên hốt hoảng xác nhận thông tin, phía bên kia ngay lập tức trả lời.
“Còn mua hoa? Con tiện nhân nào dám ở trước mặt tôi quyến rũ anh ấy? Đã vậy anh ấy còn mua hoa nữa ư? Mau điều tra cho tôi, người phụ nữ kia là ai. Tôi nhất định phải cho con tiện nhân đó bài học giáo huấn mới được.”
Lâm Ngọc Yên đem tờ giấy trong tay vò nát.
“Vâng, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng ạ.”
Sau khi cúp máy, tâm tình cô ta vẫn chẳng tài nào bình tĩnh nổi, liên tục quăng vỡ thêm vài chiếc cốc thủy tinh nữa. Dương Tuệ Hà vừa dạo phố trở về, thấy khắp nơi trong nhà đều bừa bộn, bà hiểu ngay con gái cưng ắt hẳn đang tức giận. Dương Tuệ Hạ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh con gái, dịu dàng an ủi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai chọc cho con giận đến mức như vậy?”
“Còn ai ngoài anh Thành An hả mẹ. Mấy hôm nay không chủ động liên lạc với con, hôm nay còn nhận được tin anh ấy đến thăm ai đó ở bệnh viện nữa.”
Bất kì thứ gì lâm Ngọc Yên cầm trên tay đều bị cô ném ra ngoài không thương tiếc, dáng vẻ khiến Dương Tuệ Hà bất đắc dĩ thở dài. Cũng đúng, ngoại trừ Chu Thành An, còn ai có thể khiến con gái bà trở nên nóng nảy thế này chứ.
“Con đó, có thể cho người ta không gian riêng hay không hả? Đàn ông thì đừng quản lý quá chặt, ngược lại sẽ phản tác dụng đấy.”
Cho dù hiểu lời mẹ nói, trong lòng Lâm Ngọc Yên vẫn cảm thấy không vui. Lỡ như trong lúc cô buông lỏng liền có người phụ nữ khác nhân cơ hội nhảy vào, vậy chẳng phải đến khi đó ngoài việc khóc ra cũng chẳng thể làm gì được nữa sao.
“Con không muốn. Cho dù phản tác dụng, con vẫn phải quản lý anh Thành An. Lỡ anh ấy bị người khác quyến rũ, con phải làm sao bây giờ?”
Để tránh chuyện xấu xảy ra, cô nhất định phải đem Chu Thành An đặt ngay dưới mí mắt. Dương Tuệ Hạ đương nhiên cũng sợ chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Tuy nhiên, nếu làm được như vậy, người phụ nữ kia ắt hẳn phải có bản lĩnh chịu đựng hậu quả. Dẫu sao, nhà họ Lâm bọn họ hoàn toàn chẳng hề dễ trêu chọc vào chút nào.
“Con yên tâm, sẽ không giờ xảy ra chuyện như vậy đâu. Nếu có, cứ chi ra ít tiền là được. Bấy giờ có mấy ai không yêu tiền như mạng đâu.”
“Chưa chắc. Đối với con, anh Thành An là tốt nhất trên đời.”
Dương Tuệ Hà thấy dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu của con gái mình, chỉ hận không thể mài sắt thành kim, dùng ngón trón xỉa vào trán Lâm Ngọc Yên.
“Con đó, suốt ngày chỉ biết anh Thành An, anh Thành An. Con không thể tập trung vào những thứ quan trọng khác à?”
“Còn thứ gì quan trọng hơn? Như ba mẹ, suốt ngày cũng chỉ chăm chăm cãi nhau đó thôi. Con mới không giống vậy đâu!”
“Con…”
Vừa mở miệng muốn nói chuyện thì Lâm Đại Hải đột ngột từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy hai mẹ con, ông không nói gì, muốn đi lên lầu. Dương Tuệ Hà nhìn thấy chồng mình ngó lơ thì lập tức lên tiếng.
“Thế nào? Nhìn thấy mẹ con tôi cũng không chịu nói chuyện, ông không muốn nhìn thấy chúng tôi, có phải vậy không?”
Lâm Đại Hải vẫn giữ im lặng, dứt khoát đi thẳng lên lầu. Bà nhận ra đối phương không thèm phản ứng liền nhanh chóng đi tới, chắn trước mặt ông.
“Ông có ý gì? Tôi nói chuyện với ông giống như là gió thoảng bên tai thôi, đúng chứ?”
Lâm Đjai Hải nhíu mày, nhìn chằm chằm Dương Tuệ Hà.
“Vậy bây giờ bà muốn tôi thế nào mới vừa lòng bà đây?”
“Lâm Đại Hải, ông bây giờ đến ngay cả việc giả vờ cũng lười chứ gì? Ông đừng quên, nếu không nhờ nhà họ Dương ở phía sau hậu thuẫn, ông làm sao trèo lên tới địa vị như ngày hôm nay.”
Dương Tuệ Hà quát ầm lên. Lâm Ngọc Yên chứng kiến cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy đầu đau nhói. Hai người này, từ sáng tới tối đều cãi nhau, chẳng bao giờ ngơi nghỉ. Cô xoay người lên lầu, dáng vẻ lạnh lùng.
“Con đi đây, hai người cứ chậm rãi mà nói chuyện!”
Dứt lời, Lâm Ngọc Yên rảo bước thật nhanh, giống như chuyện này hoàn toàn chẳng can hệ gì đến mình. Lâm Đại Hải thấy con gái khuất dạng, bấy giờ mới không nhịn nữa, nổi giận vặn ngược trở lại.
“Đúng, là nhà họ Dương của bà hậu thuẫn cho tôi. Nhưng bà đừng có mà suốt ngày dùng cái này làm câu cửa miệng nữa. Có ngày nào tôi bạc đãi bà chưa?”
“Thế nào? Ông còn muốn bạc đãi tôi nữa ư? Ông dám bạc đãi tôi, ông có tin tôi trực tiếp nói với ba, để ba đem toàn bộ nhà họ Lâm của ông phá nát không?”
Dương Tuệ Hà cao giọng, nhướn mày đáp trả. Lâm Đại Hải nhìn bà, rõ ràng đây chính là vị tiểu thư con giàu được cưng chiều cung phụng đến mức hư hỏng.
“Bà nhìn lại mình xem. Ngọc Yên bị bà nuông chiều thành ra cái dạng gì rồi hả?”
“Ngọc Yên là con gái tôi, tôi không yêu thương chiều chuộng nó thì ai yêu thương chiều chuộng nó đây hả? Ông à? Ông còn không thèm nhìn lại chính mình sao? Suốt ngày bận bịu, được, tôi không quấy rầy ông làm việc. Nhưng có bao giờ ông quan tâm Ngọc Yên chưa, hay thậm chí quan tâm đến việc kết hôn của nó? Cái danh ba này, ông làm tới mức không chê vào đâu được.”
Dương Tuệ Hạ chống nạnh, trong mắt tràn ngập vẻ xem thường. Lâm Đại Hải ghét nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng này của vợ mình. Mỗi lần bà như thế, đều khiến ông cảm thấy bà quá mức đanh đá chua ngoa.
“Tôi và bà không thể nào nói chuyện đàng hoàng với nhau được đâu.”
Lâm Đại Hải chắp tay ra sau lưng, muốn rời đi. Dương Tuệ Hà thấy dáng vẻ ông như vậy, càng muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Ông đi đâu? Ông dám đi thì dừng vác mặt về cái nhà này nữa!”
Lâm Đại Hải hoàn toàn không hề để ý đến những lời này, quả quyết đi thẳng ra cửa, thái độ khiến Dương Tuệ Hà tức đến xnah mét cả mặt mày. Thanh âm bà nghẹn ngào, nhìn bóng lưng đối phương, đưa tay quẹt đi nước mắt.
“Hay! Hay lắm! Đừng có mà trở về đây!”
Lâm Ngọc Yên vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy dáng vẻ này của bà, không khỏi thở dài khuyên nhủ.
“Hai người lần nào cũng như vậy hết, không thể bình tĩnh nói chuyện được hay sao?”
“Ai cũng là đồ vô ơn hết, tôi thương yêu mấy người thì có ích lợi gì?”
Lâm Ngọc Yên nghe vậy chỉ muốn trợn trắng mắt, đeo tai nghe vào tai, quay về phòng.
Lâm Đại Hải đã từng cùng Lâm Hoàng Phong đề cập đến vấn đề này. Lâm Hoàng Phong biết đối phương mốn gì và đang làm gì, những năm này nhà họ Dương luôn hậu thuẫn khiến nhà họ Lâm phát triển. Nhưng về lâu về dài, nhà họ Dương đối với bọn họ ngày càng không hài lòng.
Chẳng biết nói ngược nói xuôi thế nào, lâu dần ngay cả chính vợ mình là Dương Tuệ Hà cũng bắt đầu ghét bỏ Lâm Đại Hải ra mặt. Thân là đàn ông, mặt mũi vô cùng quan trọng. Ông ở trước nhà vợ suốt bao nhiêu năm vẫn không tài nào ngóc đầu dậy nổi, đương nhiên trong lòng khó tránh khỏi việc tích cóp oán hận.
Vậy cho nên, Lâm Đại Hải muôn nhân dịp này cho bọn họ sáng mắt ra, rằng mình mới không phải loại người chuyên bám váy đàn bà. Nhưng phía Lâm Hoàng Phong không biết vì lẽ gì, vẫn luôn đem giá tiền ém thấp xuống. Hiện tại, ông cần phải tìm đối phương nói chuyện trước đã.