Thấy anh uống cạn, lúc này Chu Ngọc Anh mới yên tâm uống hết ly rượu của mình.
“Anh Phong, ở đây hơi nóng, tôi đưa anh về được không?”
Mặc dù giọng điệu đang hỏi, nhưng động tác chưa từng ngừng lại, cô ta bước qua dìu anh ra ngoài.
Lâm Hoàng Phong cố tình đi theo bước chân cô ta, giả vờ như đang uống say.
Chu Ngọc Anh không ngờ sau khi Lâm Hoàng Phong uống rượu lại ngoan ngoãn như thế, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Chu Ngọc Anh đỡ anh lên xe rồi nói địa chỉ với tài xế.
Bấy giờ, đầu cô ta hơi choáng váng. Cô ta lắc đầu, kéo cửa sổ xe xuống.
Gió thổi ngoài cửa sổ rất dễ chịu, cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh, chẳng biết vì sao càng cảm thấy choáng váng hơn.
Điện thoại di động của cô ta đột nhiên reo lên, cô ta nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
Cô ta quay đầu thấy Lâm Hoàng Phong vẫn ngủ say như trước thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nhấn nút trả lời, nói với giọng mất kiên nhẫn: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Bảo anh đừng gọi điện cho tôi?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc, sau đó là giọng nói khàn khàn vang lên.
“Tôi không gọi cho cô, làm sao biết được cô có quên giao hẹn giữa chúng ta không?”
Hóa ra người gọi điện chính là người đàn ông đã hiến tủy cho Lâm Bảo Phong. Chỉ là, giữa anh ta và Chu Ngọc Anh có một cuộc giao dịch gì đó.
Người đàn ông kia là một tay cờ bạc, gần đây vẫn luôn đánh bài, nhưng đồng thời cũng nợ bên ngoài rất nhiều tiền.
Về sau liên tục bị đòi nợ phải né tránh khắp nơi.
Chu Ngọc Anh biết bây giờ anh ta rất cần tiền, cho nên bèn hứa hẹn chỉ cần anh ta trốn không để người ta biết sự tồn tại của anh ta, sẽ cho anh ta một số tiền lớn.
Hơn nữa, cô ta cũng nói rằng sau khi anh ta chịu hiến tủy, anh ta sẽ nhận thêm một phần tài sản.
Mà nay đã lâu như vậy, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Những người bên phía chủ nợ dường như đã phát hiện ra tung tích của anh ta, nếu để bọn họ bắt được nhất định sẽ chặt một cánh tay của anh ta.
Khỏi cần nghĩ, anh ta chỉ có một con đường chết.
Vì thế dưới tình huống bất đắc dĩ, anh ta mới gọi điện hỏi cô ta xem tình hình thế nào rồi.
Chu Ngọc Anh có vẻ rất ghét anh ta, nếu không phải muốn giành được Lâm Hoàng Phong và muốn ở bên anh. Cô ta sẽ không bao giờ tiếp xúc với loại người này.
Vì thế từ trước đến nay khi nói chuyện với anh ta, cô ta chưa từng tỏ ra khách sáo.
“Anh có tư cách gì nói chuyện với tôi, bây giờ anh đang lo lắng cái gì, vài ngày nữa anh sẽ nhận được tiền thôi.”
“Vài ngày nữa là mấy ngày, cô cho tôi số ngày cụ thể đi. Đến lúc đó cô nói chuyện không giữ lời, tôi biết tìm ai khóc chứ!”
Có lẽ thực sự bị ép như vậy, nên người đối diện cũng không khách sáo nữa.
“Anh có ý gì? Anh sợ tôi không đưa tiền cho anh hả? Anh cho rằng tôi sẽ quỵt chút tiền của anh sao?”
Chu Ngọc Anh không thể không lên giọng, khiến người lái xe phải quay đầu nhìn cô ta.
Lâm Hoàng Phong vẫn chưa ngủ, anh đang lắng nghe cuộc nói chuyện của họ trong tai với cái đầu tỉnh táo.
Xem ra người đàn ông gọi điện cho Chu Ngọc Anh chính là người anh đang muốn tìm.
Nếu anh ta thiếu tiền thì càng dễ giải quyết hơn, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa!
Người đàn ông có vẻ sợ rồi, dù sao đã đợi lâu như vậy, chờ thêm vài ngày cũng không sao.
Nếu làm lớn chuyện, đến lúc đó không nhận được tiền thì càng khó khăn hơn.
“Thôi được rồi, tôi sẽ chờ tin tức của cô, nhưng đừng để tôi chờ lâu quá đấy!”
“Biết rồi!” Chu Ngọc Anh tức giận cúp điện thoại.
Chẳng biết có phải vì tức giận không mà đầu cô ta càng thêm choáng váng.
Lúc đó, cô ta hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng do mình làm việc quá sức.
Lúc này, cô ta kéo cửa xe lên rồi nói với người lái xe: “Bác tài, lát nữa tới nơi nhớ gọi tôi dậy!”
Người tài xế gật đầu, sau đó tập trung lái xe.
Chu Ngọc Anh ngủ một giấc, bởi vì tác dụng của thuốc nên cô ta hoàn toàn mê mang.
Khi đến nơi, người tài xế lên tiếng gọi: “Cô ơi, đến rồi!”
Nhưng bất kể ông ta gọi thế nào, cô ta cũng không có phản ứng.
Ngược lại, Lâm Hoàng Phong ngủ ở bên cạnh đã tỉnh lại, hơn nữa ánh mắt rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống như người uống say.
Tiếp theo, anh lấy tiền trả cho tài xế: “Không cần thối!”
Người lái xe hơi sửng sốt, hẳn là không ngờ người trước mặt lại tỉnh táo như vậy. Trong lòng ông ta rối rắm, người đàn ông này không phải là người xấu đấy chứ?
Lâm Hoàng Phong thấy ông ta còn chưa đi, còn nhìn anh với đôi mắt cảnh giác.
Anh hiểu trong lòng người tài xế này đang nghĩ cái gì, anh sửa sang một chút, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại cô ta đang cầm.
Người lái xe trừng lớn mắt, chẳng lẽ người đàn ông này là trộm?
“Anh yên tâm, tôi không phải là trộm!” Lâm Hoàng Phong thản nhiên nói, đồng thời lấy một cây bút ra khỏi túi.
Người lái xe nhận ra cây bút này, con gái ông ta là một nhà thư pháp, đã từng giới thiệu cho ông ta những chiếc bút phiên bản giới hạn trên thế giới, chiếc bút đó giống hệt cây bút trong tay anh ta.
Chắc không phải là hàng nhái chứ, tài xế suy nghĩ.
Kế đó, Lâm Hoàng Phong đưa một tờ giấy cho ông ta và đưa ông ta tiền.
“Ông giúp tôi chở cô ta tới chỗ này, tiền xe không cần thối!”
Lâm Hoàng Phong thu xếp xong xuôi, nói xong, bèn xuống xe.
Tài xế thấy anh ra tay rộng rãi như vậy, không khỏi xua tan suy nghĩ trong lòng.
Lâm Hoàng Phong cầm điện thoại nhưng không biết cách mở khóa, vì thế anh gọi điện cho Tiêu Hồng Quang.
Tiêu Hồng Quang là một hacker, mấy thứ này đối với anh ta mà nói quá dễ dàng.
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được mở khóa.
Lâm Hoàng Phong tìm kiếm cuộc gọi gần nhất, số điện thoại đó chính là số anh muốn tìm.
Tiêu Hồng Quang nhìn Lâm Hoàng Phong hỏi: “Ông chủ, có cần gọi điện báo cảnh sát không?”
Lâm Hoàng Phong khoát tay: “Không cần!”
Đây là chuyện của nhà anh, anh sẽ tự mình giải quyết, không cần phiền tới người khác.
Nói xong, anh kêu Tiêu Hồng Quang đi làm một việc.
Chu Ngọc Anh đùa bỡn bọn họ xoay vòng vòng, dù sao anh cũng phải chuẩn bị một món quà lớn để đền đáp cô ta thật tốt!
“Tìm vài người đàn ông đưa tới địa chỉ vừa rồi, nhớ chăm sóc cô ta thật tốt!”
Tiêu Hồng Quang gật đầu, anh ta hiểu ‘chăm sóc’ mà anh nói là có ý gì. Sau đó, anh ta cầm tờ giấy rời đi.
Lâm Hoàng Phong nghịch điện thoại của Chu Ngọc Anh trên tay, trong lòng anh chả vui vẻ chút nào, không biết ở bên kia Minh Nguyệt đã sắp xếp ổn chưa, con gái sao rồi?
Khi cô đi, anh hứa với cô rằng anh sẽ đến thăm cô, nhất định sẽ ở bên cạnh lúc cô sinh con.
Nhìn tình hình hiện tại, có lẽ anh sẽ được bên cô sớm thôi.
Tuy nhiên, sự thật không như mong muốn.
Bởi vì chủ tịch Vương có vấn đề dẫn đến bọn họ mất một số vụ làm ăn lớn. Viên Quân Minh cũng lợi dụng dịp này không ngừng chèn ép anh, ngăn cả tất cả việc làm ăn của anh.
Hành vi này khiến các thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Lâm thị hết sức bất mãn.