Bà Viên đương nhiên biết bên ngoài đang lan truyền những gì, dù sao thì họ cũng đã đánh giá thấp người phụ nữ đê tiện như Đỗ Thùy Linh.
Không ngờ cô ta lại giờ trò như vậy, hiện giờ ai nấy đều nói nhà họ Viên vong ân phụ nghĩa, dùng mỹ nam kế để giành được tập đoàn Đỗ Thị, công ty cổ phần cũng sụp đổ không ít, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì tập đoàn Viên Thị cũng sẽ bị hủy hoại!
Nhưng nói thế nào đi nữa thì đây cũng là con trai bà ấy, là máu mủ ruột già của bà ấy, sao bà ấy có thể không đau lòng được chứ?
“Hiện giờ nói mấy lời này có ích gì chứ, rõ ràng là do con đàn bà xấu xa Đỗ Thùy Linh bịa đặt, con trai tôi là người thế nào tôi còn không biết sao?” Bà Viên quật cường nói, đứng chắn trước mặt Viên Quân Minh, nhất định không chịu tránh ra!
Ông Viên thấy bà ấy che chở con trai như mặt, càng thêm tức giận nói.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, bảo nó đừng có làm loạn ở bên ngoài, bây giờ thì tốt rồi, làm loạn đến mức ai cũng biết, bà nói xem bây giờ phải làm sao?”
Viên Quân Minh vẫn ngậm chặt miệng không dám nói lời nào, trong lòng lại hận Đỗ Thùy Linh đến thấy xương, nỗi nhục này sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trả lại.
“Ba, lần này con biết sai rồi, ba cho con thêm một cơ hội được không, không phải chúng ta còn một show thời trang mùa xuân sao? Ba tin con đi, chắc chắc con sẽ giành được giải quán quân, lấy lại danh dự cho công ty chúng ta được không?”
Nhìn dáng vẻ khẩn cầu Viên Quân Minh, ông Viên cũng có chút đau lòng.
Ông ta lắc lắc tay, hừ lạnh một tiếng: “Con chắc chắn là lần này chúng ta sẽ thắng chứ?”
Viên Quân Minh vội vàng gật đầu, giọng nói vô cùng tự tin: “Ba, con là con của ba, ba nhất định phải tin tưởng con!”
Ông Viên nhìn chằm chằm Viên bác một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài nói: “Thôi được rồi, ba cho con thêm một cơ hội lần này, nếu còn gây ra chuyện gì xấu, ba sẽ đánh gãy chân con!”
Sau khi ông Viên rời đi, bà Viên khóc rống lên: “Con trai của mẹ, lúc trước con không nên trêu chọc con tiện nhân đó, con xem, hiện giờ con đã thành cái dạng gì rồi!”
Trong lòng Viên Quân Minh cũng vô cùng hối hận, nhưng anh ta nhất định sẽ khiến Đỗ Thùy Linh phải hối hận hơn!
Sau khi Lâm Hoàng Phong tan làm, anh từ chối lời mời của hội đồng quản trị, đi thẳng tới bệnh viện.
Những người trong hội đồng quản trị thấy anh vội vàng như vậy không khỏi trêu chọc: “Chủ tịch Phong sau khi kết hôn cứ tan tầm là lại vội vã về nhà nhỉ!”
“Người ta đã có vợ đẹp rồi, tan làm không về nhà thì đi đâu!” Cả đám người cười ồ lên.
Lâm Hoàng Phong về tới bệnh viện, định đi thăm vợ con mình thì lại bị bác sĩ gọi lại!
“Anh Lâm Hoàng Phong, chúng tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Vẻ mặt bác sĩ Chúc vô cùng nghiêm túc, khiến Lâm Hoàng Phong cũng nghiêm túc lên.
Anh gật đầu sau đó đi theo bác sĩ.
Vừa vào cửa, mùi cồn bên trong ấp tới khiến anh nhíu mày khó chịu.
Anh không thích mùi này!
Bác sĩ Chúc nhìn anh, do dự một lúc rồi nói: “Anh Lâm Hoàng Phong, tôi xin lỗi, chúng tôi không thể tìm được tủy phù hợp với con anh!”
“Không tìm thấy tủy phù hợp?” Lâm Hoàng Phong nghe vậy, cả người anh tỏa ra một luồng khi lạnh băng đáng sợ.
“Một bệnh viện lớn như vậy mà lại không thể tìm được tủy phù hợp?”
Đôi mắt anh tràn đầy lửa giận, bác sĩ Chúc không khỏi co rúm người lại.
“Anh Lâm Hoàng Phong, chúng tôi thật sự đã rất cố gắng…”
“Tôi không cần nghe mấy câu vô nghĩa này!”
Bác sĩ Chúc còn chưa kịp nói xong đã bị Lâm Hoàng Phong túm lấy cổ áo.
Ánh mắt anh lạnh băng, bác sĩ Chúc không dám nhìn thẳng vào.
“Ba ngày, trong ba ngày phải tìm được cho tôi, nếu không tôi sẽ phá cả cái bệnh viện này đi!”
Bác sĩ Chúc biết, anh không phải đang nói đùa, anh nhất định có năng lực này.
Trên trán bác sĩ Chúc đầy mồ hôi lạnh, không dám trái lời anh, chỉ có thể liên tục đồng ý.
“Được, ba ngày, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra!”
Lâm Hoàng Phong nghe vậy sắc mặt cũng không khá hơn nhưng cũng không làm khó anh ta nữa.
Bỏ cổ áo anh ta ra, Lâm Hoàng Phong lạnh lùng rời đi.
Thấy anh rời đi, hai chân bác sĩ Chúc mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Lâm Hoàng Phong nhanh chóng đi tới phòng bệnh Đỗ Minh Nguyệt, thế nhưng càng tới gần phòng bệnh, bước chân anh càng chậm lại.
Sau đó anh nghe được tiếng cười truyền đến từ phòng bệnh, không biết Đỗ Minh Nguyệt nói gì với Lâm Bảo Phong, cậu bé cười vô cùng sảng khoái.
Lâm Hoàng Phong hít sâu một hơi, giấu đi mọi cảm xúc vừa rồi.
“Đang nói chuyện gì mà vui vậy?” Lâm Hoàng Phong dựa vào cửa, vẻ mặt dịu dàng nhìn bọn họ!
Lâm Bảo Phong thấy Lâm Hoàng Phong tới, lập tức bò dậy trốn phía sau Lâm Hoàng Phong.
“Ba, dì Nguyệt chọc lét con!” Lâm Bảo Phong nói với vẻ đáng thương.
Đỗ Minh Nguyệt thấy cậu bé trốn sau người Lâm Hoàng Phong, cô cười nói: “Bảo Phong, trốn phía sau người khác không phải là một thói quen tốt!”
Lâm Bảo Phong lè lưỡi với cô, như là đang nói xem dì làm sao bắt được con.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai y tá. trong tay họ còn cầm bình thuốc, vội vội vàng vàng chạy tới.
“Ngại quá, vừa thuốc vừa nãy đã hết rồi!”
Lâm Bảo Phong nhìn thuốc trong tay cô ấy, con ngươi và mới sáng lên đã tối sầm xuống.
Cậu bé không muốn lại bị tiêm, trên tay đã bao nhiêu là lỗ kim tiêm rồi, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong nhìn vẻ mặt mất mát của Lâm Bảo Phong, trong lòng tràn ngập áy náy.
Lúc này, Lâm Hoàng Phong ôm cậu bé lên, nói với hai y tá: “Hôm nay không cần tiêm nữa, để ngày mai tiêm đi!” . ngôn tình ngược
Hai y tá nghe vậy vô cùng sửng sốt, nhìn nhau với vẻ khó xử.
“Cứ quyết định như vậy đi, nếu có vấn đề gì thì để tôi chịu trách nhiệm.”
Trong lòng Lâm Hoàng Phong vô cùng kiên định, không ai dám từ chối anh.
Hai y tá gật gầu, sau đó cầm bình thuốc rời đi.
Lâm Bảo Phong thấy y tá rời đi, khuôn mặt lại rạng rỡ nụ cười.
“May quá, cuối cùng cũng không phải tiêm nữa, cảm ơn ba!”
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong vô cùng dịu dàng, lúc này anh như một người cha vĩ đại.
Sắc trời tối dần, Lâm Bảo Phong chơi cùng bọn họ một lúc đã thấm mệt.
Lâm Hoàng Phong ngồi trên giường bệnh, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve ngực cậu bé.
Lâm Bảo Phong ngủ rất say, lông mi dài rũ xuống, khẽ đung đưa như cánh bướm chuẩn bị cất cánh bay lên.
“Vẫn chưa tìm được tủy phù hợp sao?” Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng hỏi.
Tay Lâm Hoàng Phong dừng lại một chút, trầm giọng trả lời: “Hiện giờ vẫn chưa có, chờ thêm hai ngày nữa đi!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh nói vậy, không hiểu vì sao trong lòng vẫn luôn thấy bất an, có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Chờ đến khi Lâm Bảo Phong ngủ say, Đỗ Minh Nguyệt cũng dựa vào tường ngủ, ánh đèn tối dần, cô ngủ trông thật an yên.
Lâm Hoàng Phong vươn tay, vuốt ve gương mặt cô, sau đó ôm cô về giường bệnh.
Nhìn bụng cô đã lớn như vậy mà vẫn có sức chơi đùa lâu như thế, xem ra là con trai rồi!