Đỗ Minh Nguyệt đã đồng ý rằng sẽ vượt qua phỏng vấn của tập đoàn Lâm thị, cho nên việc đầu tiên là phải nộp hồ sơ xin việc, cô không có kinh nghiệm phong phú, nên chỉ có thể chăm chỉ làm hồ sơ.
Cô tin một công ty lớn như tập đoàn Lâm thị nhất định sẽ có rất nhiều người xin vào.
Mà nếu như cô muốn giành được chiến thắng trong số những người đó thì phải có một số thủ đoạn khác.
Cho nên cô mới quyết định dành thời gian cho hồ sơ, chỉ là như thế vẫn chưa đủ, cô càng phải hiểu biết nhiều hơn.
“Bà chủ nhà họ Lâm thật lợi hại, rõ ràng tập đoàn Lâm thị đã sắp phá sản rồi mà vẫn có thể vực dậy được?” Đỗ Minh Nguyệt cắn đầu bút lẩm bẩm.
Đợi đến khi Lâm Hoàng Phong đi làm về, Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn đang bận chuyện của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến anh.
Lâm Hoàng Phong kéo cà vạt của mình, nhìn thấy cô nghiêm túc ghi chú, đúng lúc nghe thấy cô lẩm bẩm.
“Xem cái gì mà nghiêm túc vậy?”
Mái tóc dài của cô được búi tròn lại, lộ ra chiếc cô thon gọn, như một con thiên nga trắng xinh đẹp vậy.
Lâm Hoàng Phong lại gần cô, thấy cô nghiêm túc xem lịch sử của tập đoàn Lâm thị như vậy thì không khỏi cười nhẹ.
Đỗ Minh Nguyệt bị tiếng cười của anh kéo về hiện thực, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong ở phía sau, không khỏi ngẩn ra, hỏi: “Anh về rồi sao?”
Lâm Hoàng Phong nâng mắt, hai người ở rất gần nhau, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy lông mi nhỏ mảnh của anh, giống như cánh bướm dang rộng, chầm chậm đậu trong lòng cô.
Cô giật mình, sau đó lùi lại, lúc này khoảng cách của hai người mỡi dãn ra, mà mặt của cô không hiểu tại sao lại nóng rực.
Lâm Hoàng Phong biết cô sợ anh, giống như một con nai vào rừng gặp một vua của các loài thú vậy.
Con nai hoảng sợ bỏ chạy nhưng vua của các loài thú không muốn bỏ qua.
“Xem thế nào rồi?” Lâm Hoàng Phong trầm giọng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt gãi đầu: “Gần như đã hiểu được hết rồi, phải nói là bà quá lợi hại rồi.”
Nhắc đến bà, ánh mắt của Lâm Hoàng Phong càng tối sầm xuống, anh đứng thẳng người trả lời: “Bà luôn rất lợi hại, tôi luôn được bà nuôi dạy lớn khôn.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, chả trách bây giờ lại gọi như vậy, chắc chắn có liên quan đến sự giáo dục của bà rồi.
Anh không làm phiền cô nữa, chỉ lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Đợi đến khi Đỗ Minh Nguyệt ra khỏi phòng tắm, Lâm Hoàng Phong đã nằm xuống giường rồi, Đỗ Minh Nguyệt cũng không thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh, cho nên rón ra rón rén lên giường, tắt đèn.
Trong bóng tối, Đỗ Minh Nguyệt cẩn thận quay người, sau đó nhắm mắt lại.
Nhưng không lâu sau, cô có cảm giác có người ôm lấy cô từ phía sau, ngoại trừ Lâm Hoàng Phong, ai có thể làm điều này được chứ.
Cô không động đậy, cũng không biết là anh tỉnh rồi hay chỉ là động tác vô thức, sau đó mở mắt thanh tỉnh mười phút, thấy anh không có động tĩnh gì khác, mới thở phào một hơi.
Sau đó cô thả lỏng nhắm mắt lại.
Sau đó là thời gian chờ phỏng vấn, khi nhận được thông báo đi phỏng vấn, Đỗ Minh Nguyệt kích động nhảy từ trên sô pha xuống.
Sau đó nắm lấy tay Lâm Hoàng Phong, cười nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi được tuyển chọn rồi.”
Trên tay cô là tin nhắn mà tập đoàn Lâm thị gửi cho cô, Lâm Hoàng Phong không nhịn được bật cười: “Chỉ là thông báo phỏng vấn mà thôi, cũng đáng để cô vui mừng như thế sao, đợi đến khi cô được nhận vào, thì vui mừng cũng không muộn đâu.”
Thật ra Lâm Hoàng Phong có chút ngạc nhiên, theo lý mà nói người không có kinh nghiệm như cô hoàn toàn không thể được chọn được, nhưng không ngờ, cô lại được thông báo đến phỏng vấn.
Xem ra người phụ nữ này cũng không yếu đuối như anh nghĩ, ngược lại anh có chút mong đợi.
Sáng hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong cũng nhau đến công ty, nhưng không hề dừng trước cửa công ty.
Nếu như bị người trong công ty nhìn thấy, nhất định sẽ gây ra nhưng phiền phức không đáng có.
Dường như Lâm Hoàng Phong cũng biết điều đó, vì vậy bảo tài xế cho cô xuống ở ngã tư.
Nhìn thấy tòa nhà cao ngất, cô hít một hơi thật sâu rồi tự tin bước vào.
Cô nghĩ không sai, không chỉ có một mình cô đến phỏng vấn, cô thấy có cả hàng người đứng bên ngoài, cô đếm một chút, vậy mà có những mười mấy người.
Lúc này cô đột nhiên căng thẳng, nắm chặt tay lại.
Nhóm người liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt rồi lại không có biểu tình gì quay đầu đi.
Đỗ Minh Nguyệt tìm một vị trí ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống thì nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.
“Nghe nói lần này chỉ tuyền hai người thôi, hình như còn rất nghiêm ngặt.”
“Không phải chứ, chỉ tuyển hai người thôi sao, ở đây phải có hơn hai mươi người đấy.”
“Còn có cách nào đâu cơ chứ, thế giới chính là tàn nhẫn như vậy đấy.”
“Thu Huyền, thật sự hy vọng hai người chúng ta có thể được tuyển vào.”
“Cậu yên tâm đi, nhất định sẽ được.” Nói xong, người phụ nữ tên Huyền kia liếc trắng mắt.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy hết biểu cảm của hai người bọn họ, trong lòng nghĩ, đây chắc là tình chị em nhựa dẻo trong truyền thuyết rồi.
Sau khi đợi một lúc, thì một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp cầm một xấp giấy trên tay đi đến.
Cô ta nhìn bọn họ, sau đó phát từng tờ một.
“Đây là giấy điền thông tin, mấy người điền xong thì đi theo tôi lên tầng mười.”
Nói xong, cô ta giẫm đôi giày cao gót của mình rời đi.
May mà Đỗ Minh Nguyệt có mang theo bút đến, sau đó điền thông tin của mình vào đó.
Sau khi điền xong, cô đợi người phụ nữ vừa rồi đến thu.
Mười phút sau, người kia xuất hiện rồi, sau khi thu hết, cô ta dẫn bọn họ đi lên.
Khi đợi thang máy, cửa mở ra thì nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đi ra, sau lưng anh còn có một đám người nữa, gật đầu cúi eo rất cung kính với anh.
Người phụ nữ đó nhìn thấy Lâm Hoàng Phong cũng lập tức lùi sang một bên, khẽ cúi lưng xuống.
Mà những người phụ nữ bên cạnh cô đều đã bùng nổ hết rồi.
“Trời ơi, chủ tịch của tập đoàn Lâm thị, hôm nay tôi quá may mắn rồi.”
“Đẹp trai quá, còn đẹp trai hơn trên tivi nhiều.”
Sau khi nói xong thì chỉnh sửa quần áo và đầu tóc mình, hy vọng anh có thể chú ý đến bọn họ.
Nhưng Lâm Hoàng Phong vẫn rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bước chân vững vàng, không hề dừng lại.
Cho đến khi Lâm Hoàng Phong rời đi, Đỗ Minh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự rất sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Đám đông vẫn còn bàn tán sôi nổi, người phụ nữ dẫn đầu bọn họ rõ ràng đã có chút tức giận.
“Được rồi, mấy người dừng thảo luận lại và đi theo tôi.”
Người phụ nữ kia nói xong thì mọi người trở lên yên tĩnh, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thang máy đang dần đi lên, trong lòng cô có chút căng thẳng.
Lần phỏng vấn này có ba vòng, đương nhiên bọn họ không thể chọn ra hai người trong số hơn hai mười người ở đây được.
Người phụ nữ kia liếc nhìn bọn họ, đúng lúc có thể lập thành nhóm, nên cô ta nói: “Mấy người tự lập thành năm nhóm, có ba vòng phỏng vấn, chỉ giữ lại một nhóm, cuối cùng sẽ chọn hai người trong nhóm đó.”
Cô ta vừa nói xong, mọi người đã lập tức bàn tán.
“Thật sự chỉ có hai người thôi sao, không phải chứ.”
“Loại bỏ theo đội, đấy cũng quá đáng sợ rồi.”
Ngược lại Đỗ Minh Nguyệt không hề cảm thấy ngạc nhiên, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của cô.