Viên Quân Minh mặt đầy vẻ bất đắc dĩ xoa xoa đầu mình. Người mẹ này của anh ta, nghĩ kiểu gì thì cũng thấy giống như là đang gài bẫy con trai mình vậy.
Nhưng, anh cũng biết tính tình của bà ấy. Nếu thật sự không đi, rất có thể sẽ bị khóa tài khoản ngân hàng.
Anh ta đường đường một Tổng Giám đốc, nên nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, há chẳng phải là chọc người ta cười đến rụng răng hay sao.
Cho nên, vì mặt mũi mình, Viên Quân Minh vẫn sẽ đi gặp vị thiên kim nhà họ Đỗ kia một chút xem sao.
Sau khi kết thúc buổi đấu thầu, Chu Thành An vẫn luôn dõi mắt tìm bóng người của Lâm Hoàng Phong.
"Chủ tịch Phong!" Anh gọi Lâm Hoàng Phong lại.
Lâm Hoàng Phong xoay đầu lại, thấy là Chu Thành An gọi, sắc mặt liền tối sầm xuống.
Người đàn ông này bây giờ đến tìm anh. Anh cho là không phải là đến để ôn lại chuyện cũ, như vậy chỉ có một nguyên nhân, Chu Thành An là vì Đỗ Minh Nguyệt mà tới.
Chu Thành An đúng là bởi vì Đỗ Minh Nguyệt. Sau khi cô trở về, điện thoại cũng đổi, anh ấy cũng không thể nào liên lạc được với cô.
"Anh An, đã lâu không gặp!" Trên mặt của Lâm Hoàng Phong mang nụ cười công nghiệp cứng ngắc.
Chu Thành An dừng lại ở trước mặt anh, vẫn là hình dáng thư sinh như trước kia.
"Chủ tịch Phong, tôi là muốn hỏi, Nguyệt cùng Thanh Vy hai người họ dạo này có khỏe không?"
Quả nhiên cũng giống như Lâm Hoàng Phong phỏng đoán. Nụ cười của Lâm Hoàng Phong sâu hơn: "Có tôi chăm sóc, dĩ nhiên là tốt."
Cũng đúng, Lâm Hoàng Phong dĩ nhiên là sẽ không bạc đãi bọn họ.
"Vậy tôi có thể gặp họ một chút được không?"
Lâm Hoàng Phong nhíu mày, hiển nhiên là không muốn. Nhưng mà, trong đầu lại nhớ đến mấy câu mà Đỗ Minh Nguyệt nói ngày hôm qua.
Cuối cùng cũng không nói gì, mà chỉ xoay người rời đi.
Chu Thành An nhìn bóng lưng của anh, cũng không biết anh đây là đồng ý hay là không đồng ý nữa.
Qua hồi lâu, Tiêu Hồng Quân mới vội vã chạy tới, đưa ra một tờ giấy.
"Chủ tịch Phong nói, đây là số điện thoại của bà chủ, để cho anh liên lạc với cô ấy!"
Chu Thành An lộ ra một nụ cười cảm kích với anh, nói: "Cảm phiền cậu chuyển lời cảm ơn anh ấy giúp tôi!"
Tiêu Hồng Quân trở lại trong xe, Lâm Hoàng Phong chống đầu nhìn ra ngoài cửa xe, góc cạnh ngũ quan khiến cho đàn ông nhìn vào cũng không kiềm lòng được mà động tâm!
Anh ta nhìn một cái là hiểu thấu tâm tư của sếp nhà mình. Dẫu sao cũng đã theo sếp nhà mình nhiều năm vậy rồi: "Chủ tịch Phong, nếu ngài hối hận, bây giờ tôi có thể đi lấy lại số điện thoại đó về."
Lâm Hoàng Phong giơ tay lên một cái: "Không cần, trở về công ty đi!"
"Dạ, Chủ tịch Phong!"
Anh tin tưởng Nguyệt, đối với anh mà nói, bây giờ anh đã không thể mất đi cô lần nữa được. Năm năm không có cô, anh không cách nào nhịn được.
Nhưng cũng là năm năm này, để cho anh học được bao dung là như thế nào, yêu một người là như thế nào.
Mà anh cũng biết, Nguyệt đáng để anh yêu thương!
Tiêu Hồng Quân nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, có lẽ, là bởi vì sức mạnh tình yêu đi!
Nói đến tình yêu, anh ta lúc nào mới có thể có bạn gái đây!
...
Đỗ Minh Nguyệt lúc này gặp phải một chuyện lớn nhất trong đời, đó chính là chỉ con trẻ làm bài tập.
Dĩ nhiên, đứa bé kia không phải Thanh Vy, mà là...
Từ Lâm!
Hôm nay là thứ bảy, đột nhiên tâm huyết dâng trào lại muốn dạy cho tụi nhỏ học, vì vậy mới trở thành bộ dáng bây giờ này.
"Lâm, chúng ta làm lại một lần nữa được không?" Đỗ Minh Nguyệt hít sâu một hơi!
Kết quả Thanh Vy ở một bên nhìn không nổi nữa: "Mẹ, cái đề này mẹ đã nói với cậu ấy nhiều lần lắm rồi. Con nghe hiểu hết rồi!"
Từ Lâm: "..."
Cậu bé đây là bị chị Thanh Vy cười nhạo cho nhỉ? Không phải cậu bé không muốn làm, chỉ là thật sự xem không hiểu!
"Vậy hay là con qua chỉ cho cậu ấy đi Thanh Vy, mẹ đi xem Bảo Phong một chút!"
"Xem nó làm gì?" Thanh Vy mặt đầy vẻ bất mãn nói.
Đỗ Minh Nguyệt nhéo gương mặt của cô một cái: "Con nha, lại bắt đầu đi. Mau, chỉ bài cho Lâm đi!"
Nói xong liền tự mình đi tới bên người của Lâm Bảo Phong, Thanh Vy cong môi hừ lạnh một tiếng. Cái tên kia, mới không có tư cách để được mẹ chỉ bài đâu.
Từ Lâm kéo kéo ống tay áo của Thanh Vy: "Chị Thanh Vy, cái đó... Không thì, chị chỉ cho tôi một lượt đi!"
Thanh Vy xoay đầu lại, trợn mắt nhìn cậu bé một cái, Từ Lâm lập tức rụt cổ lại.
Nhìn bộ dạng này của cậu bé, Thanh Vy thở dài, cái bộ dạng kia, ngược lại thật giống như một bà cụ non vậy.
Lâm Bảo Phong vốn dĩ không làm bài tập, chẳng qua là vẽ lung tung ở trên vở bài tập. Bài kiểm tra vốn đang bình thường, đang yên đang lành bị cậu bé vẽ ngổn ngang lên.
Đỗ Minh Nguyệt xoa trán một cái, trong đầu nghĩ, đây mới thật sự là đại ma vương!
"Bảo Phong, con không được vẽ linh tinh vào vở bài tập!"
Lâm Bảo Phong không nghe cô lời nói, xoay người tránh sang một bên, hiển nhiên không muốn nói chuyện cùng với cô.
Đỗ Minh Nguyệt cũng là một người bướng bỉnh, liền trực tiếp lấy lại quyển vở bài tập của cậu bé.
Hai người họ cao thấp khác nhau quá nhiều. Quyển vở bài tập chẳng mấy bị Đỗ Minh Nguyệt cướp được.
Thấy hình ảnh vẽ ở phía trên, thật là muốn tức chết!
Phía trên này vẽ không phải ai khác mà chính là Đỗ Minh Nguyệt. Điều đáng nói là, cậu bé vẽ xấu xí thì cũng thôi đi, lại còn trông rất hung dữ.
Hơn nữa nét bút này, hiển nhiên đã không phải lần thứ nhất vẽ ra hình này.
"Đây là chuyện gì?" Đỗ Minh Nguyệt chỉ cái quyển vở này chất vấn.
Lâm Bảo Phong "xì" một tiếng, không có cảm giác áy náy chột dạ vì bị bắt quả tang chút nào.
"Chuyện gì là chuyện gì chứ. Dì không tự nhìn ra hay sao? Cái này tôi vẽ rất lâu mới xong đó!"
Nói xong, còn toét miệng cười lên, hiển nhiên là rất đắc ý!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng này của cậu bé, gân xanh nổi đầy trên trán. Không được. Cô phải nhẫn nhịn, đứa bé này không thể đánh!
"Nhóc con hỗn hào này, giờ học chịu học, mà con ngồi vẽ cái này?"
"Không thể được sao?" Lâm Bảo Phong bày ra dáng vẻ vô tội, thật giống như căn bản không biết giờ học không thể vẽ một chút vậy.
"Không phải cô giáo có nói rồi sao? Hơn nữa, mỗi lần vẽ dì, tôi cảm thấy rất vui vẻ đó!"
Sau khi nói xong, Lâm Bảo Phong còn tự mình nói ra mình thích vẽ nhất nữa.
"Tôi cảm thấy dì quá xấu, cho nên lông mày ohai3 vẽ to ra một chút, còn có miệng này..."
Nghe tên tiểu quỷ kia nói đến đây, Đỗ Minh Nguyệt cũng cầm lên bút chì ở bên cạnh.
"Được đó. Chúng ta cùng xem xem, ai vẽ xấu hơn ai nào!"
Lâm Bảo Phong nghe những lời này của cô, thì ngẩn cả người ra. Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ không phải nên giống như tức gần chết, sau đó sẽ hung hăng mắng cậu bé một trận hay sao?
Đây mới là hình mẫu mẹ ghẻ bình thường mà? Bây giờ thế nào lại cảm giác, cô giống như đang chơi cùng cậu bé vậy?
Có điều, Lâm Bảo Phong cũng không có nghĩ quá lâu, bởi vì Đỗ Minh Nguyệt đã vẽ cậu bé xong xuôi. Hình vẽ kia, giống như là được yêu ma quỷ quái biến thân thành vậy.
Con nít sau cùng cũng là con nít thôi, rất nhanh liền ném suy nghĩ trước đó ra khỏi đầu.
"Sao dì có thể vẽ tôi xấu đến như vậy?" Lâm Bảo Phong thét to.
Đỗ Minh Nguyệt chống hông: "Sao dì lại không thể? Con có thể vẽ dì. Dì không thể vẽ con à?"
"Tôi mặc kệ. Dì mau trả vở lại cho tôi."
"Mơ đi. Dì không trả lại cho con đâu. Có bản lĩnh thì tự tới mà lấy đi!"
Đỗ Minh Nguyệt cầm quyển vở bài tập trong tay, lắc lắc. Trên mặt đầy vẻ khiêu khích.
"Dì… Dì như vậy mà coi là người lớn à?"
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, nhún vai nói: "Chắc là không."
Từ Lâm nhìn một màn này, không kìm được mà há to miệng, hai người này từ lúc nào mà có quan hệ tốt như vậy?