Đỗ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời không nhịn được, đột nhiên cười lên.
Mới vừa nãy vẫn còn giận anh, bây giờ lại bị anh chọc cho tức cười.
Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt vẫn chịu thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, vậy em sẽ làm thư ký cho anh. Nhưng phải để cho em làm việc, không được thiên vị em!"
Lâm Hoàng Phong thấy cô đồng ý, trong mắt đều là ý cười, giống như đứa trẻ mới có được món đồ chơi mình yêu mến vậy.
"Rồi rồi!"
Bây giờ đồng ý trước, chỉ cần lừa gạt đến công ty là được. Tới đó thì còn không phải là do anh sắp xếp định đoạt hết hay sao?
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cái bộ dáng này của anh, cũng vui vẻ cười rộ lên, ôm mặt của anh, trán kề lên trán.
"Cười giống như kẻ ngốc vậy!"
Lâm Hoàng Phong ôm cô, thấy dấu hôn ở trên cổ cô, những cái này đều là kiệt tác của anh.
Anh ho khan một tiếng, nói: "Tìm thời gian rảnh, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra chút đi."
Đỗ Minh Nguyệt chợt run lên. Bầu không khí mới vừa rồi còn thoải mái, bây giờ trở nên có chút nặng nề.
Tại sao Hoàng Phong muốn đi bệnh viện? Có phải anh biết cái gì rồi hay không?
Chẳng lẽ, chuyện cô uống thuốc đã bị anh biết được rồi?
Nhìn vẻ mặt này của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong càng đau lòng, đại khái là sợ mình phát hiện, cho nên mới lộ ra biểu tình như vậy.
Anh thở dài, đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Cô ngốc này, em còn muốn lừa gạt anh tới khi nào?"
Xem ra anh thật đã biết chuyện này, Đỗ Minh Nguyệt hạ thấp tầm mắt, không nói gì.
Cô không biết phải giải thích chuyện này thế nào, nếu anh đã biết, cô cũng không có cái gì cần thiết phải giấu giếm nữa.
"Anh biết hết rồi?" Thanh âm của Đỗ Minh Nguyệt có chút run rẩy.
Lâm Hoàng Phong gật đầu một cái: "Ừ, Nguyệt, đừng lo về chuyện chúng ta có con hay không, anh chỉ muốn em khỏe mạnh mà thôi."
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái: "Không, Hoàng Phong, em muốn sinh cho anh một đứa con. Bé con nhất định sẽ trông rất giống anh."
Lâm Hoàng Phong ôm chặt cô: "Sẽ có, nhất định sẽ có. Cho nên, ngày mai chúng ta đến bệnh viện một chút xem sao. Biết đâu, cơ thể của em đã sẵn sàng cho việc có thai thì sao?"
Anh không muốn để cho cô thất vọng, cho nên chỉ có thể nói mặt tốt cho cô nghe, không để cho cô thêm lo lắng.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: " Được, ngày mai chúng ta đi xem một chút!"
Ngày hôm sau, Lâm Hoàng Phong dần Đỗ Minh Nguyệt đi đến bệnh viện một chuyến, nhìn cô có chút khẩn trương, luôn nắm tay của Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, an ủi: "Đừng lo, anh ở đây với em mà."
Đỗ Minh Nguyệt nở một nụ cười: "Cảm ơn anh Hoàng Phong!"
Lâm Hoàng Phong gõ nhẹ lên đầu cô một cái: "Cô ngốc!"
Vị bác sĩ kia một lần nữa thấy Đỗ Minh Nguyệt, lễ phép cười một tiếng với cô: "Phu nhân, cô tới rồi à!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Hoàng Phong một cái, Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu, xem ra bác sĩ ấy đã biết thân phận bọn họ.
"Lần này tôi tới làm kiểm tra cho cô."
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Làm phiền bác sĩ!"
Lâm Hoàng Phong chờ ở bên ngoài, lúc này có một cuộc điện thoại gọi tới.
Giọng của Tiêu Hồng Quang có chút gấp gáp: "Chủ tịch Phong, cô Serena tới, nói là muốn bàn một chút về chuyện hợp tác với sếp!"
Lâm Hoàng Phong nhíu mày: "Anh không nói với cô ấy là tôi không có ở công ty à?"
"Tôi nói rồi, nhưng cô Serena muốn có số điện thoại của anh. Tôi chưa đưa cho cô ấy. Cô ấy đang ngồi ở đây, bảo là chờ anh về thì thôi!"
"Vậy để cho cô ấy chờ đi. Hôm nay tôi phải đi cùng vợ mình, không rảnh đi tiếp cô ấy!"
Tiêu Hồng Quang lập tức biết, vì vậy gật đầu một cái, trả lời: "Tôi biết rồi sếp."
Serena ngồi ở phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong, có chút không nhẫn nại chờ đợi nữa: "Sếp của các người rốt cuộc khi nào mới tới? Cậu có nói với anh ấy là tôi đến tìm hay không?"
Tiêu Hồng Quang gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, tôi đã chuyển lời ngài cho Chủ tịch rồi!"
"Vậy sao lại còn chưa tới? Để tôi chờ ở đây như vậy sao?" Serena bất mãn nói.
Tiêu Hồng Quang biết tâm trạng của cô ta. Người phụ nữ này cứ ở lì ở đây, chắc chắn là để ý đến sếp nhà mình rồi. . ngôn tình sủng
Có điều, rất xin lỗi là, sếp nhà mình đã kết hôn rồi. Hơn nữa, cô Minh Nguyệt còn hơn người phụ nữ này rất nhiều.
"Xin lỗi, Chủ tịch của chúng tôi nói không tới. Anh ấy đang ở cùng với phu nhân. E là không cách nào đến đây đâu!"
"Cái gì?" Serena mặt đầy tức giận chất vấn: "Ý của cậu là gì đây? Anh ấy không tới? Không phải chúng ta có quan hệ hợp tác hay sao? Bây giờ tôi có chuyện phải gặp anh ấy ngay bây giờ!"
"Thật xin lỗi, Chủ tịch của chúng tôi không thời gian." Tiêu Hồng Quang vẫn như cũ lễ phép cự tuyệt.
"Không có thời gian? Ở cùng vợ thì có thời gian, đi tiếp đón tôi thì không có thời gian à?" Serena tức giận đứng lên, giống như là một phụ nữ đanh đá vậy.
Tiêu Hồng Quang cười một tiếng: "Chủ tịch của chúng tôi nói, lúc anh ấy ở bên phu nhân nhà mình, không hy vọng có ai đến quấy rầy anh ấy, nếu không anh ấy sẽ rất tức giận."
"Cậu đây là uy hiếp tôi?"
"Không dám, tôi nói đều là sự thật!"
Serena tức giận hất cái ly nước trên bàn xuống: "Cậu có cái thái độ gì đây hả? Tôi muốn có số điện thoại của Chủ tịch nhà các cậu, bây giờ lập tức cho tôi số của anh ấy!"
Ly rớt xuống trên nền đất, phát ra thanh âm chói tai.
Nụ cười của Tiêu Hồng Quang dần dần cứng lại ở trên mặt: "Cô Serena, nếu cô cứ tranh cãi vô lý như thế, thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí."
"Không khách khí, tôi là người hợp tác với các người. Các người đối xử với tôi như vậy à?" Serena mặt đầy vẻ khinh thường.
Tiêu Hồng Quang nhíu mày một cái, tiếp tục nói: "Tôi nói rồi, Chủ tịch bây giờ không có ở đây, lúc khác cô có thể đến tìm anh ấy. Còn nếu như cô vẫn muốn tiếp tục tranh cãi vô lý, tôi sẽ tìm an ninh tới!"
Ánh mắt của Serena mở lớn trừng từng, giống như là đang muốn thông qua cách này diễn tả hết bất mãn và tức giận của mình.
Tiêu Hồng Quang cũng không thối lui, mỉm cười lễ phép nhìn cô ta!
Cứ giằng co một hồi như vậy, Serena cuối cùng đành buông tha. Cô ta cầm lấy túi của mình, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Nhìn Serena rời đi, nụ cười của Tiêu Hồng Quang lúc này mới biến mất, sau đó bấm số máy riêng, gọi người tới dọn dẹp.
Serena đại náo phòng làm việc Chủ tịch. Tin này rất nhanh lan truyền trong công ty.
"Cô có nghe nói không? Cái cô siêu mẫu Serena đó tới phòng làm việc của Chủ tịch, không tìm được người liền nổi giận ba máu sáu cơn đó!"
"Cô gái kia có ý gì, chúng ta còn không biết chắc. Có điều nghe nói tính tình của cô ta không tốt lắm đâu, đặc biệt hám tài!"
Dư Hồng Thu nghe bọn họ nói chuyện, cũng sáp lại gần, sau đó lại lui ra.
Chị Trần cùng Thúy Hân có vẻ như một chút cũng không thèm để ý, nhìn Dư Hồng Thu đi hết bên này đến bên khác.
"Serena đó dạo gần đây danh tiếng rất lớn!" Chị Trần đánh mắt một cái.
Thúy Hân cười lạnh một tiếng: "Ai biết dùng phương pháp gì đi lên."
Chị Trần thở dài, người phụ nữ này lại thế nữa rồi.
Luôn khinh địch như thế, ngoài miệng còn phải lý là không tha cho ai. Cũng chỉ có các cô ấy mới không thèm để ý thôi.
"Cái tật xấu này của em, sửa đi một chút."
Thúy Hân hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, dáng vẻ kiêu ngạo.
Chị Trần thở dài, cũng không biết Trịnh Dương làm sao chịu được cô ấy!