Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 339: Cô giáo Nhi



Trong đó có một số người quen biết Đỗ Minh Nguyệt, nhìn thấy tình huống này cũng đoán được mọi chuyện ra sao.

Người đàn ông kia có lẽ là chồng của Đỗ Minh Nguyệt.

Dù sao chuyện Đỗ Minh Nguyệt đã kết hôn, mọi người cũng biết.

Nhân lúc Đỗ Minh Nguyệt đi vệ sinh, nhóm phụ nữ nhiều chuyện kia bắt đầu xúm lại vây quanh cô.

“Minh Nguyệt, người đàn ông vừa nãy là chồng của cô sao?”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn nhóm người vây quanh mình rồi gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy là chồng của tôi.”

Nói xong, cô còn ngại ngùng hỏi: “Đẹp trai không?”

Cả nhóm phụ nữ kích động lên: “Đương nhiên là đẹp trai rồi, cô không nhìn thấy khi nãy chồng cô vừa đến, mắt của những người phụ nữ kia đều dán lên người chồng cô sao.”

Nghe thấy bọn họ khen chồng mình, cô không thấy ghen mà cảm thấy rất vui mừng, giống như nhận được sự khẳng định của người khác vậy.

Thấy vẻ hạnh phúc của Đỗ Minh Nguyệt, đám người phụ nữ đó tiến lại gần, thần thần bí bí nói: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô giáo Nhi kia cũng tới, cô nhớ phải cẩn thận cô ta.”

“Cô giáo Nhi?” Đỗ Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi lại.

Sao cô lại không biết người này nhỉ? Chẳng lẽ cô không để ý đến vậy sao?

Nghe cô hỏi vậy, đám người phụ nữ kia biết ngay cô không biết gì, tốn công bọn họ vẫn luôn bàn chuyện của người phụ nữ kia.

“Cô không biết cô giáo Nhi kia là ai sao? Chúng tôi những ai có chồng đều không dám dẫn chồng của mình tới đây, sợ bị cô ta nhìn thấy.”

“Tại sao?” Đỗ Minh Nguyệt tò mò hỏi.

“Bởi vì cô Nhi kia rất thích phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Cô ta vô cùng lẳng lơ, lúc thầy Lâm kia tới, cô ta dùng đủ loại tư thế để quyến rũ thầy ấy. Nhưng thầy ấy không hề quan tâm tới cô ta. Tôi thấy chồng cô còn đẹp trai hơn thầy Lâm nữa. Cô để cô ta nhìn thấy chồng mình, nhất định chồng cô sẽ bị cô ta cướp mất.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy bọn họ nói vậy cũng cảm thấy cô giáo Nhi kia có vẻ đáng sợ.

“Chắc… chắc không phải vẫn chứ?”

Với tính cách của Lâm Hoàng Phong, chắc anh sẽ không để cho người phụ nữ khác tiếp cận chứ.

Đỗ Minh Nguyệt không hiểu vì sao tự nhiên cảm thấy giật mình lo lắng.

Về đến phòng học, quả nhiên cô nhìn thấy ngồi bên cạnh Lâm Hoàng Phong là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt ngây người ra rồi nói: “Nhanh như vậy mà đã bám lấy người ta rồi?”

Người phụ nữ nhìn Đỗ Minh Nguyệt đầy thương cảm, ánh mắt đó như đang nói với cô rằng, phải làm gì thì cô tự làm đi, rồi cũng nhanh chóng lượn ra chỗ khác.

Đỗ Minh Nguyệt siết chặt tay của mình, cô vẫn tin tưởng Lâm Hoàng Phong nên đi thẳng qua đó.

“Hoàng Phong, đây là ai vậy?” Đỗ Minh Nguyệt đi lên phía trước, cô cố gắng giữ mình không trông có vẻ quá kỳ quái.

Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống: “Người anh quen biết.”

Giọng nói của Lâm Hoàng Phong rất bình tĩnh, cô không nghe ra được cảm xúc gì.

“Hả?” Đỗ Minh Nguyệt ngây người ra rồi thấp giọng nói: “Nhanh như vậy mà đã quen biết rồi sao?”

Cô gái kia nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt liền vội vàng đứng dậy, đưa tay ra nói: “Chào cô, tôi là Dung Mai Nhi, là bạn học cấp ba của Lâm Hoàng Phong.”

Hóa ra là bạn cấp ba, Đỗ Minh Nguyệt tự nhiên cảm thấy nguy cơ càng lúc càng lớn.

Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn đưa tay ra, mỉm cười đáp lại: “Chào cô, tôi là Đỗ Minh Nguyệt, là…”

Cô dừng lại một chút quay sang nhìn Lâm Hoàng Phong. Nhưng Lâm Hoàng Phong không nhìn cô, cô không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

“Vợ của tôi.” Lâm Hoàng Phong tiếp lời, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

Đỗ Minh Nguyệt vui thầm trong lòng, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoàng Phong.

Dung Mai Nhi nhìn Lâm Hoàng Phong, có lẽ cảm thấy hơi kinh ngạc. Dung Mai Nhi vén tóc vào tai rồi cũng ngồi xuống.

“Cậu kết hôn rồi sao? Chuyện khi nào vậy? Sao không thấy cậu nói với bạn bè cấp ba ch?”

“Không cần thiết.” Lâm Hoàng Phong lạnh lùng trả lời.

Đỗ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh cảm thấy hơi khó xử. Nhưng cô cũng biết, giữa hai người bọn họ nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

Không lẽ là bạn gái cũ của Lâm Hoàng Phong sao? Lâm Hoàng Phong, nếu anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt, em nhất định sẽ xử anh.

Đỗ Minh Nguyệt nheo mắt lại, thầm nói như vậy trong lòng.

Dung Mai Nhi thấy Lâm Hoàng Phong lạnh lùng như vậy, cuối cùng nhìn sang phía Đỗ Minh Nguyệt.

“Cô Nguyệt, cô và Hoàng Phong quen biết nhau như thế nào vậy?”

Đỗ Minh Nguyệt ngây ra một lúc. Đúng lúc cô định trả lời, Lâm Hoàng Phong lên tiếng: “Chuyện này hình như không liên quan gì tới cậu nhỉ. Cậu rảnh quá à?”

Dung Mai Nhi giật mình hoảng sợ trước bộ dạng đó của Lâm Hoàng Phong. Cô ta không biết làm gì, giống như một đứa trẻ đang bị lạc đường.

Đỗ Minh Nguyệt cười thầm trong lòng, cô nghĩ một cô gái đẹp vậy mà Lâm Hoàng Phong cũng hung dữ như thế, một chút thương hoa tiếc nguyệt cũng không có.

Cô là phụ nữ thấy vậy cũng cảm thấy đau lòng.

“Hoàng Phong, tớ chỉ hỏi một chút thôi mà, cậu cũng không cần phản ứng mạnh như vậy. Tớ biết, cậu nhất định vẫn còn trách tớ về chuyện năm đó. Lúc đó tớ cũng không còn cách nào khác…” Cô ta vừa nói vừa sụt sịt.

Dáng vẻ đó của cô ta giống như đang bị người khác bắt nạt vậy.

Nhưng Đỗ Minh Nguyệt càng chắc chắn, hồi cấp ba, nhất định hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.

Lâm Hoàng Phong nghe thấy cô ta nói vậy, lông mày càng nhíu chặt lại, giống như sắp nổi cơn thịnh nộ.

Đỗ Minh Nguyệt hiểu rõ Lâm Hoàng Phong, nếu như Dung Mai Nhi không nhanh chóng rời đi, nói không chừng Lâm Hoàng Phong sẽ làm ra những chuyện khác nữa.

“Hoàng Phong, chúng ta ra ngoài đi lại đi. Em dẫn anh đi xem chỗ em học nhảy được không?” Cô đưa tay ra cầm tay Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong quay đầu lại nhìn cô một lát rồi mới bớt giận, dịu dàng trả lời: “Được.”

Đỗ Minh Nguyệt cầm tay Lâm Hoàng Phong đứng dậy và nhìn Dung Mai Nhi cười xấu hổ.

“Xin lỗi cô giáo Nhi, tôi và Hoàng Phong ra ngoài đi dạo…”

Dung Mai Nhi lập tức đứng dậy: “Tôi đi cùng hai người.”

Lúc này, mặt của Lâm Hoàng Phong lại lạnh đi, Đỗ Minh Nguyệt thấy vậy vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi đi cùng với anh ấy là được rồi.”

Nói xong, cô nhanh chóng kéo Lâm Hoàng Phong đi.

Dung Mai Nhi nhìn về hướng bọn họ rời đi, siết chặt lòng bàn tay. Không ngờ cô ta lại gặp Lâm Hoàng Phong ở đây, chuyện này không khác gì ông trời đang giúp cô ta.

Thầy Lâm xắn tay áo lên rồi bước tới. Anh ta nhìn Dung Mai Nhi một cái, lúc lướt qua người cô ta nói: “Cô giáo Nhi, có những chuyện không nên quá cố chấp. Vì đồ của cô không lấy lại được đâu.”

Dung Mai Nhi nhìn thầy Lâm, thầy Lâm lập tức cười rất tươi. Nhưng cô ta biết rõ người đàn ông này không hề đang cười.

“Thầy Lâm, tự theo đuổi hạnh phúc của mình chẳng lẽ là sai sao?” Dung Mai Nhi phản bác lại.

Thầy Lâm gật đầu: “Đúng, đúng là không sai, nhưng cô phải biết rõ, đó là hạnh phúc của cô sao?”

Nói xong, thầy Lâm khẽ cười rồi đi qua người cô ta.

Hoắc Minh Vân nhìn thấy hai người họ cũng không quan tâm lắm, cô cứ ngồi uống nước của mình.

Nhưng cô không biết người vừa đứng bên cạnh cô giáo Nhi kia đã đi đến chỗ cô từ lúc nào.

“Tôi thấy cô tiến bộ nhanh đấy, cô tự học trước sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv