Lúc nói những lời này, Đỗ Minh Nguyệt không quên liếc mắt nhìn sang Thanh Vy. Cô bé cảm thấy da gà da vịt nổi cả lên, rõ ràng gần đây mình không có gây ra chuyện gì cả, sao mẹ lại nhìn mình như vậy chứ.
Từ Trân Trân hiểu rõ, tuy nhiên cô bé lại chẳng có cách nào mở miệng bộc bạch mọi thứ. Đứa nhỏ mới chỉ năm tuổi, tính tình yếu ớt, trong lòng nhạy cảm, Đỗ Minh Nguyệt tường tận chuyện này hơn ai hết, cho nên cô rất kiên nhẫn, dịu dàng bảo ban Từ Trân Trân!
Một đứa trẻ năm tuổi tâm tư vốn dĩ rất đơn thuần. Yêu thích thứ gì đó sẽ cười rộ lên vui vẻ, khổ sở hay uất ức lập tức liền khóc nức nở, chán ghét thì không chút nào do dự nói ra, luôn biểu đạt bằng cách riêng của mình. Như vậy tuy rằng rất tốt nhưng dù sao trẻ nhỏ đều không thể nào hiểu được thế giới người lớn phức tạp hơn nhiều.
Đỗ Minh Nguyệt dần thuyết phục đượ Từ Trân Trân. Đúng lúc này, tiếng giày da nện trên nền đất khiến mọi người chú ý. Má Ngô nhìn thấy Lâm Hoàng Phong trở về, liền bước tới cầm lấy áo khoác từ tay anh.
“Cậu chủ, cậu đã về.”
Lâm Hoàng Phong khẽ khàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt cùng bọn trẻ.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt đứng dậy, tiến về phía Lâm Hoàng Phong.
“Không có em nên anh tranh thủ về.”
Người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, ăn nói chuyện thiếu đứng đắn, thích trêu chọc cô nhưng dáng vẻ lại vô cùng đàng hoàng, nghiêm túc. Cô xoay người lấy bánh, đưa ra trước mặt anh.
“Ăn bánh kem không?”
“Em đút thì anh mới ăn.”
Lâm Hoàng Phong nhìn bánh trong tay Đỗ Minh Nguyệt, thanh âm từ tính vang lên.
“Hai người lại vậy nữa rồi!”
Thanh Vy mếu máo nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.
“Tự đi mà ăn, không thì nhịn.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Hoàng Phong, trừng đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Anh vươn tay ra, cuối cùng vẫn lựa chọn cắn một miếng, ăn xong còn không quên đưa ra lời bình luận.
“Hơi ngọt quá rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vầy liền làu bàu.
“Có đâu, em cảm thấy vừa miệng mà!”
Lâm Hoàng Phong không trả lời, đảo mắt nhìn về phía Từ Trân Trân. Cô bé phát hiện mình bị nhìn chằm chằm. lập tức thẳng lưng ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, cảm giác giống như là đang bị giáo viên quan sát vậy. Tuy nhiên ánh mắt này, so với giao viên còn đáng sợ hơn trăm lần!
“Đây chính là con gái của vị thị trưởng kia sao?”
“Đúng rồi. Mà anh đừng có hù dọa bọn trẻ như thế được không?”
“Nhìn anh đáng sợ lắm sao?”
Lâm Hoàng Phong nghe vậy thì khẽ chau mày. Rõ ràng vẻ ngoài điển trai như thế lại bị bảo là đáng sợ, thật chẳng hiểu sao.
“Anh không đáng sợ, anh là người đẹp trai nhất!”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ hắng giọng, ôm lấy bả vai đối phương. Được cô khen ngợi, gò má Lâm Hoàng Phong thoáng xuất hiện vệt hồng nhàn nhạt. Cô nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của anh, ngọt ngào nở nụ cười. Người đàn ông này, cũng quá đáng yêu rồi đi!
Từ Trân Trân nhìn hai người thân mật, cô bé cảm thấy rằng cả hai thật sự rất yêu nhau. Được gia đình như vậy bao bọc và yêu thật, hạnh phúc biết bao. Nhớ đến ba mẹ luôn xảy ra bất hòa, thường xuyên cãi nhau, Từ Trân Trân cảm thấy mình quả là người bất hạnh.
Thanh Vy rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, bèn lên tiếng.
“Mẹ, tụi con vẫn còn tồn tại mà.”
Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy mình và Lâm Hoàng Phong âu yếm như vậy trước mặt bọn trẻ thì không được tốt cho lắm, bèn kéo tay anh ngồi xuống ghế. Chỉ có điều vừa mới ngồi xuống, điện thoại Lâm Hoàng Phong đã vang chuông. Nhận được cuộc gọi, anh chỉ đơn giản nói vài câu, sau đó chủ động ngắt máy. Lâm Hoàng Phong bấy giờ lần nữa nhìn về phía Từ Trân Trân.
“Chút nữa ba mẹ con sẽ tới. Muốn nói cái gì với bọn họ thì cứ trực tiếp nói ra.”
Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lâm Hoàng Phong, đan chặt mười ngón tay với anh. Ở bên người đàn ông này, cô đột nhiên phát hiện anh đã trở nên ôn hòa hơn hẳn ngày trước rất nhiều.
Từ Trân Trân sau khi nghe tin ba mẹ mình đang trên đường đến đây, biểu cảm đột nhiên thay đổi.
“Con không muốn gặp bọn họ!”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy tâm tình cô bé khó mà khống chế được bèn bước đến nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn trước mặt mình.
“Không sao cả, có mọi người ở đây rồi.”
Ba mẹ Từ Trân Trân rất nhanh liền có mặt. Khoảnh khắc nhìn thấy con gái mình, mẹ Từ Trân Trân vội vàng đi tới, ôm chặt lấy cô bé.
“Đứa nhỏ này, rốt cuộc là con đã chạy đi đâu vậy hả? Con biết mẹ lo cho con đến mức nào không, con làm sao lại chạy lung tung như vậy chứ.”
Thanh âm bà bấy giờ đã trở nên nghẹn ngào. Bị mẹ ảnh hưởng, Từ Trân Trân bấy giờ cũng khóc nấc lên. Đỗ Minh Nguyệt nhìn tahasy cảnh tượng này, trong lòng đương nhiên đồng cảm. Dẫu sao ba mẹ cũng là ba mẹ, làm sao có thể yên lòng khi nhìn thấy con mình khổ sở uất ức được chứ.
Ba Từ Trân Trân đối với Lâm Hoàng Phong vô cùng cảm kích.
“Cảm ơn tổng giám đốc. Nếu như không có cậu, chúng tôi quả thật không biết phải làm thế nào bây giờ.”
Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt nở nụ cười.
“Đừng khách sáo. Chúng ta vào phòng riêng trò chuyện đi, để lại không gian cho mẹ con bọn họ trò chuyện.”
“Được, đương nhiên là được.”
Sau khi Lâm Hoàng Phong rời đi cùng với ông Từ, Đỗ Minh Nguyệt lập tức biểu hiện chuyên nghiệp, bắt đầu mời khách.
“Mọi người cũng ngồi xuống đi. Má Ngô, rót trà giúp cháu nhé.”
Má Ngô gật đầu đáp lời. Lúc này, tâm trạng mẹ Từ Trân Trân mới xem như ổn định lại phần nào. Bà qua loa chùi nước mắt còn vương trên mặt mình, không quên chùi cho cả con gái.
“Thật sự rất cảm ơn mọi người!”
“Đừng cảm ơn tôi, cô bé là do con gái tôi tìm thấy.”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười. Mẹ Từ Trân Trân nghe vậy chợt ngẩn người, sau đó nhìn về phía Thanh Vy. Cô bé ngọt ngào nở nụ cười.
“Con chào cô ạ!”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều!”
Từ Trân Trân nghẹn giọng. Tuy rằng cô bé không muốn thừa nhận nhưng quả thật Thanh Vy đã tìm được bé. Chuyện này, trước sau gì vẫn nên cảm ơn. Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Từ Trân Trân, trong giọng nói mang theo sự khích lệ.
“Trân Trân, không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao? Con mau nói đi!”
Từ Trân Trân cúi đầu xoắn xít ngón tay, khóe môi hết nhếch lên lại khẽ mím chặt. Mà mẹ cô bé nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, dường như đang thắc mắc. Cô khẽ lắc đầu, ý bảo rằng bà nên kiễn trì đợi thêm chút nữa. Qua hồi lâu, Từ Trân Trân mới chậm rãi ngẩng đầu nói chuyện.
“Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng bỏ con ở nhà một mình, có được không? Mẹ lúc nào cũng ra ngoài giao tiếp, đi ăn uống cùng mấy cô mấy dì. Lúc nào con trở về cũng vậy, trong nhà không có bất kì ai cả.”
Từ Trân Trân đem toàn bộ nững ấm ức trong lòng từ trước đến nay nói ra, một chữ cũng không sót. Mẹ cô bé nghe xong thì thẫn thờ, vội vàng ôm lấy bé.
“Mẹ không biết, mẹ hoàn toàn không biết từ trước đến nay con đều nghĩ như vậy. Mẹ xin lỗi, thật lòng xin lỗi con.”
Trong phòng làm việc riêng, ông Từ và Lâm Hoàng Phong đang ngồi đối diện nhau.
“Tôi biết ông trong lòng đang suy tính điều gì. Chính trị cùng kinh doanh trước giờ luôn liên quan mật thiết, song hành với nhau. Nhưng tôi cảm thấy, bất luận là cái nào đi chăng nữa, thì thứ quan trọng nhất vẫn là gia đình!”
Lâm Hoàng Phong là người không thích quanh co vòng vo, vậy nên anh lựa chọn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Bị đối phương nói thẳng ra như vậy, ông Từ sau khi sửng sốt liền hiểu rõ ý tứ bên trong, gương mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ.
“Để cậu chê cười rồi. Quả thật chuyện nhà tôi đã xử lý không tốt, mà chuyện nhà không tốt làm sao có thể giải quyết chuyện bên ngoài được cơ chứ. Lần này xem như tôi đã rút ra bài học kinh nghiệm, đối với gia đình vẫn còn quá nhiều sơ sót!”
Lâm Hoàng Phong biết ông Từ là người thông minh, nói ít hiểu nhiều. Có một số việc không nhất thiết phải minh bạch rõ ràng.
“Ông biết là tốt rồi. Thật ra ngược lại, tôi rất hâm mộ ông, có thể tận mắt nhìn thấy đứa con mình thuận lợi chào đời.”
Thời điểm Lâm Hoàng Phong nói ra những lời này, đáy mắt hiện lên nỗi cô đơn chẳng thế diễn tả thành lời. Đây là lần đầu tiên ông Từ nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương. Nhưng ông biết, có những thứ không thể nói và có những chuyện không thể hỏi.
Mọi hiềm khích lúc trước đều xem như tiêu tán toàn bộ, ba mẹ Từ Trân Trân vui vẻ rời đi, chỉ có cô bé cả mặt đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển. Đột nhiên, Từ Trân Trân gọi tên Thanh Vy, thẳng thắn nhìn vào mắt đối phương.
“Xin lỗi. Tôi biết cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tôi. Bởi vì những chuyện mà tôi đã gây ra trước đây, vậy nên lần này tôi muốn chân thành gửi lời xin lỗi tới cậu!”