Đỗ Minh Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Hoắc Minh Vân và Hứa Minh Lâm, nhưng thấy cô ấy gửi tin nhắn nói rằng cô ấy sẽ không đi tập khiêu vũ nữa.
Nhìn thấy tin này, Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn hơi sửng sốt, hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cảm lạnh chưa khỏi sao?"
Hoắc Minh Vân phủ nhận, cười nói: "Không phải, gần đây ông nội kêu tớ đi hẹn hò. Tớ nghĩ ở tuổi của tớ cũng nên kết hôn rồi."
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy hơi buồn khi nghe cô nói những điều này với một giọng điệu thoải mái như vậy.
Trương Văn Thành mới đi được hơn một tháng, sao có thể nhanh chóng thoát ra khỏi tình trạng thất tình nhanh như vậy, hẳn là ông nội cô ép cô làm chuyện này!
"Nếu cậu không muốn đi, cậu có thể từ chối, Minh Vân, chúng ta không nhất thiết phải kết hôn vì nguyện vọng của gia đình..."
“Nguyệt nhi!” Cô ấy đột ngột ngắt lời cô, “Là tớ cam tâm tình nguyện.”
Một câu “cam tâm tình nguyện” đã chặn đứng tất cả những gì Đỗ Minh Nguyệt định nói trong cổ họng, cô không biết phải nói gì để khiến cô ấy thay đổi quyết định.
Đột nhiên im lặng, bầu không khí trở nên khó xử, Hoắc Minh Vân có chút áy náy, tự hỏi có phải chính lời nói của mình khiến cô buồn không.
"Nguyệt nhi, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ nhưng những cuộc hẹn hò xem mắt có thể không phải lúc nào cũng tồi tệ. Có lẽ tớ sẽ tìm thấy hạnh phúc ở đây. Cậu xem chẳng phải cậu với Lâm Hoàng Phong cũng như vậy sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô nói xong cũng cảm thấy nguôi ngoai phần nào, cô cũng hy vọng rằng mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
"Vậy thì cậu có nói chuyện với thầy Lâm chưa, anh ấy nhất định sẽ rất buồn. Dù sao tớ thấy quan hệ của hai người cũng khá tốt!"
“Không, đừng nói với anh ấy, chuyện của tớ, cậu đừng nói gì với anh ấy cả.” Hoắc Minh Vân lo lắng từ chối.
Đỗ Minh Nguyệt thấy phản ứng của cô có chút kì lạ, giác quan thứ sáu của phụ nữ đã nói cho cô biết.
Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa cô ấy và Hứa Minh Lâm!
"Cậu và thầy Lâm cãi nhau à? Tuy rằng hai người không ở cùng nhau lâu, nhưng tớ có thể nói rằng anh ấy rất quan tâm đến cậu."
Dù sao tiếp xúc với thầy Lâm lâu như vậy, có thể thấy rằng mặc dù anh ấy có hơi xuề xòa một chút, nhưng anh ấy đối với bọn họ rất tốt..
Hoắc Minh Vân cười khổ một tiếng, không nghĩ tới Nguyệt nhi sẽ nói đỡ cho anh ta, cũng đúng thôi ngay cả cô cũng bị lừa dối, huống chi là Nguyệt nhi.
Vì vậy, cô không muốn nói cho cô ấy biết về chuyện của Hứa Minh Lâm ở nhà họ Hoắc, nhưng hy vọng rằng Hứa Minh Lâm có thể đối xử tốt hơn với cô ấy!
"Không phải, chúng tớ không có cãi nhau, chỉ là hiện tại tớ sẽ xem mắt, hẹn hò do đó không nên cùng anh ta tiếp xúc quá nhiều."
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy những gì cô ấy nói cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng dù thế nào thì cô nghe cũng không hiểu nên đành phải thôi!
"Được rồi, tớ hiểu rồi, nhưng cậu cũng đừng tưởng tượng đẹp quá vì hẹn hò sẽ gặp rất nhiều chuyện kỳ quái."
Hoắc Minh Vân nhẹ giọng đáp lại: "Tớ biết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, trái tim của Đỗ Minh nguyệt trống rỗng, cầu mong buổi hẹn hò của Hoắc Minh Vân sẽ diễn ra suôn sẻ.
Mẹ của Hứa Minh lâm đã phẫu thuật thành công, da dẻ trông đẹp hơn hẳn, bên cạnh bà có nhiều người chúc mừng.
Hứa Minh Lâm đứng sang một bên, nhìn thấy mẹ mình hạnh phúc như vậy, anh không khỏi mỉm cười.
Mẹ Hứa Minh Lâm biết bệnh của mình gần như đã khỏi, trên mặt đều là nụ cười, còn chưa tới một hồi, liền lôi kéo y tá ở một bên chào hàng con trai của chính mình.
Hứa Minh Lâm nhìn thấy tình huống này, lập tức ngăn cản, "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy."
Sau đó anh ta nhìn cô y tá và nói với vẻ mặt hối lỗi: "Tôi xin lỗi, mẹ tôi chỉ đang nói đùa thôi!"
Mẹ Hứa không vui, "Mẹ hiện tại sức khỏe rất tốt, quan trọng nhất vẫn là chuyện kết hôn của con. Mẹ nghĩ y tá Thôi cũng không tệ, còn thường xuyên chăm sóc cho mẹ…”
“Mẹ!” Hứa Minh Lâm cắt ngang lời nói của mẹ anh với vẻ mặt bất lực, “Hiện tại con không muốn những chuyện này, con hy vọng mẹ có thể khỏe lại!”
Mẹ Hứa nghe anh nói lời này, lập tức vẻ mặt buồn bực, "Con nói cái gì vậy? Con là vì sức khỏe của mẹ nên chưa kết hôn. Bây giờ sức khỏe của mẹ đã không sao rồi, cho dù con có muốn chăm sóc, mẹ cũng không đồng ý”.
Sức khỏe của bà giờ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, mọi thứ bây giờ bà nên suy nghĩ cho con trai của mình nhiều hơn.
Hứa Minh Lâm vẫn muốn từ chối nhưng sợ mẹ ảnh hưởng đến sức khỏe do tâm lý bất ổn nên đành im lặng.
Mẹ Hứa thấy Hứa Minh Lâm không lên tiếng liền biết anh đang thỏa hiệp, vội hỏi: "Nói mẹ nghe, con có người thích rồi phải không?"
Hứa Minh Lâm sửng sốt một chút, trong đầu chợt lóe lên gương mặt của Hoắc Minh Vân sau đó anh tự giễu chính mình cười nói, "Không có, làm sao có khả năng đó chứ”.
Mẹ Hứa tuy có chút đáng tiếc, trong lòng càng quyết tâm tìm cho anh một người phụ nữ.
Nhà họ Hứa không thể vô hậu được!
"Con yên tâm đi, những việc này cứ giao cho mẹ!"
Hứa Minh Lâm không muốn đả kích sự nhiệt tình của mẹ, vì vậy anh đã đồng ý.
Sau khi đi làm, quả nhiên không có gặp lại Hoắc Minh Vân, trong lòng anh không nói ra được là cái tư vị gì nhưng anh hy vọng cô cái gì cũng không biết.
Thỉnh thoảng anh trò chuyện với Đỗ Minh Nguyệt, mấy nữ sinh ở cùng với Dung Khiết lại đặt mục tiêu vào Đỗ Minh Nguyệt.
Dung Khiết vẫn không bỏ cuộc vì những gì đã xảy ra lần trước, nhưng lần này, Lâm Hoàng Phong đã đuổi cô ra ngoài không chút do dự.
Dư Hồng Thu cảm thấy tức giận khi thấy người phụ nữ này vẫn quấy rối Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt nói rằng cô và Lâm Hoàng Phong đã làm hòa, và hiện tại người phụ nữ này lại trở thành một con quỷ.
Dư Hồng Thu cảm thấy không được nên quyết định dạy cho người phụ nữ này một bài học.
“Ôi, mới ra khỏi công ty đã ngửi thấy mùi lẳng lơ, hóa ra là cô ở đây!” Dư Hồng Thu đứng trên bậc thang, khinh thường nhìn cô!
Dung Khiết nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dư Hồng Thu, trong đầu hiện lên vài hình ảnh, đây không phải là người phụ nữ xuất hiện cùng Đỗ Minh Nguyệt ngày hôm đó sao?
Chắc chắn cô ta có mối quan hệ rất tốt với Đỗ Minh Nguyệt, nếu không cô ta sẽ không đứng ra bênh vực cho cô ấy.
"Làm sao? Đây cũng chả phải chỗ của cô, tại sao tôi không thể tới?" Dung Khiết không cam lòng yếu thế liền mắng trả lại.
Dư Hồng Thu nghe xong liền nhếch mép, "Vậy cô vào thử xem!"
Nếu cô có thể vào được, cô sẽ không phải đứng ở cửa bây giờ.
Các nhân viên bảo vệ đã nhìn chằm chằm vào cô, phía trên nói, nếu ai để cô vào, người đó sẽ bị đuổi việc ngay lập tức!
Họ không muốn mất việc nên đối xử với người phụ nữ này với vẻ đề phòng.
Dung Khiết biết mình đã sai và không muốn tranh cãi với cô, nhưng Dư Hồng Thu sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Minh Nguyệt là bạn tốt của cô, người phụ nữ này rõ ràng là muốn phá hủy mối quan hệ giữa Minh Nguyệt và chủ tịch Phong, làm sao có thể để cô ta thành công được.
"Tôi nói cho cô biết, tốt hơn là cô nên bỏ đi những tâm địa độc ác trong người đi. Đỗ Minh Nguyệt là bạn thân của tôi. Nếu để tôi biết cô gây khó dễ gì cho cô ấy ở Đà Nẵng dù chỉ là một sợi tóc, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô!" Dư Hồng Thu hung ác nói.
Dung Khiết quay lại nhìn cô, ánh mắt không hề có sự áy náy khi phá hoại gia đình người khác, ngược lại là nhướng mày.
"Tôi cứ thích phá hoại đấy, cô làm gì tôi?"