“Vậy mới được chứ. Nào, chúng ta mau lên đường thôi.”
Thanh Vy vui vẻ cười tít mắt. Sau khi chuẩn bị mọi thứ kĩ càng xong, tranh thủ lúc Đỗ Minh Nguyệt không chú ý, ba người nhanh chóng lẻn đi.
Giữa phố xa đông người qua lại tấp nập, ba đứa trẻ nối đuôi nhau đi, dáng vẻ thong thả ung dung. Được ngày nắng đẹp gió mát, từng tia nắng ấm áp rọi xuống, khiến ngay cả gò má bọn họ cũng trở nên hồng hào.
“Này, chị biết con nhỏ kia ở đâu sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ đi lung tung không mục đích như vậy cả ngày?”
Bảo Phong bất mãn lên tiếng. Cậu không biết tại sao mình lại đồng ý ra ngoài với Thanh Vy nữa, chị ấy đúng là đồ quỷ quyệt mà. Thanh Vy nghe vậy liền quay đầu trả lời, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ hoa cả hoa nở.
“Bây giờ emcó thể ngay lập tức trở về nhà. Nhưng nếu en quay về thì đừng mong chị sẽ làm bài tập hè cho em!”
Bảo Phong nghe vậy, những lời muốn nói ra chỉ đành nuốt ngược vào trong, bất đắc dĩ đồng ý tiếp tục theo sau. Dù sao so với chuyện này, cậu vẫn sợ vấn đề bài tập hè hơn rất nhiều! Thanh Vy thấy em trai mình như vậy liền híp mắt khen ngợi.
“Đúng là bé ngoan mà!”
“…”
Bảo Phong cảm thấy Thanh Vy quả thật rất đáng ghét.
Tìm hồi lâu nhưng vẫn chẳng thấy chút tung tích gì, Bảo Phong bấy giờ người đã ướt đẫm mồ hôi, thân thể suýt thì không chịu nổi nữa. Cậu vịn tay vào tường thở hồng hộc, hổn hển nói chuyện.
“Mệt quá đi mất. Tìm người nhưng lại không có manh mối chính là đang lãng phí thời gian đó.”
Thanh Vy nghe Bảo Phong nói như vậy cảm thấy rất có lí, dựa vào tường bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Vậy hai người nghĩ thử xem nếu bỏ nhà đi thì sẽ đi đến những đâu?”
Từ Lâm chậm rãi dựa theo độ tuổi và tình huống mà phân tích.
“Đối phương sẽ không đi quá xa. Cho dù là bỏ nhà đi thì tâm lý chỉ có một mình sẽ dễ khiến bản thân nảy cảm thấy sợ hãi, hoang mang.”
Bảo Phong tiếp lời.
“Sẽ trốn ở một nơi nào đó. Đợi đến một khoảng thời gian nhất định thì quay trở về.”
“Vậy xem ra hai người cũng từng nghĩ tới chuyện bỏ nhà đi rồi có phải không?”
Thanh Vy chà xát hai tay vào nhau, sau khi nghe đủ mọi loại suy đoán liền bất ngờ hỏi. Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Bảo Phong chợt trở nên bi thương cùng cô đơn khó tả.
“Đã chẳng còn ai vì tôi mà lo lắng sốt ruốt như vậy nữa rồi.”
Bộ dạng Bảo Phong như vậy khiến Thanh Vy cảm thấy áy náy. Cô bé chợt mường tượng ra viễn cảnh mình mất đi mẹ, trái tim chắc chắn sẽ vỡ nát. Càng nghĩ lại càng cảm thấy đáng sợ! Thanh Vy vỗ vai Bảo Phong, dáng vẻ vụng về an ủi người trước mặt.
“Ai nói sẽ không có người lo lắng cho em? Mặc kệ ba có đi xa tới cỡ nào chăng nữa, mọi người đều sẽ ở phía sau tìm kiếm ủng hộ em, tuyệt đối không vứt bỏ.”
Thấy Thanh Vy an ủi mình, Bảo Phong thoáng nở nụ cười. Hiện tại cậu đã không còn là Lâm Bảo Phong yếu đuối của trước kia nữa.
“Thôi thôi thôi, tôi sợ đêm ngủ sẽ mơ thấy ác mộng mất!”
“Nghỉ chơi đi!”
Nụ cười của Thanh Vy chợt trở nên cứng đờ, cô bé gằn giọng, bàn tay đặt trên Bảo Phong bất giác vỗ mạnh.
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, cả ba bắt đầu chia ra đi tìm Từ Trân Trân. Cuối cùng cả ba người đã tìm thấy cô bé đang ngồi trong một công viên hẻo lánh. Từ Trân Trân ngồi xổm dưới chân cầu trượt, dáng vẻ giống như chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Thanh Vy nhìn thấy cô bé thì gào toáng lên.
“Quả nhiên là cậu trốn ở đây!”
Nhìn thấy Thanh Vy, Từ Trân Trân trong vô thức muốn đứng dậy chất vấn nhưng không may đầu lại va trúng thanh sắt, loạng choạng ngã phịch xuống, đau đến kêu cha gọi mẹ. Thấy tình cảnh như vậy, Thanh Vy không nhịn được liền bật cười ra tiếng.
Từ Trân Trân lúc này cảm thấy vừa giận dữ vừa xấu hổ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
“Cậu cười cái gì hả?”
“Cười cậu ngu ngốc chứ gì!”
Thanh Vy hoàn toàn không để tâm đến sự tức giận của Từ Trân Trân. Cô bé nghe Thanh Vy nói về liền run rẩy chỉ ngón tay nhưng không tài nào cãi lại được.
“Cậu…”
“Ba cậu nhờ ba mình đi tìm cậu đó. Không nghĩ tới tính tình cậu cũng nổi loạn đến mức này đó!”
Thanh Vy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Từ Trân Trân nghe vậy liền cúi mặt buồn thiu, không muốn tranh cãi với Thanh Vy nữa.
“Cậu tới đây là để cười vào mặt tôi sao?”
“Mình cười vào mặt cậu làm gì? Cho dù tính tình cậu làm người ta ghét muốn chết, nói chuyện thì khó nghe, không có sở trường hay ho nhưng lúc nào cũng nghĩ mình giỏi!”
Dường như không nhận ra sắc mặt Từ Trân Trân đang dần chuyển sang khó chịu, Thanh Vy từ đầu đến cuối vẫn liến thoắng nói. Đột nhiên, Từ Trân Trân nở nụ cười khiến Thanh Vy phải ngừng lại, trợn mắt nhìn đối phương. Dáng vẻ này, không phải là bị mình đả kích nhiều quá nên đầu óc trở nên có vấn đề chứ?
“Nè, cậu có sao không vậy? Đầu óc vẫn ổn chứ?”
“Không cần cậu giả vờ quan tâm.”
Từ Trân Trân lạnh lùng trả lời. Thanh Vy nghe vậy thì nhún vai.
“Cậu đã nghĩ như vậy thì mình cũng đành bó tay. Bây giờ cậu đợi chút để mình gọi điện, báo địa chỉ để ba cậu tới đón cậu.”
“Không được! Không được nói cho ba tôi biết, tôi không muốn thấy ông ấy!”
Từ Trân Trân bật dậy, cuống cuồng ngăn cản. Thanh Vy cất điện thoại lại vào túi, nghi ngờ nhìn Từ Trân Trân.
“Có phải cậu muốn ba cậu gây rắc rối cho ba mình nên mới cố ý ở lại, không chịu về nhà đúng chứ?”
Ngoại trừ lí do này, Thanh Vy hoàn toàn không nghĩ ra được nguyên nhân nào hợp lý hơn. Từ Trân Trân nhăn mày nhìn đối phương.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Mặc dù tôi rất ghét cậu nhưng tôi đương nhiên không thể nào bắt ba làm theo ý mình được.”
Thanh Vy đã tìm tới tận đây, không muốn nhiều lời so đo, nhanh chóng dỗ dành.
“Cậu tốt nhất vẫn nên trở về nhà một chuyến. Mình thấy mẹ cậu rất lo cho cậu đó.”
“Tôi không về đâu!”
Thấy Từ Trân Trân kiên quyết như vậy, Thanh Vy không biết phải làm thế nào mới tốt. Tuy rằng cô bé rất muốn gọi điện cho ba của Từ Trân Trân nhưng cô vẫn cảm thấy bộ dạng cô bạn cùng lớp lúc này dường như vô cùng khổ sở. Ngay lúc cả hai đang ở trong trạng thái giằng co, Từ Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Vậy trước mắt cậu cứ ở nhà Thanh Vy đi đã. Khi nào muốn về nhà thì cứ việc.”
“Không được.”
…
Thanh Vy khẽ đẩy cửa bước vào trong, bốn bề đều yên tĩnh phảng phất giống như không hề có ai phát hiện bọn họ rời đi từ khi nào. Cô bé thở phào nhẹ nhõm, ngoái đầu nhìn ba người phía sau lưng. Đúng vậy, chính xác là ba người. Cuối cùng thì bọn họ cũng thống nhất với nhau đem Từ Trân Trần về nhà mình. Thanh Vy hạ thấp tông giọng nhắc nhở.
“Bên trong không có ai cả. Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, coi chừng bị phát hiện.”
“Bị phát hiện cái gì hả, Thanh Vy?”
Cô bé vừa dứt lời bỗng từ trên đỉnh đầu vang lên thanh âm nghiêm nghị. Thanh Vy ngước lên liền nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang dịu dàng mỉm cười, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía mình.
Nhìn nụ cười này, Thanh Vy liền hiểu rõ chỉ có thẳng thắn mới được khoan hồng! Cô bé lanh lợi toe toét hỏi.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
“Con đoán xem? Vào phòng ngủ lại không thấy con gái mình đâu, con nghĩ tâm trạng mẹ lúc đó như thế nào hả?”
Thanh Vy nghe vậy liền biết mọi chuyện không ổn, hoàn toàn chẳng cần nói lời thừa thãi, trực tiếp quỳ xuống.
“Mẹ, con sai rồi, con không nên tự tiện đi ra ngoài như vậy. Đã ra ngoài mà còn không nói với mẹ. Mẹ, lần này là con sai rồi!”
Từ Trân Trân chứng kiến cảnh tượng trước mắt không khỏi ngây ngẩn cả người. Đây chính là bông hoa lạnh lùng ở trường học đấy sao? Đây cũng là người đã từng khiến cho chính mình nghẹn họng trân trối đó ư? Sự tương phản này cũng quá lớn rồi đi!
Bảo Phong nhìn thấy Từ Trân Trân kinh ngạc như vậy bèn lên tiếng.
“Nhìn nhiều là quen thôi. Mau, vào nhà nào.”
Hiển nhiên đối với tình cảnh này, Bảo Phong đã nhìn đến mòn mắt. Từ Trân Trân đột nhiên cảm thấy chuyện mình ở lại đây, dường như là một quyết định vô cùng sai lầm