Lâm Mộc Giai cùng bà nội Lâm cũng không nói bao lâu, một lúc sau liền đi ra.
Lúc xuống cầu thang, Lâm Mộc Giai đột nhiên đạp phải cái gì, cả người cũng nghiêng, ngã về phía trước.
Bà nội Lâm quát to một tiếng: "Mộc Giai!"
Sau đó chính là một tiếng vang nặng nề, còn có tiếng kêu rên đầy đau đớn của Lâm Mộc Giai.
"Hạo Trạch, Hạo Trạch..."
Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong bọn họ cũng đang ở phòng khách, nghe được tiếng động này, lập tức cũng biết xảy ra chuyện, vì vậy cũng mau chạy đến.
Thấy Lâm Mộc Giai nằm trên đất, ai nấy đều bị dọa sợ, đặc biệt là Hoàng Hạo Trạch.
"Mộc Giai, Mộc Giai em không sao chứ?"
Lâm Mộc Giai chỉ cảm thấy toàn bộ bụng của mình giống như là bị bện xoắn vào với nhau, sau đó cảm giác phía dưới người mình có chất lỏng ấm nóng chảy ra. Dì ấy nắm chặt lấy Hoàng Hạo Trạch.
"Hạo Trạch, nước ối... Bể nước ối!"
Lúc này mọi người càng thêm cuống cuồng. Bể nước ối, có nghĩa là đứa bé sắp chào đời rồi.
"Mau, Hoàng Phong, lái xe đưa dì đi bệnh viện. Dượng, dượng bế dì lên đi đã. Bây giờ chúng ta lập tức đến bệnh viện." Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nói.
Những chuyện này, bọn họ cũng chưa từng gặp qua, dĩ nhiên là tay chân luống cuống. Đỗ Minh Nguyệt nhớ tới cảnh tượng lúc ban đầu mình sinh con, cũng bị sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Mộc Giai đau đến cả khuôn mặt cũng vặn vẹo với nhau, nghĩ đến là thật sự rất đau.
Trên mặt bà nội Lâm đều là vẻ lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Vy, cũng không khỏi nhíu lại.
Lâm Bảo Phong nhìn một màn này, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng mà cậu bé vừa quay đầu, liền thấy một đôi con ngươi màu đen của Từ Lâm, đang nhìn chằm chằm cậu bé không rời.
Sau khi Hoàng Hạo Trạch lên xe, vẫn luôn ở bên cạnh an ủi Lâm Mộc Giai.
"Không có chuyện gì đâu Mộc Giai, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."
Lâm Mộc Giai đau đến kêu to, chỉ có thể kêu tên của Hoàng Hạo Trạch: "Hạo Trạch Hạo Trạch, em đau quá..."
Hoàng Hạo Trạch càng nắm chặt tay dì ấy, anh ta lúc nào cũng luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng biến thành hết sức không vững vàng.
"Hoàng Phong, cháu lái nhanh một chút, còn bao lâu nữa mới đến?"
Lâm Hoàng Phong mắt nhìn phía trước, đã liên tục vượt hết mấy đèn đỏ.
"Chờ một chút, lập tức tới ngay."
Mấy phút sau, Lâm Hoàng Phong lái xe vào bệnh viện.
Hoàng Hạo Trạch ôm Lâm Mộc Giai, lập tức hô lớn: "Bác sĩ, bác sĩ mau mau cứu vợ tôi!"
Mấy bác sĩ kia thấy vậy, vội vàng đẩy giường bệnh tới, Hoàng Hạo Trạch thận trọng đem Lâm Mộc Giai đặt ở trên giường bệnh, đi theo cô, cho đến khi vào phòng giải phẫu!
Lúc Lâm Hoàng Phong bọn họ chạy tới, thấy hình dáng lo lắng không yên của Hoàng Hạo Trạch, tiến lên vỗ vai anh ta một cái.
"Yên tâm đi, dì sẽ không có chuyện gì đâu!"
Hoàng Hạo Trạch gật đầu một cái, nhưng thần sắc vẫn trông rất khẩn trương như cũ.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không tự chủ được nắm chặt tay mình, nhớ lại hình ảnh sinh nở khi đó, cô cũng không biết mình làm sao có thể vượt qua được nữa.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô, không biết vì sao, trong lòng có chút áy náy. Khi đó, cô nhất định rất sợ, rất bất lực. Mà bản thân mình, lại không có ở bên cạnh cô.
Anh đi lên trước, ôm cô vào trong ngực, nhưng lời gì cũng không nói.
Đỗ Minh Nguyệt đại khái hiểu ý anh muốn biểu đạt, đưa tay ra ấp lên bàn tay anh, coi như là trả lời cho tình cảm của anh!
Cứ như vậy nửa giờ đi qua, bên trong một chút động tĩnh cũng không có, Hoàng Hạo Trạch hết đứng lên lại ngồi xuống, dáng vẻ lo lắng vô cùng.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu bị mở ra, một y tá hớt hải chạy ra.
"Bệnh nhân bây giờ chảy máu nhiều, phụ nữ lớn tuổi sinh con. Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Hoàng Hạo Trạch vội vàng kêu: "Là tôi!"
Anh không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, nếu như là như vậy, Mộc Giai có xảy ra chuyện gì hay không đây?
"Giữ mẹ hay là giữ con?"
Hoàng Hạo Trạch ngã ngồi ở trên băng ghế, che mặt mình đau khổ hỏi: "Không có lựa chọn nào khác sao?"
Y tá thấy anh ta như vậy, không kiềm được cũng có chút đồng cảm: "Chút nữa sẽ tiến hành thêm máu. Nếu như xảy ra chuyện bất trắc, chỉ có thể giữ lại một người. Nhưng tới khi đó có thể không có thời gian, nên tôi ra hỏi ý kiến anh trước."
"Giữ mẹ!"
Y tá gật đầu một cái: "Tôi biết rồi!"
Lòng của Đỗ Minh Nguyệt trầm xuống. Đứa bé kia, thật không cách nào đến được với thế giới này hay sao?
Cô biết, Lâm Mộc Giai tuổi tác cũng không nhỏ, lần này không có cơ hội, sau này cũng sẽ khó mà có con nữa.
Cô nắm chặt tay mình, cầu nguyện ở trong lòng, nhất định phải mẹ con bình an.
Trải qua hai giờ phẫu thuật, bên trong phòng giải phẫu đột nhiên truyền đến một tiếng khóc của trẻ sơ sinh, hốc mắt Đỗ Minh Nguyệt trong nháy mắt liền rưng rưng.
Hoàng Hạo Trạch lập tức đứng lên, cả người đã tiều tụy rất nhiều.
Cửa phòng giải phẫu lại mở, y tá mặt đầy vui vẻ đi ra: "Mẹ con bình an!"
Hoàng Hạo Trạch bất chấp những thứ khác, liền trực tiếp vọt vào.
Mùi máu tanh bên trong ập vào mặt, Lâm Mộc Giai nằm ở trên giường bệnh, dáng vẻ hết sức yếu ớt, trên trán đều là mồ hôi.
Thấy Hoàng Hạo Trạch đi vào, lúc này mới lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Hoàng Hạo Trạch quỳ xuống trước mặt Lâm Mộc Giai, hôn lên trán dì ấy: "Cực khổ rồi. Cực khổ rồi Mộc Giai!"
Một người đàn ông, nói một câu mà giọng nói cũng nghẹn ngào.
Lâm Mộc Giai cảm thấy hơi mệt chút, liền nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một hồi.
Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong cũng không có đi vào trong. Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không cầm được nước mắt.
Lúc này dọa cho Lâm Hoàng Phong sợ hết hồn, vội vàng ôm cô: "Sao thế Nguyệt? Em đừng khóc. Em khóc trong lòng anh cũng sẽ khó chịu."
Đỗ Minh Nguyệt vùi mặt vào trong ngực của anh: "Là em vui đó, đồ ngốc."
Lâm Hoàng Phong mỉm cười một cái, đưa tay vuốt dọc lưng của cô, coi như là một loại an ủi.
"Được rồi, được rồi. Khóc như con nít ấy."
Đỗ Minh Nguyệt buồn bực nói: "Cần anh quản chắc!"
Lâm Mộc Giai được sắp xếp vào phòng bệnh cao cấp, nơi đó chỉ một mình dì ấy. Đỗ Minh Nguyệt nhìn đứa bé kia, da dẻ nhăn nhúm, thật là giống y đúc lúc Đỗ Thanh Vy chào đời.
Bà nội Lâm biết Lâm Mộc Giai sinh con trai, lúc này mới an tâm. Vì vậy lập tức liền sắp xếp tài xế đi đến bệnh viện. Người nhà họ Hoàng biết được tin tức, cũng chạy tới. Lập tức, phòng bệnh náo nhiệt lên rất nhiều.
Đứa bé sơ sinh nằm trong tã, không chịu nổi nhiều người như vậy, thế nên híp mắt khóc.
Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong đi ra ngoài, ngồi ở trên băng ghế bên ngoài.
Cô hơi mệt một chút, rõ ràng không phải cô sinh con nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô tựa vào trên người của Lâm Hoàng Phong, dịu dàng hỏi: "Sao dì lại té xuống vậy nhỉ?"
Lâm Hoàng Phong cũng đang suy nghĩ đến cái vấn đề này. Theo lý, dì nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng thực cũng rất tỉ mỉ. Huống chi, bà nội Lâm đã sớm cho người quét dọn qua, vốn dĩ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Nhưng mà hai người, cơ bản cũng không có nghĩ đến đám trẻ con. Dẫu sao, mấy đứa còn bé, sao ác độc đến vậy được.
Trở lại biệt thự, Thanh Vy trên mặt có chút quan tâm: "Mẹ, đứa bé không sao chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt sờ đầu cô bé một cái, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, không có việc gì."