Vốn dĩ Đỗ Minh Nguyệt không để ý lắm, nhưng sau đó lại phát hiện ra có gì đó không ổn, giống hệt như lúc cô kết hôn.
Người đàn ông này, không phải phát bệnh chứ?
Vừa nghĩ tới chuyện như thế này, Đỗ Minh Nguyệt không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng rời khỏi giường để kiểm tra tình hình của Lâm Hoàng Phong.
Đúng như dự đoán, anh đang thở hổn hển, mặt tái mét, rõ ràng là bị bệnh.
Đỗ Minh Nguyệt sợ hãi, muốn bước tới để giúp anh, nhưng lại bị anh xua đuổi.
“Tránh xa tôi ra.”
Đỗ Minh Nguyệt mắt đỏ hoe. Cắn môi mở cửa đi tìm má Ngô.
“Má Ngô, má Ngô, Lâm Hoàng Phong, anh ấy... hình như anh ấy phát bệnh rồi.”
Má Ngô vừa nghe tin, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Cô nói gì?” Bà không dám lơ là, vội vàng lên lầu.
Vừa vào cửa liền thấy sắc mặt Lâm Hoàng Phong tái nhợt đến đáng sợ, không nói lời nào vội vã đi xuống lầu gọi điện thoại.
Nhìn bộ dạng của Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút lo lắng trong lòng, sau khi nghĩ xong, cô tiến lên đỡ anh.
Giọng cô bắt đầu rưng rưng: “Nếu muốn trừng phạt tôi thì phải đợi đến khi sức khỏe của anh tốt lên. Anh không thể xảy ra chuyện, tôi biết lỗi rồi, anh đừng tức giận nữa được không?”
Nghe cô nói lời này, lần này Lâm Hoàng Phong không đẩy cô ra nữa, mà theo cô đỡ đứng lên, sắc mặt của anh cũng đã khá lên rất nhiều.
Ngay sau đó bác sĩ chạy tới, là một ông lão nước ngoài.
Nhìn thấy tình hình của Lâm Hoàng Phong, ông ấy tiến tới chẩn đoán mà không nói lời nào.
Có vẻ như bệnh cũ tái phát, ông lập tức dùng tiếng Việt lưu loát trách Lâm Hoàng Phong.
“Tôi đã nói, cậu không được xúc động, nếu không rất dễ tái phát, sao cậu lại không nghe thế hả?”
Vừa nói chuyện, bác sĩ vừa đưa thuốc ra, anh cũng không muốn uống mà nghiêng đầu sang một bên.
Nhìn tình cảnh này, Đỗ Minh Nguyệt cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ Lâm Hoàng Phong sợ uống thuốc.
Bác sĩ dường như đã coi đó là điều đương nhiên: “Cậu phải uống thuốc vào, nó tốt cho cơ thể cậu”
Lâm Hoàng Phong vẫn không đáp lại, má Ngô cũng lo lắng: “Cậu chủ, cứ nghe bác sĩ Allen nói đi. Nếu cậu như thế này, bà nội sẽ lo lắng lắm.”
Nói xong, bà ấy nhìn Đỗ Minh Nguyệt với ánh mắt cầu xin.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn trán Lâm Hoàng Phong lấm tấm mồ hôi, cuối cùng giật lấy thuốc từ tay bác sĩ rồi bỏ vào miệng.
Không biết sức từ đâu mà trực tiếp hôn lên.
Vốn dĩ cô muốn dùng lưỡi đẩy thuốc vào, ai biết Lâm Hoàng Phong còn chủ động hơn, vì vậy anh trực tiếp vươn đầu lưỡi ra, cuộn cả lưỡi vào trong miệng cô.
Đỗ Minh Nguyệt vừa tức giận vừa lo lắng, mặt cô đỏ bừng, nhưng người đàn ông không chịu để cô đi.
Cô không thể không nghi ngờ rằng người đàn ông này cố tình làm vậy để cô nhìn.
Hơn nữa vẫn có người ở đây, má Ngô và bác sĩ Allen hiển nhiên coi họ như không khí.
Sau khi thu dọn đồ đạc, họ cùng má Ngô bước xuống.
Cuối cùng má Ngô vẫn cười nói: “Người trẻ chính là như vậy.”
Đỗ Minh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó Lâm Hoàng Phong mới buông cô ra, liếm môi một cái.
“Lần này thuốc có chút ngọt.” Dáng vẻ anh lại có chút giống trẻ con.
Nhìn anh thế này, rõ ràng là anh đã ổn rồi.
Đỗ Minh Nguyệt giận dữ ném thuốc trong tay về phía anh.
“Đồ lưu manh.”
Cô dậm chân, trên mặt ửng hồng rồi xoay người bước xuống lầu.
Sau khi bước xuống lầu, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy một hàng người hầu đang đứng ngay ngắn, trong không khí đầy hơi thở nghiêm nghị.
Trong lòng cô có dự cảm không lành, quả nhiên cô nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện ở cửa.
Và người phụ nữ đó không phải ai khác mà là là bà chủ nhà họ Lâm.
Đỗ Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng không dám lơ là, vội bước nhanh xuống.
“Bà... Sao bà lại ở đây?”
Cô không dám gọi bà ta là bà nội, sợ bà này không coi mình là cháu dâu.
Ngay khi bà chủ nhà họ Lâm nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt bà ta lạnh đi, sau đó bà ta giơ tay hung hãn tát Đỗ Minh Nguyệt một bạt tai.
“Bốp.”
Trong đại sảnh tất cả người hầu đều hít một hơi, thân thể càng ngày càng thẳng.
Đỗ Minh Nguyệt bị tát đến mặt cũng nghiêng sang một bên, cô cảm thấy đau khổ, nhưng cô không đủ tư cách để chống trả.
“Cô chăm sóc cháu trai tôi như thế đấy à? Tôi nói cho cô biết, nếu không phải cháu tôi cầu xin, bây giờ cô đã chết rồi.”
Lời nói của bà chủ sắc bén đến nỗi Đỗ Minh Nguyệt không có cơ hội phản bác, cả phòng khách không ai dám nói lời nào.
“Cô thật sự cho rằng cháu trai tôi thích cô nên tôi sẽ không dám động đến cô? Tôi cho cô biết, bây giờ tôi có thể để cô biến mất mà thần không biết quỷ không hay, cô có tin không?”
Trước giờ thủ đoạn của bà chủ luôn quyết tuyệt, bà ta đã hăm dọa thì chưa có ai dám phạm lỗi.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không muốn chết hay rời đi, nhưng nếu cô thực sự muốn chống lại lời của bà ta, cô không có lựa chọn nào khác.
“Vâng, lần này là lỗi của tôi.” Cô cúi đầu.
Bà chủ nhà họ Lâm còn chưa hết tức giận, lúc này Lâm Hoàng Phong đã xuất hiện ở cầu thang.
Đầu tóc hơi rối, rõ ràng là đang vội vàng chạy tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
“Bà nội, sao bà lại ở đây?”
Ngay khi bà nội nghe thấy giọng nói của Lâm Hoàng Phong, bà ta liền bớt dữ dội đi một chút.
Cuối cùng vẫn là cảm thấy có lỗi với cháu trai, nên lo lắng bước lên lầu hỏi: “Cháu trai ngoan của bà, cháu có làm sao không?”
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong vô tình hữu ý rơi vào người Đỗ Minh Nguyệt, thấy được cô đứng thẳng nhưng không thấy được biểu cảm trên mặt cô.
“Bà nội, vào nhà nói chuyện đi, cháu hơi mệt.” Lâm Hoàng Phong yếu ớt nói.
Bà ta gật đầu, rồi cùng Lâm Hoàng Phong đi vào nhà.
Nhìn thấy bà chủ đã đi rồi, má Ngô lập tức lo lắng hỏi: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ: “Cháu không sao đâu má Ngô.”
Trên mặt má Ngô hiện lên vẻ áy náy, bà lại quên mất một chuyện, chỉ cần bác sĩ Allen xuất hiện, bà nội nhất định sẽ biết cậu chủ có chuyện.
Theo tính khí của bà chủ nhà họ Lâm, nhất định sẽ đến biệt thự.
“Tôi xin lỗi, mợ chủ, biết vậy tôi sẽ không gọi bác sĩ Allen tới.”
Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không có ý trách móc má Ngô: “Má Ngô, đừng tự trách mình. Dì làm đúng, Lâm Hoàng Phong không thể xảy ra chuyện, nếu không chúng ta sẽ phải cùng hạ táng với anh ấy.”
Trong mắt cô không có một hơi ấm nào, má Ngô biết, bây giờ cô rất hận nhà họ Lâm.
Nhưng một số điều, bà vẫn không thể không nói.
“Mợ chủ, thật ra thì hôm qua cậu chủ rất lo lắng cho cô. Cô một đêm không về, cậu chủ thế là ngồi ở sofa cả đêm không ngủ, vừa có tin tức của cô, cậu chủ vội vàng đi tìm, cô không muốn nói gì với cậu chủ sao?”
Nói xong, má Ngô dừng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa tính tình cậu chủ trước kia rất tốt, từ khi phát bệnh mới thay đổi đến bây giờ, thuốc bác sĩ Allen đưa cũng không thèm uống, tôi thực sự sợ cậu ấy sẽ chịu không nổi.”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ má Ngô lại nói với mình những điều này, theo cô, lý do Lâm Hoàng Phong quan tâm đến cô ấy nhiều như vậy có lẽ là vì thể diện của nhà họ Lâm.
Cô chỉ ở nhà họ Lâm thực ra cũng chẳng có quan hệ.
Nhưng mẹ cô còn đang ở trong tay nhà họ Lâm, cô không dám ra tay hấp tấp.
Tuy nhiên, cơ thể của Lâm Hoàng Phong thực sự cần được cô chăm sóc, nhà họ Đỗ thế nào cô không quan tâm, cái cô quan tâm là chuyện mẹ cô không được chăm sóc tử tế.
“Cháu biết rồi má Ngô, cháu sẽ cố gắng nói chuyện với anh ấy.”
Khi bà nội rời đi, còn cố ý dặn dò một phen, khi bà ta liếc qua Đỗ Minh Nguyệt, rõ ràng ánh mắt đã lạnh hơn.
Đỗ Minh Nguyệt luôn có vẻ ngoài ngoan ngoãn, điều này rất được lòng bà nội.