Lâm Ngọc Yên mím môi cười, trên mặt là vẻ gian xảo quỷ quyệt, nhưng vẫn không quên làm ra bộ dạng kinh ngạc.
"Nhưng mà, nếu anh An không đồng ý thì phải làm sao?"
Ông Chu nhấp một ngụm nước, lửa giận dần dần lắng xuống: “Nó dám không đồng ý, chuyện này, cứ quyết định vậy đi, ngày kia sẽ thông báo đính hôn."
Lâm Ngọc Yên không ngờ ông Chu lại hành động nhanh như vậy, tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng thật ra là vô cùng mừng rỡ.
“Ông nội, vậy con và anh An, cảm ơn ông nhé!” Nói xong, dường như cô ta lại nghĩ đến gì đó, vội vàng nói: “À đúng rồi, ông đừng nói với anh An là cháu nói chuyện này cho ông biết nhé, nếu không, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ là con đang cố ý!"
“Yên tâm đi, ông tự có cân nhắc mà!” Ông Chu mỉm cười nói.
Đêm đó, Chu Thành An bị ông Chu gọi điện bảo về nhà.
Vốn dĩ đang muốn đi gặp Đỗ Minh Nguyệt một chút, nhưng bây giờ xem ra, chắc là phải để đợt sau.
Chu Thành An quay về nhà họ Chu, ông Chu nhìn thấy anh ta bước tới nhưng sắc mặt lại rất kém.
Chu Thành An không lên tiếng trước, ngồi xuống ghế sô pha.
“Cháu nói cho ông biết, chuyện kế hoạch bị trộm, rốt cuộc là sao?” Ông Chu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Chu Thành An nhướng mày, nở một nụ cười lịch sự nhưng có phần xa lánh: “Kế hoạch bị trộm gì, ông nội đang nói gì thế!"
Hiển nhiên Chu Thành An vốn không định nói sự thật chuyện này cho ông ta biết, ông Chu thấy anh ta có ý giấu diếm, thì biết anh ta định nói đỡ cho người phụ nữ đó, càng thêm tức giận.
"Người phụ nữ đó làm đúng chứ, người ham hư vinh như cô ta, cháu còn muốn nói giúp cô ta à!"
Chu Thành An nở nụ cười: “Ông nội, ông chưa từng nhìn thấy, làm sao biết là cô ta lấy!"
"Cháu..." Lão Chu cầm gậy run rẩy chỉ vào anh ta: “Rốt cuộc cháu định để người phụ nữ đó mê hoặc đến khi nào mới chịu đây hả, vì ả, mà bây giờ ngay cả ông cháu cũng muốn lừa có đúng không!"
Chu Thành An lộ vẻ sốt ruột, anh ta biết, cho dù Đỗ Minh Nguyệt có làm gì thì ông ta cũng không vừa mắt.
"Ông nội, cho dù cả thế giới không tin cô ấy, cháu cũng sẽ tin cô ấy là vô tội, cháu nhìn người, không chuẩn xác như vậy sao?"
"Ông nói cho cháu biết Chu Thành An, đừng tưởng ông không biết trong lòng cháu đang nghĩ gì, không phải cháu muốn cưới cô ta về nhà đó chứ? Ông nói cho cháu biết, căn bản không thể nào, ông đã quyết định, ngày kia sẽ công bố tin tức cháu và Ngọc Yên đính hôn.!"
Chu Thành An vừa nghe ông Chu đề cập đến chuyện này liền lập tức đứng dậy.
"Ông nội, ông đang nói gì thế? Cháu nói muốn cùng Lâm Ngọc Yên đính hôn khi nào chứ!" Chu Thành An không nhịn được đứng lên.
"Không cần cháu đồng ý, ông đồng ý là được rồi!"
"Ông như thế này, là muốn ép chết ba mẹ cháu hay sao?"
"Mày… mày… khụ khụ..."
Ông Chu bị chọc tức đến mức sặc ho, lần này khiến người khác cũng giật cả mình, vội vàng chạy đến xem.
Ông Chu đột nhiên thở từng hơi thật dài, hai mắt trợn to, có vẻ như căn bệnh đã tái phát!
Chu Thành An cũng sửng sốt, sau đó nhanh chóng bước tới giúp đỡ.
"Mau gọi 115, mau!"
"Ông nội, ông nội ráng chống cự, cháu không cãi với ông nữa, không cãi với ông nữa!"
Trong bệnh viện, Chu Thành An ngồi trên ghế với vẻ mặt tiều tụy.
Đột nhiên những tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, có một đoàn người đi tới, đều là những người thân thích trong nhà họ Chu!
"Thằng con nghịch tử, mày muốn chọc ông mày tức chết sao!"
"Cậu có thể trường thành một chút không, cậu đã không còn là đứa trẻ nữa, ông nội mà có chuyện gì bất trắc, bọn tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!"
Trước những lời buộc tội và chất vấn của họ, Chu Thành An không nói một lời.
Ánh mắt dường như không còn thần sắc, giống như một cái vỏ rỗng tuếch vậy.
Những bước chân sau đó cũng dần dần biến mất, anh ta ngồi thẫn thờ trên ghế ôm mặt.
Anh ta lấy điện thoại ra, sau một hồi lướt lên lướt xuống, cuối cùng dừng lại ở cái tên Đỗ Minh Nguyệt.
Anh ta suy nghĩ một lát, rồi ấn gọi cho cô!
Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị một bàn thức ăn, và Đỗ Thanh Vy nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon như thế, hai mắt bất giác mở to.
"Mẹ ơi, có phải nhà mình phát tài rồi không, sao hôm nay làm nhiều món ngon như thế?"
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu cô bé, cô trông đặc biệt dịu dàng dưới ánh đèn.
"Các con đang tuổi ăn tuổi lớn, đương nhiên phải ăn ngon một chút rồi, có thích không?"
Đỗ Thanh Vy gật đầu: “Ừm, con rất thích, cảm ơn mẹ!"
Đỗ Minh Nguyệt cười, sau đó cởi tạp dề ra
"Từ Lâm, đừng khách sáo, mau ăn đi!"
"Ừm ừm, cảm ơn cô Nguyệt!"
Cô nhìn nụ cười trên khuôn mặt họ, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện.
Có điều, cô không thể nói chuyện ở công ty cho Thanh Vy nghe, không thì, cô bé chắc chắn sẽ lo lắng lắm.
Lúc đang chuẩn bị dùng bữa thì điện thoại của Đỗ Minh Nguyệt đổ chuông.
Cô kích động chạy tới, cầm lên xem là của Chu Thành An, trong lòng không khỏi có chút mất mát!
Cô giấu cảm xúc và bấm nút trả lời.
"Thành An, đã muộn như vậy anh tìm em có việc gì sao?"
Chu Thành An nghe thấy giọng nói của cô, đột nhiên cảm thấy trong lòng bình tĩnh, cảm giác phiền não buồn bực khi nãy cũng lập tức tan biết!
“Không có gì, chỉ là muốn điện thoại hỏi cô gần đây như thế nào rồi, Thanh Vy vẫn khỏe chứ?” Giọng anh ta có chút khàn khàn!
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy có gì đó không ổn với anh ta, cau mày hỏi: "Anh bị sao vậy? Hiện giờ anh đang ở đâu?"
Chu Thành An mỉm cười: “Không sao, chỉ là tôi uống chút rượu!"
Anh ta nói dối, đối với cô, anh ta là người cứ thích lừa người dối mình.
"Đừng uống rượu nhiều nữa, không tốt cho sức khỏe, đi nghỉ sớm đi." Đỗ Minh Nguyệt vội nói.
Lời nói của cô trước giờ luôn rất có quy tắc, cũng có cảm giác xa lạ, cô cũng đã xác nhận rõ bản thân chỉ là bạn bè của anh ta.
“Ừm, được!” Chu Thành An rất ít khi trêu chọc cô!
Lúc này, giọng của Đỗ Thanh Vy từ trong điện thoại vang lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, lại đây, con tôm này to quá."
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại, trả lời: "Mẹ sẽ đến ngay, các con ăn trước đi, cẩn thận đừng để sặc đấy!"
Đỗ Thanh Vy gặm cái chân gà trong miệng, lầm bầm: "Con biết rồi mẹ, con sẽ chú ý."
Chu Thành An nghe thấy giọng nói của Đỗ Thanh Vy, không khỏi bật cười: “Thanh Vy lại ăn gì ngon nữa à? Em nấu sao? Anh cũng muốn ăn!"
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không muốn anh ta đến, cô chỉ là nấu một bữa cơm gia đình đơn giản, đâu bằng những món ăn ngon mà anh ta hay ăn, cô cũng không muốn phô cái vụng về của mình ra cho người ta thấy nữa!
"Hay là anh cứ về nhà cho tỉnh rượu trước đã, em sợ anh qua đây sẽ dọa bọn trẻ sợ mất!"
Chu Thành An gật đầu, cong môi cười: “Nói cũng phải, nhất định Thanh Vy sẽ ghét anh cho xem!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hôm nay Chu Thành An có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào, cô lại không nghĩ ra được.
Nói chung là, hình như anh ta đang cảm thấy có chút cô đơn.
"Có phải anh đang có chuyện buồn gì không?"