Đỗ Minh Nguyệt không thể hiểu nổi anh đang giận cái gì, mặc trang phục lịch sự là vì muốn đi ra ngoài phỏng vấn mà.
Má Ngô đi đến, lo lắng hỏi: “Cậu chủ làm sao vậy, hình như tâm trạng không tốt lắm.”
Đỗ Minh Nguyệt không hề trả lời câu hỏi của bà, chỉ nhàn nhạt nói: “Má Ngô, hôm nay cháu có việc, cháu đi trước đây.”
Nhìn thấy hai người bọn họ lần lượt rời đi, má Ngô có chút khó hiểu, hai người này bị làm sao vậy chứ, không ăn sáng mà đã đi rồi.
Bởi vì mới sáng sớm mà tâm trạng của Lâm Hoàng Phong đã không tốt, cho nên trên dưới tập đoàn Lâm thị đều có chút nặng nề, rất nhiều nhân viên đều thở dài.
Ông chủ bị làm sao vậy? Sao mới sáng sớm mà đã có cảm giác áp lực lớn như vậy chứ?
Trong cuộc họp, bởi vì có một tập tài liệu bị lỗi dữ liệu mà nhân viên phụ trách bị anh mắng một trận, cả phòng họp không có ai dám lên tiếng, áp lực nặng nề cho đến khi cuộc họp kết thúc. . Truyện Mỹ Thực
Tiêu Hồng Quang thấy tình huống này rất kỳ lạ, hơn nữa anh vẫn luôn chỉ có một biểu cảm, cho dù trong lòng có phiền não thế nào cũng không hề biểu hiện lên mặt.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay ông chủ bị làm sao đấy nhỉ? Dường như cảm thấy tâm trạng không tốt lắm.”
“Tâm trạng anh ta có tốt ngày nào đâu chứ.”
“Nói cũng đúng, chỉ là luôn cảm thấy hôm nay lạ lạ thế nào ấy.”
“Được rồi được rồi, không nói nữa, mau đi làm việc đi, nếu như ông chủ trở về thấy chúng ta đang bàn tán về anh ta, vậy thì chắc chắn sẽ không thể chịu nổi đâu.”
Khi nghĩ đến gương mặt lạnh như băng của Lâm Hoàng Phong, đám nhân viên lại lập tức rùng mình, những người vừa bàn tán lập tức rời đi như chim vỡ tổ.
Không lâu sau khi Lâm Hoàng Phong trở về văn phòng, điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn, trên mặt không biết là vui hay tức giận.
Khi Tiêu Hồng Quang nghĩ rằng anh sẽ không nhận điện thoại, nhưng anh lại không bình thường mà nhận điện thoại.
Sau khi Lâm Hoàng Phong tiếp điện thoại, lập tức truyền đến giọng nói nịnh nọt của Đỗ Chính Lâm.
“Hoàng Phong, con vẫn khỏe chứ, gần gây con nhóc đó còn gây phiền phức cho con không?”
Lâm Hoàng Phong không có tâm trạng muốn ôn chuyện cũ với ông ta, trước giờ anh luôn thích vào thẳng vấn đề.
“Ba vợ tìm tôi có việc gì không?”
Có việc, đương nhiên là có việc rồi, từ lúc dự án kia không thể ký kết được, cả Đỗ thị đều hoảng loạn hết lên, cũng có rất nhiều thành viên hội đồng quản trị không hài lòng rồi.
Một ngọn núi lớn như tập đoàn Lâm thị, ai chẳng muốn muốn đến dựa vào, hưởng chút lợi lộc chứ.
Nhưng tập đoàn Lâm thị sao có thể dễ dàng để bọn họ dựa vào được, còn phải xem bọn họ mang lại bao nhiêu lợi ích cho tập đoàn Lâm thị đã.
Không phải Đỗ Chính Lâm không hiểu chuyện này, trước giờ ông ta luôn bình an vô sự hợp tác với tập đoàn Lâm thị, vốn dĩ nghĩ rằng gả Đỗ Minh Nguyệt vào nhà họ Lâm thì sẽ càng phát triển cao hơn.
Ai ngờ cuối cùng lại thành cái kết quả thế này chứ.
Nói tóm lại đều là do con nhóc Đỗ Minh Nguyệt gây ra, nếu như không phải tại nó, thì ông ta đã trúng thầu dự án này rồi.
Bây giờ ông ta đang nghi ngờ quyết định của mình, lúc đầu gả Đỗ Minh Nguyệt cho nhà họ Lâm là đúng hay sai.
Đỗ Chính Lâm hồi thần, nịnh nọt nói: “Hoàng Phong, con có cần suy nghĩ lại một chút dự án của chúng ta không, ba cảm thấy chúng ta hợp tác với nhau rất tốt, nhất định là đôi bên đều có lợi, con đừng từ bỏ cơ hội này chứ.”
Ông ta nói không sai, nhưng vì tập đoàn Lâm thị rất lớn mạnh, rất nhiều người đều đổ xô đến, nên sao có thể quan tâm đến dự án nhỏ nhoi này chứ.
Ngón tay của anh liên tục gõ trên bàn, giống như gõ vào trái tim người khác, khiến người khác không khỏi trở lên căng thẳng.
Một lúc sau, Đỗ Chính Lâm nghe thấy trong điện thoại truyền đến một trận cười, sau đó là giọng nói trầm thấp của Lâm Hoàng Phong.
Anh nói: “Ba vợ à, tôi nghĩ rằng lần trước mình đã nói rất rõ ràng rằng dự án hợp tác lần này, tôi sẽ không ký.”
Nghe thấy Lâm Hoàng Phong nói như vậy, Đỗ Chính Lâm cũng có chút lo lắng, đây là có ý gì, anh ta vì Đỗ Minh Nguyệt mà làm như vậy với nhà họ Đỗ sao?
Nhưng chuyện này không hề có lợi cho nhà họ Lâm, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Lâm Hoàng Phong ra quyết định như vậy.
Vốn dĩ nghĩ rằng anh ta là một người bình tĩnh, bây giờ xem ra cũng bị phụ nữ làm cho mờ mắt mà thôi, một chuyện tốt như vậy mà lại muốn bỏ qua.
Có điều Đỗ Chính Lâm không dám nói những lời này ra, trong lòng ông ta vẫn có chút sợ Lâm Hoàng Phong.
“Hoàng Phong à, không phải là con nghe thấy lời đồn đãi từ một số người đấy chứ? Lời của một số người chính là vu khống, con cũng không cần phải giữ lại trong lòng thế đâu.”
Một số người mà Đỗ Chính Lâm nói đến, tất nhiên là Đỗ Minh Nguyệt rồi, trong lòng ông ta vô cùng chắc chắn, nhất định là con bé kia đã nói lung tung gì đó trước mặt Lâm Hoàng Phong rồi.
Đương nhiên Lâm Hoàng Phong cũng hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta, ngón tay đang gõ trên bàn đột nhiên dừng lại, trong không khí có tia sát ý.
“Ba vợ, đây là do tôi tự mình phán đoán, ba nói như vậy có nghĩa là không tin tôi sao?”
Giọng nói của anh trở lên lạnh lùng, khiến Đỗ Chính Lâm lạnh sống lưng.
Sao ông ta có thể quên, tính cách của người đàn ông này luôn bất thường chứ, bây giờ giọng điệu trở lên lạnh lùng thế này, chắc chắn là đã tức giận rồi.
Đỗ Chính Lâm lập tức cười ha ha, nói: “Sao có thể chứ, Hoàng Phong à con hiểu nhầm rồi, bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, làm gì có tin hay không tin chứ.”
Rõ ràng Lâm Hoàng Phong không hề muốn thảo luận về vấn đề này, hơn nữa, anh rất ít khi thay đổi quyết định mà mình đã đưa ra.
“Ba vợ, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa. Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Nói xong, anh không cho Đỗ Chính Lâm cơ hội mở miệng, quả quyết cúp máy.
Kết quả là tâm trạng của Lâm Hoàng Phong càng trở nên tệ hơn, đặc biệt khi nghĩ đến thái độ của Đỗ Minh Nguyệt với mình sáng nay, trong lòng càng thêm bực mình.
Chỉ là một quân cờ mà thôi, nhưng người phụ nữ kia vẫn luôn làm rối loạn tâm trí của anh.
Sau khi đuổi hình bóng Đỗ Minh Nguyệt ra khỏi đầu óc mình, lúc này anh mới có thể yên tâm bắt đầu công việc.
Đỗ Minh Nguyệt đi in sơ yếu lý lịch của mình trước, sau đó gọi điểm đến địa điểm phỏng vấn.
Quy mô của công ty đó không lớn lắm, nhưng môi trường lại rất tốt. Các phòng bên trong cũng khác sạch sẽ gọn gàng.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi đợi gần mười phút, mới có một người phụ nữ mặc trang phục nghiêm chỉnh đi đến, sau đó hai người bọn họ cùng nhau đi vào văn phòng.
Thời gian phỏng vấn chỉ khoảng hai mươi phút, đây là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt đi phỏng vấn nên không tránh khỏi có chút căng thẳng, khi hỏi đến kinh nghiệm làm việc, đầu óc cô trống rỗng.
Rõ ràng biểu hiện lần này của cô khiến đối phương cảm thấy không hài lòng, nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn kiên trì hoàn thành cuộc phỏng vấn.
Khi rời đi, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng là trong dự liệu của cô, xem ra chỉ có thể tiếp tục đợi công ty tiếp theo thôi.
Cô vừa đi trên đường vừa nhìn điện thoại suy nghĩ cái gì đó, gương mặt nghiêm túc mà chuyên chú khiến người đi đường không khỏi nhìn qua.
Lúc này, hình dáng của cô đã thu hút được sự chú ý của một người phụ nữ, người phụ nữ đó không phải ai khác, mà chính là Tô Ngọc Cẩm ở trung tâm thương mại lần trước.