Hoắc Minh Vân xoa xoa đầu, cảm giác khá hơn một chút.
Cô ấy nhìn về phía ngoài cửa sổ, không kiềm được thở phào nhẹ nhõm, như vậy trở về cũng có cái để ăn nói với ông Hoắc, dù sao không phải là lỗi của cô ấy.
Chỉ có điều, có thể lại phải coi mắt lần thứ hai nữa.
Mệt quá đi!
Hoắc Minh Vân tựa vào sau lưng, mở to mắt nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà.
Lúc này, người nào đó mang vẻ mặt ti tiện xuất hiện ở trước mặt của Hoắc Minh Vân.
Hứa Minh Lâm cho là Hoắc Minh Vân không biết sự kiện kia, cho nên vẫn thân thiết kêu tên cô ấy như cũ: "Vân, thật là trùng hợp nhỉ!"
Hoắc Minh Vân nháy mắt một cái, sau đó đưa tay, đánh anh ta một quyền.
Trên một cái ghế dài trong công viên, Hoắc Minh Vân trên mặt có vẻ hối lỗi, cô ấy cầm thuốc trong tay, nhìn về phía mặt của Hứa Minh Lâm có chút ngượng ngùng mà bôi thuốc.
Hứa Minh Lâm nhìn dáng vẻ bối rối của cô ấ, không biết thế nào lại giận.
"Tôi nhờ vào cái bản mặt này để kiếm cơm đó. Cô đánh tôi thành thế này, có phải nên chịu trách nhiệm hay không?"
Hoắc Minh Vân cũng biết anh ta không đứng đắn chút nào. Tay cũng không khỏi dùng sức một chút, Hứa Minh Lâm bị đau đến gào khóc kêu to.
"Sao anh lại ở đó?" Hoắc Minh Vân hạ thấp tầm mắt, nhàn nhạt hỏi.
Hứa Minh Lâm ho khan một tiếng: "Tôi đi làm thêm ở bên này!"
"Không phải anh…" Hoắc Minh Vân nói đến một nửa, dường như là nghĩ tới điều gì, lập tức ngừng lại.
Sau khi Hứa Minh Lâm nghe được, trong lòng một chút hồi hộp, có phải cô ấy biết cái gì hay không?
Anh ta gấp gáp hỏi: "Cô mới nói gì cơ?"
Hoắc Minh Vân thở dài, trả lời: "Không phải anh là người có tiền hay sao? Tôi nghe nói, công việc của anh lương lậu cũng không thấp. Thật không hiểu nổi, anh muốn kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?"
Hứa Minh Lâm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cô ấy đã biết cái gì, bây giờ nhìn lại, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều mà thôi.
"Tôi thiếu người khác một khoản tiền, tôi muốn trả lại cho người đó. Sau đó, sẽ đường hoàng ở bên cháu gái của người đó."
Tay của Hoắc Minh Vân hơi run lên, chợt ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Trong cổ họng có thanh âm gì muốn bật ra, cuối cùng lại vẫn là không nói gì.
Hứa Minh Lâm nhìn cô ấy, cô ấy có trang điểm. So với trước đó còn xinh đẹp hơn nhiều.
Đặc biệt là đôi mắt kia, nhìn thẳng vào anh ta như vậy, khiến cho anh ta không nhịn được mà muốn nói hết cho cô ấy nghe.
Anh ta thích cô ấy. Sau đó anh ta mới hiểu được, tại sao phải áy náy với cô ấy như vậy, tại sao phải cố gắng kiếm tiền trả lại cho ông nội cô ấy. Chính là vì muốn cố gắng chứng minh mình.
Có lẽ còn có một cái lý do khác, đó chính là anh ta thích Hoắc Minh Vân.
Hoắc Minh Vân mãi lâu sau mới phản ứng được, cúi đầu thấm một ít cồn sát khuẩn: "Anh có người mình thích rồi à?"
Hứa Minh Lâm nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt nóng hổi, kiên định: "Ừ, có người thích rồi!"
"Vậy làm sao anh biết, cô ấy thích anh hay không chứ?" Lỗ tai của Hoắc Minh Vân có chút đỏ.
"Không thích, thì tôi sẽ cố gắng khiến cho cô ấy thích tôi."
Mặt của Hoắc Minh Vân càng đỏ hơn, cuối cùng bực dọc nhét thuốc vào trong tay của anh ta.
"Tôi thấy anh sẽ thất vọng đó. Cô ấy sẽ không thích anh đâu."
Hứa Minh Lâm nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô ấy, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó sát lại nhìn cô ấy.
"Sao cô biết được chứ? Cô cũng đâu phải là cô ấy đâu!"
Hoắc Minh Vân híp mắt, đẩy anh ta một cái: "Bạo gan đấy, dám sát lại tôi như vậy. Tránh xa ra chút xíu đi."
Hứa Minh Lâm cười lớn, anh ta phát hiện buồn rầu trong lòng trước đó đã hoàn toàn tiêu tán.
Hoắc Minh Vân nhìn anh ta không thể hiểu nổi. Người đàn ông này sao lại vui như thế được?
Hứa Minh Lâm xích lại gần cô ấy, Hoắc Minh Vân lui lại mấy bước, mặt đầy vẻ phòng bị nhìn anh ta: "Anh muốn làm gì?"
Anh ta không nói gì, chẳng qua là đưa tay sờ đầu cô ấy một cái.
"Lúc nãy người phụ nữ kia ném đồ, trúng vào đầu rồi à?" Giọng nói của anh đột nhiên lạnh đi mấy phần.
Hoắc Minh Vân trong đầu mù mù mờ mờ, sau đó mới phản ứng được: "Anh đều thấy được?"
"Ừ, thấy được, nhưng tôi không đi ra. Tôi thấy mình không cần thiết. Không ngờ là Minh Vân của chúng ta lại lợi hại như vậy đó."
"Thói quen thôi!"
Nhiều năm qua như vậy, cô ấy mặc dù là thiên kim của nhà họ Hoắc, như sự quan tâm của ông nội dành cho cô ấy cũng không nhiều. Có rất nhiều lúc, là tự bản thân cô ấy chống cự, cho nên từ sớm đã quen với những chuyện thế này.
Cho tới sau này Trương Văn Thành xuất hiện, trong nháy mắt che chở cho cô ấy, Hoắc Minh Vân mới cảm thấy mình giống như là đang được bảo vệ.
Cảm giác như vậy, sẽ khiến cho người khác nghiện.
Cho nên thích Trương Văn Thành, cũng chẳng qua là bởi vì, anh ta có thể cho cô ấy cảm giác an toàn.
Hứa Minh Lâm không nghĩ tới cô ấy sẽ nói như vậy. Dẫu sao người có thân thế như cô ấy áo cơm không lo thì phải hạnh phúc vui vẻ mới đúng.
"Cô..." Hứa Minh Lâm muốn nói cái gì, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Hoắc Minh Vân vốn là còn chút thương cảm, bây giờ thấy cái bộ dáng này của anh ta, đột nhiên phụt một tiếng bật cười.
"Làm gì thế? Ai không biết còn tưởng người bị thương là anh đó. Tôi không có yểu điệu yếu đuối vậy đâu. Anh không đi làm à?" Hoắc Minh Vân định dời đi sự chú ý.
Cô ấy sợ nhất chính là bộ dáng này, giống như là đang thương cảm cho cô ấy, nhưng cô ấy không cần.
Sau khi ba mẹ cô ấy qua đời, đã rất lâu rồi cô ấy chỉ có một mình, cũng từng khóc nhiều. Nhưng sau hai năm, cô ấy biết, sau này trên đường đời chỉ có thể dựa vào chính cô ấy.
Hứa Minh Lâm nhìn cô ấy, đột nhiên dắt tay cô ấy: "Đi, tôi dẫn cô đi chơi!"
Hoắc Minh Vân bị anh ta dắt đi, có chút không hiểu được bèn hỏi: "Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào thế?"
Hứa Minh Lâm xoay đầu lại, đột nhiên cười, mặt đầy nét rạng rỡ: "Đến nơi thì biết!"
Lâm Hoàng Phong đi tới công ty, Tiêu Hồng Quang đã chờ anh tới.
Hôm nay so với bình thường anh đi muộn tới mười mấy phút, nhưng Tiêu Hồng Quang không dám nói gì.
"Sếp, hôm nay chúng ta phải đi đón siêu mẫu quốc tế Serena!"
Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt đáp một tiếng: "Tôi biết!"
Cô siêu mẫu Serena này, là siêu mẫu mới nổi tiếng gần đây, vẫn luôn ở nước ngoài, rất khó liên lạc. Chẳng qua đột nhiên mấy ngày trước, gửi email nói sẽ về nước bàn chuyện hợp tác.
Serena là người mà rất nhiều bên muốn mời cũng không được. Bây giờ chuyện tốt này rơi vào tay tập đoàn Lâm thị, dĩ nhiên phải nắm chặt.
"Chuẩn bị một chút, mang theo tài liệu, cùng tôi cùng đi đón cô ấy!"
Tiêu Hồng Quang gật đầu một cái: "Vâng, sếp!"
Mười mấy phút sau, Tiêu Hồng Quang lái xe, cùng đến sân bay đón người.
Sau khi Lâm Hoàng Phong đến sân bay, nửa giờ sau mới thấy Serena từ phía trong sân bay đi ra.
Serena là người Việt Nam. Bởi vì một ít yêu cầu, cho nên mới đổi tên này.
Cô ta mặc một chiếc váy đen dài, đeo kính râm, sau lưng còn có đám vệ sĩ mặc đồ tây màu đen theo sát.
Người phụ nữ đi ở bên phải cô ta hẳn là người quản lý của cô ta.
Serena có chút không vui: "Chị đừng tùy tiện làm rối loạn công việc tiếp theo của em được không? Việc không cần thiết thì đừng đưa cho em. Em rất bận rộn, chị không biết à?"
Chị Lưu, người quản lý đi theo cô ta, nói: "Tập đoàn Lâm thị chứ không phải là công ty nào khác. Tài lực lẫn thế lực của họ đủ cho em phát triển trong nước."
Serena sau khi nghe, hết sức khinh thường: "Cần gì tài lực với cả thế lực của họ chứ. Mau thoát thác cho em đi. Em không muốn đi chút nào."
Chị Lưu còn muốn nói điều gì, lúc này Lâm Hoàng Phong cùng Tiêu Hồng Quang đã xuất hiện ở trước mặt các cô.
"Xin chào, tôi là Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, Lâm Hoàng Phong!"
Serena thấy Lâm Hoàng Phong trước mặt, đột nhiên sững sờ ở tại chỗ.