Thời điểm Hứa Minh Lâm tới nơi, Hoắc Minh Vân đã say đến mức bất tỉnh nhân sự. May mắn bên cạnh cô còn có Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu chăm sóc. Nhìn thấy thầy Lâm, Đỗ Minh Nguyệt trực tiếp đẩy bạn mình vào vòng tay đối phương.
Hứa Minh Lâm sợ Hoắc Minh Vân loạng choạng té ngã, lập tức vươn tay đỡ lấy cô, kiểm tra kĩ càng từ đầu tới chân, gương mặt ngập tràn vẻ lo lắng. Dư Hồng Thu nhìn thấy Hứa Minh Lâm, hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm người ta, kích động nắm chặt tay Đỗ Minh Nguyệt, phấn khích kêu lên.
“Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quá đi mất!”
Đỗ Minh Nguyệt xỉa trán bạn mình, bật cười hỏi vặn lại.
“Vậy thầy Lâm hay Triệu Hưng đẹp trai hơn?”
“Đương nhiên là Triệu Hưng rồi. Anh nhà của mình là người đẹp trai nhất!”
Dư Hồng Thu vênh mặt, trong lời nói tràn đầy sự tự tin cùng kiêu ngạo. Đỗ Minh Nguyệt khẽ lắc đầu mỉm cười, sau đó nhìn về cặp đôi gà bông trước mặt. Lúc này, Hứa Minh Lâm ngửi được trên người Hoắc Minh Vân toàn mùi rượu, lập tức nhíu mày trách cứ.
“Sao lại uống nhiều rượu thế này?”
“Tại vì tôi vui vẻ mà!”
Hoắc Minh Vân đột nhiên ngẩng đầu, khóe môi cong cong, mỉm cười ngốc nghếch. Mà Hứa Minh Lâm lúc này gò má phớt hồng nhàn nhạt, dường như bị nụ cười của cô làm cho ngây ngẩn, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cô vươn tay vịn vào bả vai đối phương, thở ra một hơi đầy mùi rượu.
“Anh là…Hứa Minh Lâm?”
Hơi thở Hoắc Minh Vân vấn vít bên người Hứa Minh Lâm khiến anh có ảo giác ngay cả chính mình cũng say mất rồi! Anh ngượng ngùng choàng tay giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, cả người lúc này nóng bừng cả lên. Hứa Minh Lâm dịu dàng trả lời.
“Ừm. Là tôi, Hứa Minh Lâm đây.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng này, trong lòng khó tránh khỏi hưng phấn. Thì ra hai người bọn họ đều thầm mến lẫn nhau. Hoắc Minh Vân ngờ nghệch, hẳn sẽ không nhận ra đối phương cũng có tình cảm với mình! Hoắc Minh Vân híp mắt, sau đó ôm lấy Hứa Minh Lâm khẽ thì thầm.
“Trương Văn Thành.”
Hứa Minh Lâm cả người cứng đờ, thời điểm nghe thấy Hoắc Minh Vân gọi tên người đàn ông khác, cả người anh giống như vừa bị xối một chậu nước lạnh vậy. Hoắc Minh Vân vẫn tiếp tục làu bàu, thanh âm mang theo nỗi khổ sở chật vật.
“Trương Văn Thành, em hình như…hình như không thích anh nữa rồi!”
Vừa dứt lời, cô liền òa khóc nức nở. Hoắc Minh Vân từng nghĩ rằng sẽ thật khó khăn biết bao để có thể quên đi Trương Văn Thanh. Thế nhưng bây giờ, dường như cô đã chẳng còn nhớ về anh nhiều đến như vậy nữa, cũng không còn đau lòng như ngày trước. Cô trông thấy từng mảnh vụn vỡ nát xung quanh, bản thân được giải thoát nhưng vẫn tồn tại loại cảm giác man mác buồn.
Hứa Minh Lâm nhìn Hoắc Minh Vân khóc đến mức rối tinh rối mù cả lên, ôm chặt lấy cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành. Người con gái này, anh thật lòng thích cô. Bất luận ngày trước anh từng tiếp cận cô với mục đích gì đi chăng nữa thì hiện tại, thứ duy nhất anh mong muốn chính là có thể thấy cô vui vẻ, không còn khổ sở thương tâm như hiện tại.
“Đứa ngốc này.”
Hứa Minh Lâm ở bên tai cô thì thầm. Anh nghe thấy thanh âm vụn vỡ nghẹn ngào của Hoắc Minh Vân khẽ vang lên.
“Ông ơi, con không muốn đi xem mắt, con không muốn gặp gỡ ai hết. Con chỉ muốn được ở bên cạnh ông thôi!”
Hoắc Minh Vân lẩm bẩm từng từ rời rạc nhưng Hứa Minh Lâm vẫn nghe được vô cùng rõ ràng. Cô ấy đang đi xem mắt sao? Trong lòng anh bây giờ, chợt cảm thấy nôn nóng bất an. Nhưng Hoắc Minh Vân nói xong, cả người đã say mèm, vậy nên theo bản năng gục đầu ngủ thẳng cẳng ngay lập tức.
“Thầy Lâm, thầy thích Minh Vân à?”
Đỗ Minh Nguyệt đi tới chỗ hai người, vô cùng thẳng thắn và nghiêm túc khi hỏi Hứa Minh Lâm. Bởi vì Hoắc Minh Vân là bạn thân của cô, mà chuyện tình giữa Minh Vân và Trương Văn Thành đã khiến đối phương tổn thương sâu sắc. Đỗ Minh Nguyệt không muốn trong cuộc đời bạn mình lại xuất hiện một Trương Văn Thành thứ hai.
Hứa Minh Lâm nhìn Hoắc Minh Vân không chút cảnh giác ngủ say trong lồng ngực mình. Dáng vẻ yếu ớt này, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy thế nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy đau đớn đến mức xé lòng như vậy. Hứa Minh Lâm hận chính mình quá mức vô dụng! Không thể bảo vệ cô, càng không thể mang đến cho cô hạnh phúc.
“Minh Nguyệt, chưa bao giờ anh chắc chắn với quyết định của mình như ở hiện tại. Anh thích Minh Vân, vô cùng thích.”
Hứa Minh Lâm không chút e dè nhìn thẳng vào mắt Đỗ Minh Nguyệt. Cô nhìn thấy thầy Lâm như vậy, trong lòng sớm đã nắm chắc đáp án. Nhìn qua còn nghĩ anh lạnh lùng bạc tình, vô tâm vô phế. Thế nhưng sự thật lại là người đàn ông chung thủy, đáng tin cậy.
“Nếu đã thế, bọn em chỉ còn cách giao Minh Vân lại cho anh vậy!”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, dáng vẻ nghiêm túc chính chắn vừa nãy hoàn toàn biến mất chẳng chút tăm hơi. Sau khi cô nói xong, lập tức chạy như bay về chỗ cũ, cách xa anh cùng Hoắc Minh Vân đến vài mét có dư. Hứa Minh Lâm thấy vậy, hoàn toàn cạn lời. Sau đó Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng kéo tay Dư Hồng Thu rời đi. Dư Hồng Thu đi theo bạn mình, trong lòng vẫn có chút không yên tâm.
“Tụi mình cứ như vậy mà bỏ lại hai người bọn họ hả, có ổn không đấy?”
“Cậu yên tâm đi. Thầy Lâm sẽ không làm ra chuyện xằng bậy gì với Minh Vân đâu.”
Đỗ Minh Nguyệt đối với nhân phẩm của Hứa Minh Lâm vô cùng tin tưởng. Mà anh lúc này chỉ đành thở dài, Hoắc Minh Vân chơi với bạn bè, người nào người nấy đúng là đều không đáng tin cậy mà. Anh ngồi xổm xuống, sau đó dùng sức ẵm Hoắc Minh Vân lên, tiếp đến đứng sát vào trong lề để thuận tiện gọi xe.
Ôm được cô vào lòng, tim Hứa Minh Lâm không ngừng đập thình thịch, tựa như chú thỏ nhảy loạn trong hang. Nhìn dáng vẻ say ngủ của cô khiến anh liên tưởng đến chú nhím. Thời điểm nhím ngủ, sẽ thu lại toàn bộ gai trên người, trông cực kì vô hại. Hứa Minh Lâm khẽ cong môi, dịu dàng cúi người, đặt lên gò má cô nụ hôn phớt như gió thoáng qua.
Đến nơi, Hứa Minh Lâm nhìn căn biệt thự trước mặt, hít sâu một hơi. Lúc trước đã đáp ứng ông Hoắc rằng mình và Hoắc Minh Vân sẽ không gặp nhau nữa, hiện tại bản thân anh lại làm trái với lời hứa mất rồi. Thế nhưng trước sau gì anh và cô đã định sẵn sẽ phải gặp lại nhau, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Quản gia nhìn thấy Hứa Minh Lâm từ ngoài cửa ẵm Hoắc Minh Vân vào trong, lập tức cung kính đi gọi ông Hoắc xuống. Ông vừa nhìn thấy hai người ở bên cạnh nhau, sắc mặt trong thoáng chốc trở nên âm trầm.
“Minh Vân, con bé làm sao vậy?”
Ông Hoắc vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn về phía quản gia. Đối phương nhanh chóng hiểu ý, tiến tới đỡ lấy Hoắc Minh Vân. Mà Hứa Minh Lâm cảm nhận được hơi ấm của cô đang dần biến mất khỏi lòng ngực mình, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy mất mát.
“Gọi người tới, giúp con bé tắm rửa.”
“Dạ.”
Ông Hoắc ngửi thấy mùi rượu trên người Hoắc Minh Vân, hàng mày liền cau chặt. Quản gia rời đi, trong phòng khách lúc này chỉ còn Hứa Minh Lâm và ông Hoắc, bầu không khí ngột ngạt bỗng chốc bao trùm cả căn phòng. Ông Hoắc nhìn chằm chằm Hứa Minh Lâm, dáng vẻ giống như chim ưng săn mồi!
“Xem ra lời tôi nói với cậu lúc trước hoàn toàn không có tác dụng gì cả!”
“Ông Hoắc, trước tiên cháu xin lỗi vì đã làm trái lời hứa. Tuy nhiên, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Minh Vân uống say, bên cạnh không có bất kì ai chăm sóc. Cháu lo lắng cho cô ấy, vậy nên đã phá lệ chạy đến nơi đón người, sau đó đem về đây ạ!”
Hứa Minh Lâm thẳng lưng nghe ông Hoắc trách cứ, khi đáp lời lại cung kính cúi đầu, nói năng chừng mực. Ông Hoắc nhìn thấy Hứa Minh Lâm thái độ lễ phép, lời nói thành thật, bấy giờ gương mặt mới giãn ra đôi chút. Ông đột nhiên hỏi.
“Cậu biết lí do vì sao Minh Vân uống rượu không?”
“Ông Hoắc, cháu thật lòng thích Minh Vân, cháu hi vọng ông sẽ ngừng việc sắp xếp để cô ấy đi xem mắt ạ. Cháu biết, Minh Vân có thể tìm được người tốt hơn cháu. Cháu hiểu mình không có tư cách để nói câu này nhưng số tiền kia cháu sẽ trả lại cho ông, sau đó quang minh chính đại theo đuổi cô ấy!”
Hứa Minh Lâm không biết ông Hoắc đang tính toán điều gì nhưng anh vẫn thành thật trả lời toàn bộ. Thời điểm Hứa Minh Lâm nói ra những lời này, ánh mắt vô cùng kiên định. Anh biết, cô xứng đáng với người tốt hơn mình nhưng anh sẽ không lựa chọn buông tay thêm lần nào nữa.
Sống trên đời hơn hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Hứa Minh Lâm có cảm giác muốn ở bên cạnh một người mãnh liệt đến như vậy!
Mà ông Hoắc sau khi nghe Hứa Minh Lâm nói vậy chỉ lạnh lùng nhếch môi, gằn giọng.
“Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy bản thân sẽ khiến cháu gái tôi hạnh phúc?”
“Cháu sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, yêu cô ấy suốt cả một đời này!”
Đỗ Minh Nguyệt trở về nhà, tâm tình hết sức phấn khởi, nụ cười toe toét trên môi. Lâm Hoàng Phong thấy vậy liền thắc mắc.
“Hôm nay em nhặt được tiền hay sao mà vui quá vậy?”
“Không, so với nhặt được tiền còn có chuyện vui vẻ hơn cơ.”
Đỗ Minh Nguyệt xoay người ôm lấy cổ Lâm Hoàng Phong. Đối phương vừa tắm xong, hương thơm trên người không chỉ nhẹ nhàng, còn khoan khái khiến tinh thần dễ chịu.
“Minh Vân có người trong lòng rồi. Anh biết thầy Lâm chứ?”
“Hôm nay em đi gặp anh ta sao?”
Lâm Hoàng Phong vừa nghe thấy vợ mình nhắc đến tên Hứa Minh Lâm, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng, thanh âm cũng trầm hơn hẳn.
“Không có, ai mà đi gặp thầy Lâm chứ, người muốn gặp chỉ có Minh Vân thôi. Cậu ấy uống say, em hết cách nên đành phải gọi thầy Lâm tới thôi!”