Tối hôm đó, Đỗ Minh Nguyệt cố ý ăn mặc trang trọng một chút liền khiến Lâm Hoàng Phong sững sờ.
Lần này cô diện một chiếc váy trắng được cắt may khéo léo tôn lên vóc dáng gợi cảm đầy trang nhã, xương quai xanh xinh đẹp khiến người ta nhịn không được muốn lưu lại dấu vết lên đó.
Lâm Hoàng Phong ôm eo cô, hơi nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai, hơi thở ấm áp phun vào tai cô.
“Tôi đột nhiên cảm thấy hối hận vì những gì tôi đã làm trong một đêm tuyệt vời như vậy.”
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên hiểu ý của anh, mặt cô nháy mắt đỏ bừng. Lâm Hoàng Phong thấy vậy tâm trạng cực kì tốt liền đặt lên má cô một nụ hôn.
Xe ô tô vững vàng chạy trên đường, càng đến gần nhà họ Lâm, Đỗ Minh Nguyệt càng cảm thấy bất an.
Như cảm nhận được sự lo lắng của cô, Lâm Hoàng Phong bèn nắm chặt tay cô.
“Không cần lo lắng, có tôi ở đây.”
Tim của Đỗ Minh Nguyệt như lỡ một nhịp, cô không nghĩ sẽ có ai đó nói lời này với mình, điều đó khiến cô đặc biệt an lòng.
Đến nhà họ Lâm, tòa nhà sang trọng đó khiến cô nhớ lại ngày kết hôn.
Lâm Hoàng Phong xuống xe rồi đưa tay về phía cô, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, cả hai khoác tay cùng đi vào.
Cửa vừa mở ra, một nhóm người đang ngồi trên ghế sô pha đồng loạt nhìn về phía họ. Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ không dám nhìn thẳng.
Bà chủ nhà họ Lâm ngồi trên ghế, trong tay cầm một cây gậy kì quái màu đen, ánh mắt sắc lạnh.
“Ồ, đây là vợ của Hoàng Phong sao? Nhìn thật xinh đẹp.” Một người phụ nữ trung niên đứng dậy nhiệt tình chào hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Hoàng Phong như muốn hỏi người phụ nữ này là ai.
“Đây là vợ của chú tôi.”
Nghe Lâm Hoàng Phong giới thiệu, Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, lễ phép nói: “Cháu chào bác gái.”
Triệu Thục Nhã thấy vậy càng có cảm tình với cô: “Ôi, thật đáng yêu.”
Bà chủ nhà họ Lâm hừ một tiếng: “Vào cửa nhà họ Lâm phải có phép tắc của nhà họ Lâm, nếu không đến thăm người lớn thì còn ra thể thống gì.”
Bà là người luôn để ý đến lễ nghĩa, Đỗ Minh Nguyệt vốn dĩ làm bà không vui, vì vậy bây giờ bà đối với cô càng có nhiều bất mãn.
Lâm Hoàng Phong lúc này mới đứng dậy nói:
“Bà nội, khoảng thời gian trước Minh Nguyệt bị ốm nên không đến thăm bà được. Bây giờ đến không phải cũng giống nhau sao?”
Bà chủ nhà họ Lâm thấy anh thiên vị cô như vậy lại nghĩ đến cuộc nói chuyện lần trước lập tức cảm thấy càng tức giận.
“Để xem, thật sự không được, lễ nghi phép tắc vẫn phải học, mau dọn qua ở với bà mấy ngày đi.”
Ở với bà nội? Vậy thì cô ngay cả xương cũng không còn mất.
Đỗ Minh Nguyệt lén kéo tay áo Lâm Hoàng Phong như đang cầu cứu. Lâm Hoàng Phong cười một tiếng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Bà nội, Minh Nguyệt hiện tại đang làm tại công ty của chúng ta, cách này e là thực sự không ổn.”
Rõ ràng là đang bảo vệ người phụ nữ này, người thông minh nhìn qua là nhận ra.
Mặc dù không thích Đỗ Minh Nguyệt, nhưng bà là người đã nuôi nấng đứa cháu trai này, thấy cháu trai có cháu dâu như quên luôn bà nội, bà liền cảm thấy khó chịu.
“Đúng rồi, bây giờ cháu trai của bà cũng đã lớn, có vợ liền quên luôn bà già này. Nếu cháu cho rằng bà làm sai, cứ trực tiếp chỉ ra. Bà chắc chắn sẽ không phản bác.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi nín thở. Xem ra Bà chủ nhà họ Lâm nhất định phải đối nghịch với Đỗ Minh Nguyệt, cô cháu dâu mới này xem chừng cũng có chút khó đối phó.
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng đầy lo lắng, cô biết rằng bà nội đang nhắm vào mình, nếu chỉ vì vậy mà quan hệ giữa họ trở nên tồi tệ, thì cô ấy thực sự không xứng ở nhà họ Lâm.
“Bà nội, Hoàng Phong không có ý này, cháu tới đây là để học hỏi lễ nghĩa, hi vọng bà sẽ không chê cười.”
Nghe được lời nói của Đỗ Minh Nguyệt, sắc mặt bà mới khá hơn một chút.
Triệu Thục Nhã xem xét tình hình liền vội vàng đi tới phá vỡ bầu không khí.
“Ôi chao, đây đều là người một nhà, còn có chuyện gì, cơm nước xong chưa? Mọi người đều đói bụng rồi.”
“Được, được ạ, bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi.” Một người giúp việc ở bên cạnh vội vàng nói.
Đỗ Minh Nguyệt cắn môi, hạ thấp giọng mà chỉ hai người nghe thấy nói: “Xin lỗi, hình như tôi lại gây phiền phức rồi.”
Lâm Hoàng Phong có chút đau lòng xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Không trách cô, cô đã làm rất tốt.”
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên có mái tóc nhuộm vàng bước vào, miệng nhai kẹo cao su, quần áo sặc sỡ.
Ngay khi anh ta xuất hiện, mọi người trong nhà lập tức nổi giận.
“Lâm Gia Hưng, con làm sao vậy? Ai cho con ăn mặc thế này?”
Lâm Gia Hưng giữ nguyên bộ dạng thờ ơ, mắt sáng lên khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt. Không lâu sau, anh ta liền đi tới trước mặt cô, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta choáng váng.
“Này, cô chính là chị dâu của tôi à, dáng vẻ trông cũng thật xinh đẹp.”
Nói xong anh ta định đưa tay véo má cô. Nhưng có một người còn nhanh hơn anh, người đó không ai khác ngoài Lâm Hoàng Phong.
Anh dùng sức nắm lấy tay anh ta, Lâm Gia Hưng lập tức hét lên vì đau.
“Anh, anh, anh. Em sai rồi, anh mau buông ra.” Lâm Hoàng Phong cười lạnh, sau đó đẩy anh ta ra.
Lâm Gia Hưng xoa xoa tay, bất mãn lẩm bẩm: “Không phải chỉ sờ một cái thôi sao? Anh à, có cần thiết ra tay tàn nhẫn vậy không?”
“Đáng đời.” Lâm Hoàng Phong hất tay anh ta, lạnh lùng phun ra hai chữ.
Lâm Gia Hưng: “...”
Tuy nhiên, người anh họ này của anh ta trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ trong mọi chuyện, vậy mà hôm nay lại phản ứng dữ dội như vậy, xem người chị dâu hiện tại rất quan trọng với anh.
Vì vậy, anh ta vội vàng trốn sau lưng Đỗ Minh Nguyệt, làm mặt quỷ với Lâm Hoàng Phong
“Chị dâu, chị xem, anh ấy thực sự bắt nạt tôi.”
Nghe vậy, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cười thành tiếng, nhưng sắc mặt của Lâm Hoàng Phong lại tối sầm lại.
Rốt cuộc trong lòng người phụ nữ này nghĩ gì, chẳng lẽ anh đã nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt mới biết rằng Lâm Gia Hưng là con trai của người chú út, mới 20 tuổi, hiện đang học năm ba đại học.
Nhưng nhìn bộ dạng này của anh ta, tính tình có vẻ hơi nổi loạn, thời kỳ phản nghịch chắc sẽ kéo dài một chút.
Tuy nhiên, Lâm Hoàng Phong đã từng nói chuyện của Lâm Gia Hưng cho cô nghe, thực ra anh ta cũng rất đáng thương, mẹ bị bệnh nặng mà ba thì ngày nào cũng đi tìm phụ nữ khiến cả nhà không lúc nào yên.
Vì vậy, sau khi mẹ của Lâm Gia Hưng qua đời, anh ta vô cùng căm ghét ba mình, anh ta làm những điều này chính là muốn khiến ông ta tức giận.
Thật là đáng thương.
Đỗ Minh Nguyệt thầm nghĩ, trong lòng không kiềm được có chút thương hại, dù sao giữa hai người họ cũng có vài điểm tương đồng.
Tình cảnh gả sai người để rồi sau này hối hận quả thật là đau thương.