Nhìn thấy Hoắc Minh Vân như vậy nên Đỗ Minh Nguyệt vô cùng sốt ruột, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Hoàng Phong xin giúp đỡ.
Hoắc Minh Vân đột nhiên đứng lên, cầm tay cô, cười cười không tim không phổi: “Tại sao anh ấy lại thích người khác chứ, rõ ràng là tớ gặp anh ấy trước, anh ấy lại nói rằng anh ấy thích người khác, tớ rất khó chịu, Minh Nguyệt, tớ thật sự rất khó chịu.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe không hiểu ra sao nhưng cô có thể khẳng định người đàn ông kia nhất định là Trương Văn Thành.
“Minh Vân, cậu đừng buồn, người đàn ông kia không đáng.” Đỗ Minh Nguyệt an ủi nói.
Hoắc Minh Vân đột nhiên im lặng, đến tận lúc Minh Nguyệt nghĩ rằng cô ấy đã bình tĩnh lại thì cô ấy lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Minh Nguyệt, cậu vẫn không biết người phụ nữ anh ấy thích là ai sao?” Cô ấy đã say lờ đờ, mông lung nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cô ấy như vậy liền thấy hơi hoảng hốt.
Dường như Lâm Hoàng Phong biết cô ấy định nói gì, muốn ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Là cậu đó, Minh Nguyệt, người Trương Văn Thành thích là cậu đó.”
Khi nói những lời này cả khuôn mặt của cô ấy trở nên vặn vẹo, dường như cô ấy rất khó chịu nhưng không biết dùng biểu cảm gì để thể hiện ra.
Đỗ Minh Nguyệt nghe được những lời này của cô ấy liền sững sỡ tại chỗ.
“Cậu…cậu nói cái gì? Trương Văn Thành anh ta thích tớ, làm sao có thể như vậy chứ?” Đỗ Minh Nguyệt cười cười phủ nhận.
Cô nghĩ cái này chẳng qua là Hoắc Minh Vân nói đùa thôi, nhưng mà lúc sau cô mới biết suy nghĩ của mình sai rồi.
“Tớ cũng biết rằng điều đó không có khả năng, làm sao anh ấy lại thích cậu chứ, nhưng mà sự thật ở ngay trước mắt, anh ấy thích cậu, cho dù cậu rời đi năm năm anh ấy đối với cậu vẫn nhớ mãi không quên, nhưng mà hai người vốn là không có khả năng.”
Sau đó, cô ấy chán nản khóc lên một tiếng, suy sụp ngồi xuống ghế sô pha, nói tiếp: "Ai cũng có thể nhìn thấy, cũng chỉ có cậu lại ngây thơ nghĩ rằng anh ấy thích phụ nữ khác."
Đỗ Minh Nguyệt nghe lời cô ấy nói, không biết tại sao, trong lòng liền cảm thấy chua xót.
“Xin lỗi, tớ không biết chuyện này, nếu biết, tớ nhất định sẽ giải thích cho anh ta,” Đỗ Minh Nguyệt sốt ruột giải thích
Cô không có tình cảm gì với Trương Văn Thành cả.
Hoắc Minh Vân xua tay, "Không cần nữa, tớ từ bỏ, Trương Văn Thành thích ai cũng không liên quan gì đến tớ nữa, tớ muốn... Tớ muốn học cách buông bỏ bản thân."
Đột nhiên, cô ấy che miệng của mình sau đó Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! há hốc miệng: "Cô...bọn cô mau đưa cô ấy đi đi."
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó vội vàng Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! cô ấy đặt vào trong xe, vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt không được tốt cho lắm.
Có vẻ như những gì Hoắc Minh Vân vừa nói khiến cô rất quan tâm, không ngờ Trương Văn Thành lại thích cô mặc dù cô ít khi tiếp xúc với anh ta, cho nên khi nghe những lời này cô vẫn rất kinh ngạc.
Nhưng dáng vẻ của Hoắc Minh Vân không giống như là nói dối, vậy mà chính cô còn ngây Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! Vân sẽ cảm thấy cô thật là giả dối.
Lúc Lâm Hoàng Phong nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng trước cửa xe, mất đi dáng vẻ vốn có điều này khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Minh Nguyệt, chuyện này không trách em, em đừng để trong lòng."
Thật là đau đầu, dỗ vợ đã khó, giờ lại bực mình với mấy người phụ nữ không liên quan này, anh thực sự rất muốn đánh người đó.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ấy về trước đi."
Lâm Hoàng Phong cau mày, cô không biết bộ dạng vừa rồi của cô có chỗ nào giống không có việc gì xảy ra đâu chứ.
Tuy nhiên, nếu cô không muốn vạch trần thì anh cũng sẽ không khơi nó ra.
“Được.”
Cả nhà họ Hoắc đã sớm nổi điên lên rồi, nhất là ông Hoắc thiếu suýt chút nữa đã lật tung cả thành phố lên rồi.
“Vẫn chưa tìm được người sao?” Giọng nói già nua của ông Hoắc càng trở nên yếu ớt.
Những người đó lắc đầu: "Tôi xin lỗi, vẫn chưa có tin tức của cô chủ ạ."
“Vô dụng, một lũ vô dụng!” Ông Hoắc rống lên.
Quản gia ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng tiến lên an ủi ông Hoắc: "Ông đừng lo lắng quá, nói không chừng một lát nữa cô chủ sẽ trở lại.”
Vừa dứt lời, liền thấy một người làm vội vàng chạy vào, nói: "Ông chủ, tìm được cô chủ rồi ạ.”
Ông lão Hoắc nghe vậy lập tức đứng lên: "Ở đâu, Minh Vân ở đâu?"
“Ở trong phòng khách ạ.”
Ông Hoắc đẩy quản gia ra, vội vàng đi ra ngoài.
Đỗ Minh Nguyệt đang chăm sóc cho Hoắc Minh Vân, cô ấy uống quá nhiều rượu, ngay cả khi cô ấy đã ngủ say thì cô ấy ngủ vẫn không yên ổn.
Nghĩ đến chắc là dạ dày cô ấy khó chịu, đứa trẻ ngốc này vì sao lại tổn thương cơ thể chính mình như vậy chứ.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy một âm thanh dồn dập sau đó thì tiếng nói nghẹn ngào của ông Hoắc âng lên.
"Cháu gái, cháu gái ngốc của ta, cháu đi đâu vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt rời khỏi vị trí của mình để ông Hoắc tiến lên kiểm tra tình trạng của Hoắc Minh Vân.
Một lúc sau, cô mới mở miệng nói: "Ông Hoắc, Minh Vân không sao, chỉ là cô ấy uống hơi nhiều, ông đừng lo lắng."
Quả nhiên, ông Hoắc vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, liền cau mày gọi quản gia.
"Đưa cô chủ lên lầu, không có lệnh của tôi thì không được để nó ra ngoài."
Quản gia cung kính đáp lời, sau đó tìm vài người cùng nhau dìu Hoắc Minh Vân lên lầu.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn có chút lo lắng nhưng lúc này cô không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn Hoắc Minh Vân bị đưa lên lầu.
Lúc này ông Hoắc mới nhớ tới còn có mấy người Lâm Hoàng Phong ở đó, liền vội vàng nói: "Thật có lỗi, làm phiền mọi người quá.”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: "Minh Vân là bạn của cháu, không phiền phức đâu ạ.”"
Ông Hoắc nhìn thoáng qua Đỗ Minh Nguyệt, sau đó thở dài, đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.
"Chủ tịch Phong, tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng người phụ nữ đó không biết gì cả."
Người phụ nữ đó chắc là Quân Trương, hôm qua nhìn thấy cô ta, cô còn có chút kinh ngạc, luôn cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không được tốt lắm.
“Một khi đã như vậy thì tùy ông Hoắc xử trí.” Vẻ mặt Lâm Hoàng Phong không chút thay đổi nói.
Ông Hoắc gật đầu:"Được, nếu đã như vậy, tôi nhất định sẽ không để cho chủ tịch Phong thất vọng."
Ở nhà họ Hoắc cũng không lâu lắm, lúc đi ra Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa ngay cả gót chân cũng không chạm đất.
May mắn được Lâm Hoàng Phong đỡ kịp, vẻ mặt anh lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Em không sao, có thể là bị tụt huyết áp.”
Buổi sáng chưa ăn cái gì nên bây giờ cô thấy đầu óc choáng váng.
Mặt mày của Lâm Hoàng Phong nhăn lại càng ngày càng sâu: “Anh ôm em đi qua đó.”
Nói xong không đợi Đỗ Minh Nguyệt trả lời anh đã ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt vào trong xe.
Anh đem cô đặt vào trong xe thấy cảm xúc của cô không được tốt cho lắm.
“Hoàng Phong, chúng ta về đi, em muốn về nhà, bên ngoài lạnh quá.” Cô nhìn ra cửa sổ, thì thào nói.