Đỗ Thùy Linh cũng giận, bây giờ cũng dần dần biết, lời nói của đàn ông quả nhiên không thể tin. Người đàn ông này bây giờ căn bản đã quên mất thỏa thuận của mình.
Là cô ta quá ngu, lại tin anh ta!
Đỗ Thùy Linh mang hận ý rời đi. Cô ta biết, bây giờ trong mắt người khác, cô ta chính là một câu chuyện cười.
Hồ Đức Huy vẫn luôn đứng một bên chờ Đỗ Thùy Linh, thấy cô ấy cả người chật vật, lập tức chạy lên trước!
"Linh, em thế nào rồi, Linh?"
Đỗ Thùy Linh thấy Hồ Đức Huy, nhào vào trong ngực của anh ta khóc lớn lên: "Đức Huy tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây?"
Hồ Đức Huy trong lòng có chút bận tâm, nhưng là lại không biết chuyện gì xảy ra.
Đỗ Thùy Linh khóc một hồi sau, tâm tình khá hơn một chút, sau đó mới đem chuyện mới xảy ra kể hết một lần!
Hồ Đức Huy sau khi nghe xong rất tức giận, còn muốn đi tìm Viên Quân Minh lý luận, nhưng bị Đỗ Thùy Linh cản lại.
"Anh làm cái gì vậy? Anh đi tìm anh ta có tác dụng gì không?" Đỗ Thùy Linh có chút tức giận!
Sau đó nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ cảm thấy anh ta hết sức vô dụng. Nếu như không phải là vì anh ta, căn bản cũng sẽ không biến thành bộ dáng bây giờ.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng lại nổi nóng.
"Đều là lỗi của anh, nếu không phải tại anh, bây giờ tôi có thể chật vật như vậy sao? Đều tại anh, đều là tại anh!"
Đỗ Thùy Linh cầm túi, hung hãn đánh ở trên người của anh ta, Hồ Đức Huy không có một chút tức giận nào!
"Phải, là anh sai, đều là anh không đúng, nhưng Linh à, bây giờ em cam tâm sao? Người đàn ông kia lợi dụng em như vậy!"
Hồ Đức Huy trong lòng cũng tức giận. Anh ta không lấy được tập đoàn Đỗ thị, ngược lại lại để cho một người đàn ông không chút quan hệ nào nẫng mất.
Bất kể nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất tức giận.
Đỗ Thùy Linh dĩ nhiên không cam lòng. Cô ta bỏ ra nhiều như vậy chỉ để đổi lấy một kết quả thế này. Nếu để cho Đỗ Minh Nguyệt thấy bộ dạng bây giờ của cô ta, chẳng phải là sẽ bị cười nhạo hay sao?
"Vậy chúng ta có thể làm gì đây? Tôi không cam lòng Đức Huy à!"
Cô ta ôm chặt Hồ Đức Huy, tựa như anh ta là sợi dây cứu mạng cuối cùng của cô ta vậy!
Hồ Đức Huy vội vàng an ủi: "Không có chuyện gì đâu Linh, chúng ta lại nghĩ cách. Anh sẽ không để cho em chịu thiệt đâu. Em tin anh một lần nữa được không?"
Hồ Đức Huy thâm tình nhìn cô ta, khiến cho Đỗ Thùy Linh giật mình, cô ta bây giờ, cái gì cũng không có nữa.
Cô ta gật đầu một cái, ôm chặt người đàn ông trước mắt này, dịu dàng trả lời: "Được! Đức Huy, tôi cũng chỉ còn lại anh mà thôi!"
Hồ Đức Huy ôm cô ta, ánh mắt dần dần biến thành đáng sợ.
Viên Quân Minh đúng không, cầm đồ của tôi thì phải trả giá thật đắt mới cầm được.
...
Đỗ Minh Nguyệt vươn vai một cái, tỏ ra mình vẫn còn mệt mỏi. Hôm nay vừa hay là cuối tuần, Thanh Vy cũng không biết bị làm sao, nói là muốn đi học lớp bổ túc. Sau đó Lâm Bảo Phong cũng muốn đi!
Chỉ còn lại một mình Từ Lâm. Cậu bé thấy ở nhà một mình cũng buồn chán vì vậy cũng đi đến lớp bổ túc luôn.
Có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, thật sự là thật hạnh phúc!
Nhưng mà, hạnh phúc không có được bao lâu, điện thoại di động của cô liền vang lên, thấy là Hoắc Minh Vân, lập tức nhận.
Thật đã lâu không liên lạc với cô ấy rồi, cũng không biết cô ấy cùng Hứa Minh Lâm hai người thế nào rồi!
"Nguyệt, cứu tớ, mau đến cứu tớ!" Trong điện thoại, Hoắc Minh Vân thấp giọng.
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức trở nên lo lắng đề phòng: "Minh Vân cậu sao thế? Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Hoắc Minh Vân nhìn chung quanh, thật ra thì cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh. Ông Hoắc lại sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt, đã liên tục mấy buổi rồi.
Hai ba người trước thì cũng coi như bình thường, chẳng qua là ở bên nhau mấy ngày cũng không có cảm giác gì với đối phương, vì vậy nên sớm ngày chia tay.
Nhưng người hôm nay, không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, liền nói muốn kết hôn với cô ấy, dọa cô ấy sợ đến mức tìm cớ trốn vào trong nhà vệ sinh.
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ấy giải thích, không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Đó không phải là rất tốt sao? Cậu nói cậu đi xem mắt, hiếm có một người nói thích cậu, muốn kết hôn với cậu, tốt biết bao còn gì!"
"Tốt cái quỷ gì! Tớ lớn hơn đối tượng xem mắt lần này đến tận năm tuổi đó! Ông nội tớ mất trí rồi. Ngay cả con nít cũng không tha. Tớ không cần mối này đâu, đây rõ ràng chính là mang theo bên người một cậu em trai mà!"
"Năm tuổi? Năm tuổi..." Đỗ Minh Nguyệt trần tư mất một hồi, sau đó nói: "Năm tuổi, năm tuổi cũng không lớn mà, dáng dấp như thế nào?"
Hoắc Minh Vân nhớ lại một chút, sau đó nói: "Dáng dấp... Cũng… Cũng đáng yêu đấy!"
"Vậy không phải tốt vô cùng hay sao?"
"Không tốt, một chút cũng không tốt. Cậu mau tới cứu tớ đi mà. Bây giờ tớ không ra được. Vừa ra một cái là cậu ta sẽ thấy tớ ngay. Nguyệt, cậu tới giúp tớ đi mà!"
Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng vẫn đồng ý với cô ấy, dẫu sao cô cũng không phải là một người nhẹ dạ.
Hơn nữa, nếu Hoắc Minh Vân thật sự bị bắt đi, thì Hứa Minh Lâm phải làm sao? Đến lúc đó có phải anh ta sẽ tay cầm đại đao, mặt đầy âm hiểm nhìn Đỗ Minh Nguyệt cô hay không?
"Tôi cho phép cô chạy ba mươi chín thước trước."
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ tới cái hình ảnh đó, rùng mình, cái này cũng thật quá đáng sợ đi!
"Gửi địa chỉ cho tớ, bây giờ tớ sẽ ngay lập tức qua đó!"
Hoắc Minh Vân mặt đầy vẻ phấn khởi: "Ôi cảm ơn Nguyệt. Tớ thích cậu nhất!"
Đỗ Minh Nguyệt thở dài, sau đó chấp nhận số phận mà bò dậy.
Sau khi thay đồ, lúc này cô mới ra khỏi nhà.
Trong một nhà hàng nào đó, Hoắc Minh Vân cười đến cơ mặt sắp cứng ngắc lại.
"Chị Minh Vân, hay là bây giờ chúng ta thảo luận chuyện hôn lễ được không? Tôi cảm thấy mình rất thích chị!" Vừa nói dứt câu, cậu em trai nhỏ đó liền thẹn thùng đỏ hết cả mặt.
Khóe miệng của giật Hoắc Minh Vân một cái, quả quyết cự tuyệt cậu ta: "Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không hợp!"
Cậu em trai kia trên mặt đầy vẻ mất mát, sau đó rất nhanh lại lấy lại tinh thần lạc quan: "Không hợp? Không đâu, tôi cảm thấy chúng ta rất thích hợp."
"Tuổi tác không thích hợp. Cậu nhỏ hơn tôi đến năm tuổi lận. Rồi sẽ có một ngày tôi già hơn cậu nữa, như vậy cậu không thấy sợ hay sao?"
"Không sao, tôi một chút cũng không thèm để ý đến cái này. Chị thân mến, lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã bị chị thu hút rồi. Chị đừng cự tuyệt tôi."
Thôi xin, mấy cái lấp la lấp lánh đó là gì thế? Tự đạo diễn bối cảnh à?
Hoắc Minh Vân quả thật bị cái sự nhiệt tình này dọa sợ, nói biết bao nhiêu lần như thế rồi, chính là vẫn không nghe lọt.
Cô ấy có chút nhức đầu vuốt trán, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình một chút.
Kỳ quái, sao Nguyệt còn chưa tới? Cô ấy sắp không chịu nổi rồi!
Mới vừa nói xong, cũng không lâu sau đó, Đỗ Minh Nguyệt liền xuất hiện ở trước mặt cô ấy.
"Vân, sao cậu lại ở đây thế? Tớ còn đang muốn tìm cậu đi xem phim đây. Phim sắp chiếu rồi!" Đỗ Minh Nguyệt cười híp mắt nhìn Hoắc Minh Vân.
Nói dối không chớp mắt, thật đúng là một chút cảm giác áy náy cũng không có.
Hoắc Minh Vân thấy Đỗ Minh Nguyệt giống như thấy được cứu tinh, lập tức đứng lên: "Ôi trời, cậu không nói tớ cũng quên mất. Bây giờ chúng ta đi xem phim đi. Thật xin lỗi nha…"
Lời của Hoắc Minh Vân còn chưa nói hết, liền ngẩn ra.
Chỉ thấy cậu em trai phía đối diện không biết từ lúc nào vọt tới bên người của Đỗ Minh Nguyệt, nhấc tay của cô lên.
"Cô gái xinh đẹp này, xin hãy kết hôn với tôi đi, chị thật quá là đáng yêu!"
Hoắc Minh Vân nhìn một màn này, nghiêng đầu một chút: "Hả?"