Kiều Chân có chút sửng sốt trước những lời của Thanh Vy nói, và sau đó cô bé bật cười.
“Thanh Vy, cậu thật là hài hước, mình rất thích đều đó.”
Mặt Thanh Vy bất giác đỏ lên, xưa nay chưa từng có ai nói chuyện phiếm với cô bé như vậy, hiện tại cảm thấy cảm giác này cũng không tồi.
Tất nhiên, Bảo Phong không thể hiểu tình bạn kỳ lạ của con gái, cậu bé chỉ cảm thấy nó hơi kỳ quái, rõ ràng lúc đó cãi nhau kịch liệt như vậy, bây giờ lại chơi thân với nhau như vậy.
Cậu bé thực sự không thể hiểu nổi, Bảo Phong thở dài than thở, sau đó ôm lấy Từ Lâm.
“Tôi nghĩ chị Thanh Vy đã quên cậu rồi, không bằng chúng ta cùng nhau đi chơi trò chơi đi.”
Nghe thấy trò chơi, Từ Lâm hai mắt chớp chớp, nhưng vẫn là không nhịn được liếc nhìn vào phòng của Thanh Vy.
Cuối cùng quay đầu nói, “Được!”
Trên mặt Bảo Phong hiện lên một nụ cười, thầm nghĩ lần này nhất định phải đánh chết Từ Lâm, cũng không uổng phí mình tập luyện lâu như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt cùng mẹ Kiều Chân ngồi ở trên ghế sa lon, hai người đàn ông ngược lại đi vào phòng làm việc.
Mẹ Kiều Chân trên mặt có chút khó xử, tựa hồ là gặp vấn đề gì.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt cô ta, nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi, “Chị Kiều dường như có vấn đề khó khăn gì không thể giải quyết, có thể nói cho tôi nghe được không?”
Mẹ Kiều Chân nghe thấy cô hỏi như vậy, như thể đã tìm được một người bạn tri kỷ, lập tức mở lòng nói chuyện phiếm.
“Chính là Kiều Chân, lúc tôi trở về, cùng con bé nói chuyện, nhưng đứa bé này dường như không hiểu chúng tôi.”
Hóa ra là chuyện của đứa nhỏ, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cũng có chút cảm xúc.
“Kiều Chân không tiếp nhận được cũng là chuyện bình thường, dẫu sao chúng ta cũng là người lớn, khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới cảm thụ của lũ trẻ.”
“Vậy thì tôi phải làm sao đây?” Mẹ của Kiều Chân không biết phải làm sao.
Đỗ Minh Nguyệt thật ra cũng không biết làm thế nào, dẫu sao cô cũng không được coi là một người mẹ tốt.
“Nếu hai người đã sinh ra Kiều Chân, thì phải có trách nhiệm với con bé. Điểm này, hẳn là chị phải hiểu rõ.”
Mẹ Kiều Chân gật đầu, "Tất nhiên là tôi hiểu, nhưng tôi vẫn không biết phải nói thế nào với con bé!”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, “Chị Kiều, chúng ta xuất thân cũng là những đứa trẻ, vậy chúng ta phải làm gì?”
Một câu nói, lập tức để cho mẹ Kiều Chân sáng tỏ thông suốt.
Mẹ Kiều Chân nghe cô nói vậy, trong lòng cũng dễ chịu một ít, đúng lúc nghe thấy tiếng cười của lũ trẻ ở trên lầu, cũng không khỏi cười theo.
Có lẽ cô ta nên thay đổi bản thân một chút, bây giờ gia đình mới là thứ quan trọng nhất.
Lúc rời đi, Kiều Chân có chút không nỡ nhìn Thanh Vy, Thanh Vy bị cô bé nhìn chằm chằm, cũng có chút ngượng ngùng, phải quay mặt đi nhìn nơi khác.
Đỗ Minh Nguyệt phát hiện điều này, cười một cái đẩy Thanh Vy.
Thanh Vy nhìn về phía cô, Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt ra dấu, cô bé lúc này mới bất đắc dĩ mở miệng.
“Lần sau nếu muốn có thể tiếp tục đến đây chơi.”
Kiều Chân nghe vậy, hai mắt đen trắng lập tức sáng lên, “Có thật không? Vậy lần tới tớ lại đến tìm cậu để chơi.”
Nhưng mà lần sau chính là lúc đi học, Thanh Vy cũng đã lên tiểu học.
Bởi vì thành tích vô cùng tốt, cho nên mới có thể nhảy lớp trước thời hạn.
Kiều Chân vừa nghe Thanh Vy lên học lớp một, lập tức trở về nhà xin xỏ cha mẹ, cuối cùng cũng được như ý nguyện vào tiểu học.
Ở trường học gặp mặt, Kiều Chân mặt đầy kiêu ngạo, “Có phải không nghĩ tới, tớ cũng học lớp một đi.”
Thanh Vy thấy cô bé, đã không còn ghét bỏ như trước nữa, không kiềm được cười lên. Dĩ nhiên, Bảo Phong và Từ Lâm cũng đi theo cô bé.
Nhìn thấy Kiều Chân, Bảo Phong quay đầu lại và tỏ vẻ bất lực.
Xem ra, lên tiểu học cũng sẽ không an ổn.
Hoàng Uyên bắt đầu tập catwalk sau năm mới, cô ấy rất thích sân khấu, mặc dù không biết gì nhưng cô ấy vẫn muốn tự mình học hỏi.
Cô ấy có thể học, và cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ trong thời gian gần đây. Các giáo viên mà Tiêu Hồng Quang đã tìm cho cô ấy đều nói rằng cô ấy đã tiến bộ rất nhiều, điều đó khiến Hoàng Uyên cảm thấy rất vui.
Thấy cô ấy vui như vậy, Tiêu Hồng Quang không khỏi bật cười.
Anh ta đại khái còn không biết, mình đối với nữ sinh trước mặt, rốt cuộc là có tình cảm gì. Chẳng qua là cảm thấy, cô ấy giống như một đứa trẻ thuần khiết.
Sau đó, cô ấy gia nhập vào tập đoàn Lâm Thị để học tập.
Hoàng Uyên không có kinh nghiệm, dù rất chăm chỉ nhưng cô ấy vẫn sẽ khơi dậy sự bất mãn của nhiều người, đặc biệt giống như đại công ty của tập đoàn Lâm thị.
“Ồ, đây là ai vậy? Nhân viên mới?” Coco trang điểm đậm và nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ khinh bỉ.
Hoàng Uyên lễ phép cúi đầu chào cô ta, chân thành nói: "Tôi là người mẫu mới, xin hãy giúp đỡ.”
Nghe những gì cô ấy nói, Coco không khỏi chế nhạo, “Tôi nào dám chỉ bảo cô, cô là gương mặt thương hiệu hàng đầu của công ty chúng tôi, do đích thân chủ tịch chỉ định, chúng tôi nào dám lên mặt dạy dỗ.”
Đương nhiên Hoàng Uyên biết tại sao Lâm Hoàng Phong lại tuyển cô ấy vào đây, cô ấy không khỏi nắm chặt góc quần áo.
Cơ thể cô vốn dĩ rất gầy, Tiêu Hồng Quang cho ăn thế nào cũng không thể mọc ra một hai cục thịt, điều này khiến anh ta có chút đau đầu.
Sau khi hai tay nắm chặt lại, cô càng gầy hơn một cách đáng sợ.
Coco thấy cô ấy cứ cúi gằm mặt không nói gì, và nghĩ rằng cô ấy đang xấu hổ vì những gì mình nói.
“Làm sao? Không dám nói nữa, bị tôi nói trúng, cho nên không thể nói thành lời.” Coco hai tay khoanh trước ngực, mặt coi thường nhìn cô ấy.
Hoàng Uyên không nói gì, cúi đầu nhìn mũi giày, nghĩ đến sự giễu cợt của cha mẹ, chắc cũng giống như vậy.
Đôi vai gầy của cô khẽ run lên.
Đỗ Minh Nguyệt cầm tập tài liệu và tình cờ đi ngang qua, thấy cảnh này, ho khan một tiếng.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Khi Coco nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt lập tức lảng tránh.
“Thư ký Đỗ, sao cô lại ở đây?” Coco nói với một nụ cười nịnh nọt.
Đối với Đỗ Minh Nguyệt, cô ta trong lòng mặc dù rất bất mãn, đột nhiên một người phụ nữ có thể trở thành thư kí của Lâm Hoàng Phong, hẳn là phải dùng đến thủ đoạn nào đó.
Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, ai lại không muốn ở gần đâu.
Đỗ Minh Nguyệt không nhìn cô ta, chỉ nhìn Hoàng Uyên đang cúi đầu, công thức hóa nói, “Không tìm được phòng huấn luyện sao? Tôi đưa cô đến đó!"
Hoàng Uyên gật đầu một cái, rồi đi theo sau cô.
Toàn bộ quá trình, Đỗ Minh Nguyệt cũng không nhìn Coco lấy một cái.
Coco nhìn cô rời đi không khỏi liếc mắt một cái, tràn đầy khó chịu, “Cái gì, bày đặt giả bộ. Tưởng làm thư ký mà ngon sao, vốn còn muốn cùng nhau kết thân, thật là chán ghét!”
Đỗ Minh Nguyệt không thể nghe thấy lời cô ta nói, nhưng lại có thể đoán được biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta.
Thúy Hân đúng lúc này đi tới, cô ấy đã nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt rời đi, nên không kịp chào hỏi.
Khi Coco nhìn thấy Thúy Hân, cô ấy trợn tròn mắt, trong đầu lại nảy ra ý tưởng xấu xa gì đó.