Đỗ Minh Nguyệt không biết mình đã cố gắng gượng bao lâu, chỉ ý thức rằng cô ngày càng lịm đi, cô dùng thân mình đập mạnh vào tưởng, chỉ có đau đớn mới khiến cô tỉnh táo lại. Nhưng cô không biết rằng mình có thể chống đỡ với cách này trong bao lâu. Lâm Hoàng Phong vội vã chạy tới, anh nhìn thấy Chu Ngọc Anh đang cầm thùng dầu trên tay ra sức đổ xăng xung quanh bên ngoài. Anh ấy chạy đến giật thùng dầu từ phía cô ta.
“Minh Nguyệt đâu? Minh Nguyệt đang ở đâu?” Lâm Hoàng Phong hét vào mặt cô ta. Khi Chu Ngọc Anh nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đến, trên đôi mắt cô lóe lên sự thất thần sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó cô ta bật cười.
“Anh đi tìm cô ta đi, ở trong căn phòng kia kìa, mau đến cứu cô ta đi, lửa lớn như vậy có lẽ đã bị chết cháy rồi, ha ha ha…”
Lâm Hoàng Phong nghe thấy vậy chạy về phía ngôi nhà và lúc đó ngọn lửa bùng lên dữ dội. Anh không còn nhiều thời gian để quản Chu Ngọc Anh nữa, anh chỉ muốn cứu Minh Nguyệt ra ngoài. Đột nhiên Chu Ngọc Anh lao đến ôm lấy anh ta: “Ta không cho anh cứu cô ta, cô ta chết rồi, nếu không có cô ấy, anh chỉ có một mình tôi thôi.” Lâm Hoàng Phong dùng hết lực bẻ tay cô, đôi mắt sắc như dao, hung tợn nhìn cô chằm chằm: “Tôi nói cho cô biết, nếu Minh Nguyệt có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ cho cô sống không bằng chết.” Nói xong anh lao vào không chút do dự. Chu Ngọc Anh bên ngoài nhìn vào sững sờ, sau đó buông lời chế nhạo: “ha ha ha, được thôi, tôi sẽ tiễn hai người cùng nhau xuống địa ngục!”
Nói xong, cô nhấc thùng dầu bên cạnh lên và tiếp tục đổ. “Cho dù ta không thể đạt được thứ ta muốn nhưng hai người cũng không thể bên nhau hàng ngày được nữa đâu.” Cô ta cười u ám, trong mắt chẳng còn nổi một tia ấm áp. Đỗ Minh Nguyệt ngày càng hít vào nhiều khói cô không ngừng ho. Cô không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa. Hơn nữa ngọn lửa ngày càng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể cô thực sự sẽ chết ở đây. Lúc này cô rất lúng túng và bất lực, cánh cửa đột nhiên được mở ra, cùng lúc đó ập đến cũng là một ngọn lửa lớn. Sau đó, giọng nói lo lắng của Lâm Hoàng Phong vang lên:
“Nguyệt, Nguyệt em ở đâu?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng của Lâm Hoàng Phong, cô lấy hết lại tinh thần: “Em ở đây, Lâm Phong…”
Những lúc cất lên tiếng, cổ họng cô cũng khản đặc, không biết có phải do cô đã hít phải quá nhiều khói hay không, giờ đây chỉ cảm thấy cổ họng đau rát vô cùng. Lâm Hoàng Phong nghe thấy tiếng của Minh nguyệt liền chạy vội đến chỗ cô ấy, rất nhanh chóng sau đó hai người gặp được nhau. Nhìn thấy cô bị trói, anh liền quỳ xuống giúp cô cởi dây trói. Khi sợi dây được cởi ra, đột nhiên Minh Nguyệt nghe thấy tiếng: “Rắc rắc”, trong lòng cô lúc này có linh tính không tốt, cô ngước lên thấy một thanh củi lớn đang rơi về phía họ. Lâm Hoàng Phong đang cố gắng cởi trói sau lưng cô, trước khi anh ấy kịp phản ứng, Đỗ Minh Nguyệt cố gắng ôm lấy anh ấy. Sau đó một âm thanh trầm lắng từ phía Minh Nguyệt kèm theo tiếng rên rỉ, Lâm Hoàng Phong lúc này mới kịp phản ứng lại những gì đã xảy ra. Anh lập tức đập hết những thứ đang đè lên lưng cô: “Nguyệt, em sao rồi, em không sao chứ?”. Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu nhưng trên nét mặt ấy lại nói lên điều hoàn toàn ngược lại. “Mau che miệng lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Đỗ Minh Nguyệt không thể mở lời, vì nếu cô nói cổ họng sẽ rất đau. Vì vậy cô chỉ có thể gật đầu. Lâm Hoàng Phong dìu cô đi, nhưng ra đến cửa thì anh phát hiện cánh cửa đã bị đóng lại. Chu Ngọc Anh bên người cười đắc ý:
“Ha ha, các người vẫn muốn ra ngoài sao, ta nói cho các người biết, các người hãy ở trong đó làm những kẻ xấu số đi!”
Đỗ Minh Nguyệt dường như không thể ý thức được việc gì nữa và Lâm Hoàng Phong cũng nhận ra được điều này, anh buông lời chửi rủa và dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa. Anh ra ngoài nhất định sẽ mang theo em ra. Vừa may lúc đó Tiêu Hồng Quang đã kịp đưa người đến, nhìn thấy cảnh này anh lập tức cho người dập lửa. “Bắt cô ta lại cho tôi!” Tiêu Hồng Quang đưa mắt nhìn về phía Chu Ngọc Anh, anh khẳng định rằng chuyện này không thể không liên quan đến cô ta. Chu Ngọc Anh nhìn thấy nhiều người chạy đến như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, cô ta định chạy trốn nhưng đã bị bắt lại.
“Các người buông tôi ra, buông tôi ra!” Chu Ngọc Anh hét lớn, nhưng không ai quan tâm đến cô ta. Điều khiến Ngọc Anh lo lắng hơn cả là đám người của Lâm Hoàng Phong, xem ra hai người họ nhất định đã chết ở trong căn phòng đó rồi. Anh ta lao vào mở cửa và hét vào trong: “Lâm tổng, Lâm tổng anh ở đâu?”.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy âm thanh ngay lập tức chạy về phía giọng nói, lúc này Đỗ Minh Nguyệt đã bất tỉnh. Quần áo của cô đã bị thiêu cháy, lộ rõ phần da ở eo và đùi. Điều tồi tệ hơn là lưng của cô đã bị thương nghiêm trọng và đẫm máu, máu chảy ra dính hết lên quần áo của cô. Bộ đồ trên người Lâm Hoàng Phong cũng bị cháy đen, anh trừng mắt nhìn Tiêu Hồng Quang: “Mau quay đầu lại!” Tiêu Hồng Quang quay đầu lại, không dám nói câu gì, sau đó nghe thấy một tiếng đóng cửa, anh ấy lập tức lái xe rời đi. Tiêu Hồng Quang lúc đó phản ứng không kịp, không biết nên làm gì lúc này. Không thể ở đây đợi thông tin được. Lâm Hoàng Phong bây giờ không còn tâm trí quan tâm đến những chuyện khác, Đỗ Minh Nguyệt đang bị thương, cô ấy bây giờ phải đến bệnh viện. Lúc ôm Đỗ Minh Nguyệt, anh rất thận trọng bởi vì anh sợ chạm vào vết thương của cô cho nên mỗi bước chân của anh đều vô cùng trầy trật. Khi đến đại sảnh bệnh viện, các y tá nhìn thấy tình hình này lập tức đẩy giường bệnh đến. Lâm Hoàng Phong nắm chặt lấy tay cô và đi theo cô suốt quãng đường cho đến khi bị y tá chặn lại. Đỗ Minh Nguyệt thực sự đã bị thương rất nặng, quần áo và vết thương dính vào nhau, máu ứa mùi tanh nồng nặc nhìn thực sự rất đáng sợ. Lâm Hoàng Phong chờ ngoài cửa cấp cứu, sau khi Yến Thanh Nhàn nhận được tin, bà vội vã chạy tới.
“Nguyệt nhi sao rồi, con bé không sao chứ?”
Lâm Hoàng Phong nhìn về phía cánh cửa và lắc đầu: “Vẫn chưa có thông tin!”
Yến Thanh Nhàn không còn sức yếu ớt dựa vào ghế:
“Chuyện này làm sao có thể xảy ra, lúc trước có chuyện gì sao, con mau nói cho ta nghe, rốt cuộc là có chuyện gì.”
Vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong nặng nề nhưng lo lắng còn nhiều hơn nữa:
“Chuyện này là lỗi của con, con đang không chăm sóc tốt cho cô ấy nên mới để Nguyệt nhi xảy ra nông nỗi này.” Anh thành thật xin lỗi.
Yến Thanh Nhàn rất đau long và vừa mới trải qua chuyện của đứa trẻ, bây giờ mọi chuyện lại trở nên thế này, nhưng nhìn Lâm Hoàng Phong bối rối, đau đớn bà biết anh đã cố gắng hết sức rồi. Yến Thanh Nhàn không lỡ trách móc buông lời nói về trách nhiệm của anh ấy, nhưng quay đầu lại nhìn vào cửa phòng phẫu thuật, con gái cô thực sự đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi. Từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang bước ra ngoài. Lâm Hoàng Phong và Yến Thanh Nhàn ngay lập tức hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi, con gái tôi thế nào?”