Chu Thành An nhìn người trước mặt này nói chuyện hoang đường liên thiên. Trong lòng cũng không khỏi bội phục, quả nhiên là ba mẹ thế nào nuôi con thế nấy.
"Một con kiến cũng không nỡ giết?" Chu Thành An khẽ cười: "Đẩy một người phụ nữ có thai xuống hồ cũng thành thục lắm mà?"
Nói xong, anh ấy ngước mắt lên, nụ cười trong mắt không còn tồn tại, thay thế vào đó là một mảnh lạnh lùng và băng giá.
Dương Tuệ Hà bị cái ánh mắt này của anh ấy làm sợ hết hồn. Trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ, người đàn ông này bị cái gì vậy chứ? Sao khó giải quyết như thế này?
"Thành An, Ngọc Yên nhà bác cũng biết được sai lầm của mình rồi. Đây này, cháu không chịu nhận điện thoại của con bé, trong lòng con bé cũng không dễ chịu gì. Còn nói hôm nay bất kể thế nào cũng phải mời cháu ăn cơm. Nhưng lại sợ cháu không ra gặp con bé, vậy nên nói bác tới làm thuyết khách. Thành An à, nể mặt bác gái, ra gặp con bé một lần đi!"
Chu Thành An nhíu mày một cái, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh liền bị anh ấy che giấu đi.
Anh ấy đứng lên, hai tay nhét ở trong túi quần, cười nói: "Xin lỗi bác gái, cháu phải phụ ý tốt của bác gái rồi. Cháu còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, không tiễn bác được!"
Nói xong câu này, Chu Thành An liền nhấc chân rời đi.
Dương Tuệ Hà ngẩn ra, mãi hồi lâu mới phản ứng lại được là mình bị người ta bỏ lại ở đây.
Bà ta tức gần chết. Đây là lần đầu tiên có người dám làm như vậy với bà ta.
"Chỉ là một thằng nhóc con, mà cứ tưởng hay ho lắm." Dương Tuệ Hà hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy, giẫm giày cao gót rời đi.
Thấy Dương Tuệ Hà trở lại, Lâm Ngọc Yên lập tức phấn khởi đi lên trước, hỏi: "Mẹ, như thế nào? Hẹn được chưa?"
Dương Tuệ Hà ném túi lên trên ghế salon: "Hẹn cái gì, thằng nhóc kia mỡ đến miệng mèo rồi còn chê, mẹ còn làm gì được nữa?"
Vẻ phấn chấn trên mặt của Lâm Ngọc Yên trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là vẻ chưng hửng: "Đây là ý gì chứ? Mẹ không hẹn được anh ấy? Con không quan tâm, con không quan tâm. Mẹ đã hứa với con rồi!"
Dương Tuệ Hà không biết làm sao: "Mẹ có thể có cách nào sao? Chu Thành An đó, rõ ràng không muốn dính dáng gì đến chúng ta. Hôm nay lúc mẹ đến tìm nó, nó lại để cho mấy người bảo vệ kia ngăn mẹ lại."
Lâm Ngọc Yên bĩu môi một cái, trên mặt đều là biểu tình khổ sở: "Vậy làm sao bây giờ? Cứ mặc cho do anh ấy tránh con như vậy?"
Dương Tuệ Hà nhắm hai mắt, cười lên: "Cũng chưa chắc."
Nghe được bà ấy nói như vậy, Lâm Ngọc Yên cũng biết, bà ấy nhất định là có cách, vì vậy liền vội vàng hỏi: "Mẹ, có phải mẹ có cách gì hay không? Mau nói cho con nghe đi!"
"Đương nhiên là có cách. Không xuống tay được từ chỗ của nó, thì xuống tay từ chỗ ông nội nó. Không phải nó luôn nghe lời ông nội mình hay sao?"
"Đúng đó mẹ. Mẹ thật là thông minh."
...
Một tháng trôi qua rất nhanh, đứa bé cũng từ từ lớn lên, mắt dần dần mở to, lông mi cũng dài ra nhiều.
Mặt cũng tròn vo bụ bẫm, nhìn đáng yêu vô cùng.
Không còn mang vẻ ngoài của khỉ con nữa, ngược lại trở nên trắng trẻo bụ bẫm, da mặt căng tròn.
Lâm Bảo Phong nhìn sự biến hóa này, giật nảy mình: "Không thể nào, làm sao lại trở nên đáng yêu như vậy?"
Mặt của cậu bé toàn là vẻ kinh sợ, có chút không thể tin tưởng nổi mà nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt cười ha ha: "Không nói cho con. Con hứa rồi thì phải làm đó Bảo Phong."
Lâm Bảo Phong nhìn đứa bé. Đứa bé kia cũng đang nhìn cậu bé, đột nhiên bật cười khanh khách, giống như là đang cười nhạo cậu bé đánh cuộc đánh thua vậy.
Thanh Vy có chút hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, hai người đang nói chuyện gì thế?"
Đỗ Minh Nguyệt ngắt mũi cô bé một cái: "Không nói cho con."
Thanh Vy phồng má: "Hừ, có bí mật lại không nói cho con, thật là quá đáng."
Mà bọn họ cũng định trở về nước, ở chỗ này cũng không phải là cách.
Dĩ nhiên, Đỗ Minh Nguyệt vì muốn kế hoạch xem mắt của mình thành công, nằng nặc đòi Yến Thanh Nhàn phải về nước với mình mới chịu.
"Mẹ, mẹ về nước với chúng con đi. Nếu không ai chăm sóc bé con này? Con còn phải đi làm nữa." Đỗ Minh Nguyệt kéo cánh tay bà, làm nũng nói.
Yến Thanh Nhàn nhìn cô một cái: "Con nói Hoàng Phong thuê vú em là được rồi không phải sao? Mẹ không muốn về. Mẹ ở đây rất thoải mái, hơn nữa, có Minh Tiêu ở đây với mẹ rồi, con đừng lo lắng."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Minh Tiêu một cái, nói: "Nhưng Minh Tiêu sau này cũng cần phải tìm bạn gái, mẹ ở đây thì chỉ còn có một mình thôi không phải sao? Có đúng không Minh Tiêu?"
Minh Tiêu bị cô nhìn đến phát sợ hãi, cậu ấy nào dám nói một chữ không, vội vàng hùa theo nói: "Đúng đúng đúng, dì Nhàn, dì về nước cùng chị Nguyệt đi thôi. Cháu đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho mình được. Dì không cần lo lắng."
Yến Thanh Nhàn nhìn Minh Tiêu một cái, chất vấn: "Có phải cháu cũng muốn đuổi dì đi hay không?"
Minh Tiêu vội vàng xua tay: "Không, không có, cháu nào dám chê dì Nhàn. Với cháu mà nói, dì Nhàn như là mẹ cháu vậy. Cháu rất kính trọng dì."
Nói xong, cậu ấy liền nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, dường như là đang cầu xin cô giúp cậu ấy một chút.
Đỗ Minh Nguyệt hắng giọng: "Mẹ, mẹ đừng hù dọa Minh Tiêu nữa. Minh Tiêu là người thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết hay sao? Mẹ không muốn giúp con trông cháu chứ gì?"
Lúc này, Thanh Vy cũng lên trước kéo vạt áo của Yến Thanh Nhàn lại: "Bà ngoại, bà về với chúng cháu đi. Thanh Vy cũng rất nhớ bà."
Nhìn những người này liên tục công kích, Yến Thanh Nhàn còn cách gì khác nữa đâu, không thể làm gì hơn ngoài đầu hàng: "Được được được, nghe các người hết. Về nước, về nước, được chưa?"
Đỗ Minh Nguyệt cười hết sức vui vẻ: "Vâng, con biết là mẹ tốt nhất."
Dư Hồng Thu cùng Thúy Hân biết tin tức nói Đỗ Minh Nguyệt sẽ trở lại, cũng vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Dư Hồng Thu, nói gì cũng phải đi đón, để nhìn bé con mới chào đời.
Có điều lại bị Thúy Hân ngăn lại: "Nhanh nhảu thế làm gì? Người ta là người một nhà quay về, đến đó làm kỳ đà cản mũi à?"
Dư Hồng Thu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hết sức có lý, dù sao cũng chỉ chờ thêm ít lâu nữa thôi, sau này thì thiết gì cơ hội. Đến lúc đó sẽ đi thăm bé con.
"Được rồi được rồi, biết rồi mà, đừng đánh nữa!"
Lúc này Hoàng Uyên đi tới: "Chị Thúy Hân, em luyện xong rồi!"
Thúy Hân gật đầu một cái, còn chưa lên tiếng, Dư Hồng Thu liền khoác tay vào cổ của Hoàng Uyên: "Hoàng Uyên, có phải lại bị chị Thúy Hân của em bắt nạt hay không?"
Mặt của Hoàng Uyên đỏ lên, vội vàng khoát tay nói: "Không có, chị Thúy Hân không có bắt nạt em."
Dư Hồng Thu thích xem nhất chính là bộ dáng này của cô ấy, cảm thấy rất vui vẻ, luôn không nhịn được nghĩ cách trêu chọc cô ấy.
"Hoàng Uyên, em đừng sợ. Em cứ nói ra đi, chị làm chỗ dựa cho em."
Hoàng Uyên lắc đầu một cái: "Chị Dư Hồng Thu, thật sự không có mà, chị Thúy Hân rất tốt với em."
Thúy Hân liếc mắt một cái là biết ý đồ của cô ấy, đánh tay cô ấy một cái, nói: "Cậu đủ rồi đấy. Hoàng Uyên là người của tớ, đừng có bắt nạt em ấy."