Người phụ nữ kia lúc này đang dương dương tự đắc, hẳn là phải có kế sách gì đó, nếu như bây giờ từ bỏ, vậy thì những chuyện trước đây làm đều đổ sông đổ bể hết.
Nghĩ như vậy, Viên Quân Minh lập tức lấy điện thoại gọi cho Đỗ Thùy Linh một lần nữa.
Sau khi tắt điện thoại, Đỗ Thùy Linh lập tức đi làm móng, dáng vẻ không hề lo lắng chút nào.
Cô ta biết, Viên Quân Minh chắc chắn sẽ gọi lại.
Quả nhiên không lâu sau Viên Quân Minh đã gọi điện tới.
“Anh Viên Quân Minh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?” Đỗ Thùy Linh không chút nào để ý, nhìn móng tay đang được mài giũa của mình.
Viên Quân Minh biết, trong lòng cô ta chắc chắn đang cười nhạo anh ta, anh ta lớn từng này nhưng chưa từng phải chịu mất mặt như thế.
“Cô biết sao tôi lại gọi điện thoại cho cô mà.” Viên Quân Minh không kiên nhẫn nói.
Đỗ Thùy Linh khẽ cười: “Đây là dáng vẻ cầu xin người khác của anh Viên Quân Minh sao!”
“Đỗ Thùy Linh cô đừng có mà quá đà!” Viên Quân Minh hoàn toàn nổi giận.
Thấy dáng vẻ Viên Quân Minh như vậy, Đỗ Thùy Linh cũng biết cái gì gọi là một vừa hai phải.
“Viên Quân Minh, tôi muốn nói cho anh biết, quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, chỉ cần anh không làm ảnh hưởng tới lợi ích của tôi, vậy thì đương nhiên tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh.”
“Cô không can thiệp, vậy bây giờ cô đang làm cái gì đó?” Viên Quân Minh rõ ràng không tin.
Đỗ Thùy Linh cười nhạo một tiếng: “Tôi cho phép anh ở bên ngoài oanh oanh yến yến, nhưng nếu những người anh đưa về uy hiếp tới địa vị của tôi, vậy thì chúng ta sẽ lập tức ngừng hợp tác!”
Lúc này Viên Quân Minh mới hiểu ý của cô ta, hóa ra là cô ta muốn vị trí phu nhân tập đoàn Viên Thị.
Đây quả thật là một cảm dỗ, ai có thể cưỡng lại danh lợi chứ, thế nên mới nói, bọn họ đều là cùng một loại người mà thôi!
“Ha ha ha, điều này thì cô yên tâm, tôi chỉ chơi bời thôi, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối.” Viên Quân Minh nói với vẻ tự tin.
Đỗ Thùy Linh nheo mắt, rõ ràng không tin những lời anh ta nói: “Đúng không? Vậy thì tôi sẽ chống mắt lên chờ xem.”
Nói rồi, Đỗ Thùy Linh lập tức tắt điện thoại, nụ cười trên mặt Viên Quân Minh trở nên cứng đờ.
“Người phụ nữ này, thật sự xem mình như một kẻ ăn mày, ít nhất cũng phải nói cho mình chút kế hoạch chứ!” Anh ta tức giận ném điện thoại di động lên giường.
Một tháng nay, anh ta không ngừng nghĩ cách để kéo Tập đoàn Lâm Thị xuống, nhưng không ngờ lại thành tự lấy đá đập chân mình, hiện giờ Tập đoàn Viên Thị trở nên hỗn loạn không khác gì gà bay chó sủa.
Anh ta bất đắc dĩ nên mới phải trốn ra ngoài một thời gian.
Hiện giờ mẹ anh ta đã ra mặt, điều này cho thấy ba anh ta muốn tha thứ cho anh ta rồi.
Như vậy chứng tỏ anh ta cũng có thể trở về nhà họ Viên rồi.
Vừa rồi Đỗ Thùy Linh còn nhắc nhở Viên Tốt xử lý mấy người phụ nữ bên cạnh cho tốt, vậy mà bây giờ đã có ngay một người tìm tới cửa.
Nhìn người phụ nữ trước mặt cũng khá xinh đẹp, Đỗ Thùy Linh cười lạnh, xem ra tên đàn ông Viên Quân Minh này đúng là thể loại gì cũng không từ chối!
“Cô chính là vị hôn thê của anh Viên Quân Minh sao, tôi và anh Viên Quân Minh bây giờ thật lòng yêu nhau, tôi khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ đi.”
Đỗ Thùy Linh nhìn người phụ nữ trước mặt, không biết tên kia tìm đâu ra cô gái ngốc nghếch thế này nữa.
“Thật sự yêu nhau? Không ngờ cô lại tin lời của tên đàn ông đó nói, phải nói với cô thế nào mới tốt đây, đúng rồi, vừa rồi tôi gọi điện thoại còn thấy anh ta ở bên cạnh một người phụ nữ khác, sao cô lại không biết chuyện này chứ, đúng là đáng thương…” Đỗ Thùy Linh lắc đầu, làm ra vẻ tiếc nuối.
Người phụ nữ kia nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô ta lui về sau một bước, liên tục nói: “Không thể nào, cô nhất định là đang lừa tôi!””
“Lừa cô?” Đỗ Thùy Linh giơ tay lên, nhìn móng tay vừa làm xong, vẻ mặt hài lòng nói: “Tôi cần gì phải lừa cô, tôi không có hứng thú với người đàn ông đó.”
Thứ cô ta muốn chẳng qua chỉ là một chỗ dựa mà thôi, tiền tài và danh vọng, đó mới là những thứ tồn tại mãi mãi.
“Tôi không tin, tôi phải đi hỏi anh ấy, tôi nói cho cô biết, tôi yêu anh ấy, anh ấy đã đồng ý kết hôn cùng tôi.” Nói rồi, vẻ mặt cô ta càng trở nên tiều tụy: “Không được, tôi phải đi tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng mới được!”
Đỗ Thùy Linh nhìn bóng dáng người phụ nữ kia rời đi, không khỏi cười lạnh nói: “Nên nói cô ta đáng thương hay là đáng trách đây!”
Về tới nhà họ Đỗ, Mai Như Lan lập tức chạy lên nghênh đón: “Thế nào rồi? Bên nhà họ Viên nói gì thế!”
“Còn có thể nói gì chứ, đương nhiên là đồng ý rồi, chọn thời gian thích hợp nói với ba đi, càng nhanh càng tốt, con không muốn có thêm chuyện không hay gì nữa đâu!”
Mai Như Lan vừa nghe thấy người nhà họ Viên đồng ý, lập tức cười tươi rói: “Ôi, mẹ biết ngay mà, con gái của mẹ là giỏi nhất, tối nay mẹ sẽ nói với ba con!”
Đỗ Thùy Linh gật đầu, sau nó nằm xuống sô pha, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt đáng ghét của Đỗ Minh Nguyệt.
“Cố Minh Nguyệt, tôi nhất định sẽ không để chị đạp lên đầu tôi.”
Đỗ Minh Nguyệt ngáp một cái, xoa xoa mũi, Lâm Hoàng Phong nhìn cô, sau đó cầm khăn quàng quấn lên cổ cô.
“Sợ lạnh còn mặc ít như vậy, bị cảm rồi thì đừng có mà kêu không muốn uống thuốc.”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, cảm nhận hơi thở chỉ thuộc về riêng Lâm Hoàng Phong, vẻ mặt cô thỏa mãn cười rạng rỡ.
“Còn không phải do anh ở đây sao, nếu em mặc nhiều đồ, lát nữa anh lại nói em!” Đỗ Minh Nguyệt khoác tay anh.
Chẳng trách cô lại gửi con cho má Ngô, lúc này như thế giới riêng của hai người họ vậy.
Đỗ Minh Nguyệt rũ mắt, cười càng tươi hơn.
Thấy Đỗ Minh Nguyệt cười tươi như vậy, khóe môi Lâm Hoàng Phong cũng không khỏi cong lên.
“Chúng ta đi xem phim được không? Nghe nói dạo này có một bộ phim hay lắm!” Đỗ Minh Nguyệt chống cằm nói.
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Minh Nguyệt sau đó xoa đầu cô nói: “Vậy thì chúng ta đi xem phim đi!”
Nói đến hẹn hò, anh đúng là chưa từng hẹn hò một buổi hẳn hoi với cô.
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, cô có chút bất ngờ, trong lòng không khỏi cảm động!
“Nếu vậy thì để em lên mạng đặt vé!”
Nói rồi, cô lấy điện thoại di động, màn hình điện thoại chính là ảnh của anh, Lâm Hoàng Phong nhìn tới, hình ảnh lại càng hiện lên rõ ràng trong mắt anh.
Anh duỗi tay cầm lấy điện thoại di động của cô, dịu dàng nói: “Không cần phiền phức như vậy, lát nữa tới rạp chiếu phim rồi mua!”
“Anh trả tiền sao?” Đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt lại hỏi mấy lời ngốc nghếch này.
Lâm Hoàng Phong nhướng mày: “Nếu không thì là em trả chắc?”
Vẻ mặt Đỗ MInh Nguyệt nghi ngờ nói: “Nhưng không phải tiền lương của anh đều để ở chỗ em sao?”
Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: “Em biết rồi, không ngờ anh còn dám lén giấu tiền riêng!”
Vẻ mặt Lâm Hoàng Phong bất đắc dĩ không biết nên nói gì.
“Minh Nguyệt, đó chỉ là một phần thu nhập của anh.” Lâm Hoàng Phong cầm tay cô, nhẹ nhàng giải thích.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ thầm, cũng đúng, dù sao cũng là Chủ tịch Lăng thị, sao có thể chỉ sống dựa vào tiền lương.
Rất lâu sau, vào một ngày nào đó, cô cầm thẻ của người nào đó xem xét một chút, ngay lập tức bị con số trên đó dọa cho sợ xanh mặt.