Lâm Hoàng Phong xoa xoa đầu cô bé, trong lòng nghĩ cô con gái này của mình đúng thật là thông minh.
Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không phát hiện ra hành động này của họ: “Anh muốn đưa chúng tôi đi đâu?"
Lâm Hoàng Phong mỉm cười: “Đến rồi em sẽ biết."
Nơi Lâm Hoàng Phong đưa cô đến chính là thủy cung, hơn nữa, còn bao hết cả thủy cung này.
Đỗ Thanh Vy vô cùng thích thú, dù sao Đỗ Minh Nguyệt cũng ít khi đưa cô đến đây.
Với lại, cô bé không chỉ đòi đến đây một lần.
"Mẹ ơi, là thủy cung nè!"
Nhìn thấy cô bé phấn khởi như vậy, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi mềm lòng.
Cũng vì chân đang bị thương nên cô bước đi rất chậm chạp, Lâm Hoàng Phong nhận ra, bèn đi đến bên cạnh, nắm lấy tay cô.
Đỗ Minh Nguyệt rút tay lại, nhưng Lâm Hoàng Phong vẫn không khuất phục, dứt khoát nắm chặt lấy tay cô.
Cuối cùng, Đỗ Minh Nguyệt cũng không vùng vẫy nữa, Đỗ Thanh Vy quay đầu lại, thì nhìn thấy hai người họ đang nắm tay bước đi cùng nhau.
Cô bé dám chắc chắn, chỉ là một sự tình cờ mà thôi.
Bây giờ cô đột nhiên nhớ tới Từ Lâm, sớm biết thì đã không để Tư Lâm đến chỗ cậu của cậu ta.
Sau đó, Đỗ Thanh Vy đột nhiên cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn công suất lớn.
Cô bé hút hộp sữa chua, nhìn hai người trước mặt, ở trước mặt con cái, sao bọn họ không biết kiềm chế một chút nhỉ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc trời đã sập tối.
Lâm Hoàng Phong đưa bọn họ đi đến một khách sạn lớn nhất trong thành phố này.
Đỗ Thanh Vy chớp chớp mắt và nhìn Đỗ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, hóa ra chú này lại nhiều tiền như vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt lập tức xây dựng một giá trị quan chuẩn xác cho cô bé: “Thanh Vy, con phải nhớ, tiền không phải là tất cả, có biết không?"
Tất nhiên Đỗ Thanh Vy hiểu, trong lòng cô bé đang nghĩ: "Nhưng không có tiền cũng không làm gì được!"
Lúc bọn họ bước vào trong, Chu Thành An và cả nhà Lâm Ngọc Yên cũng đang đi vào.
Chu Thành An vẫn mỉm cười rất lịch thiệp, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Lâm Ngọc Yên ngượng ngùng nhìn Chu Thành An, rồi bước tới khoác lấy tay anh ta.
Chu Thành An không đẩy cô ta ra, là vì có sự hiện diện của người nhà họ Lâm ở đây.
“Thành An, Ngọc Yên nhà chúng tôi thích cậu như thế, cậu xem bao giờ hai người mới quyết định kết hôn đây?” Mẹ Lâm Ngọc Yên mỉm cười mờ ám nhìn hai người họ.
Chu Thành An nghe xong, hai mắt lập tức nheo lại, cười híp mắt, trông giống hình ảnh con hổ cười.
"Dì Lâm, Ngọc Yên vẫn còn nhỏ, chuyện này, chúng ta sau này hãy nói!"
Lâm Ngọc Yên nghe vậy lập tức bĩu môi: “Anh An, em không còn nhỏ nữa, chúng ta có thể đính hôn trước!"
“Đúng vậy đúng vậy, chủ ý này cũng không tệ!” Bà Lâm lập tức tiếp lời.
Chu Thành An không muốn bàn về chủ đề này nữa, nên đã đổi một chủ đề khác: “Nghe nói đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, chú Lâm dì Lâm, hai người có thể ăn thử!"
Bà Lâm thấy anh ta trả lời như thế thì đã biết anh ta muốn đổi chủ đề, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nhưng vẫn không muốn gây sự khiến nhà họ Chu khó xử, Lâm Ngọc Yên tức giận bĩu môi, anh An này rõ ràng là đang cố ý mà.
Lâm Hoàng Phong được nhân viên sắp xếp đưa vào buồng phòng, sau đó đưa thực đơn cho bọn họ.
"Mọi người muốn dùng gì, chọn rồi nói cho tôi biết!"
Đỗ Minh Nguyệt cầm lấy nó rồi xem cùng Đỗ Thanh Vy, Đỗ Thanh Vy nhìn những món ăn đó, xoa xoa bụng mình.
“Món nào cũng thấy ngon hết!” Đỗ Thanh Vy hào hứng nói.
“Thế thì gọi mỗi thứ một phần!” Lâm Hoàng Phong quả quyết nói.
"Chọn hết? Ăn nỗi không?" Đỗ Minh Nguyệt cau mày.
“Không sao đâu.” Sau đó quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ: “Mỗi thứ một phần nhé!”
Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó rời đi.
“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh, mẹ có muốn đi cùng con không?” Đỗ Thanh Vy đột nhiên quay đầu lại, chớp mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu cô bé: “Được rồi, mẹ sẽ đi với con!"
Lâm Hoàng Phong không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn bóng lưng họ rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt đợi cô bé ở ngoài cửa, không lâu sau thì nhìn thấy Lâm Ngọc Yên cũng đi tới.
Khi đi ngang qua Đỗ Minh Nguyệt, cô ta đột nhiên cảm thấy có chút quen mặt.
Cô ta dừng lại, quan sát cô một hồi, mới nhớ ra cô là ai.
Thế là, cô ta chuyển hướng, hai tay ôm trước ngực nhìn người phụ nữ trước mặt này.
"Tôi nhớ ra cô rồi, cô là nhân viên của anh An!"
Tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt biết cô ta là ai, vốn dĩ không muốn cô ta nhận ra mình, nhưng bây giờ xem ra là không thể nào rồi.
"Đúng, tôi là nhân viên của tập đoàn Chu thị."
Lâm Ngọc Yên nghe xong, mỉm cười khinh bỉ, đi đôi giày cao gót tiến sát lại gần cô.
"Đừng tưởng rằng dựa vào chút nhan sắc này của cô là có thể tùy tiện dụ dỗ đàn ông."
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn cô ta, hai mắt sáng ngời: “Cô này, tôi không biết cô muốn nói gì!"
Lâm Ngọc Yên thay đổi sắc mặt, hằn học cảnh cáo cô: “Cô đừng giả ngu, cô tưởng mình như thế là có thể quyến rũ được anh An sao? Anh An là người đàn ông của tôi."
Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt cũng hiểu được ý cô ta, cô mỉm cười, đáp lại: "Vị tiểu thư này, tôi nghĩ rằng cô đã hiểu lầm, tôi và Thành An chỉ là quan hệ bạn bè."
Lâm Ngọc Yên tức giận khi nghe cô gọi tên Chu Thành An một cách thân mật như vậy.
"Thành An, cô gọi sao nghe thân mật quá, cô tưởng tôi sẽ tin lời cô nói sao, cô đúng là con hồ ly tinh!"
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cau mày khi nghe lời chửi bới của cô ta.
"Vị tiểu thư này, những gì tôi nói đều là sự thật, tin hay không thì tùy cô!"
"Tôi chính là không tin, đừng tưởng tôi không biết tâm tư của cô, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ông Chu sẽ không cho anh An cưới cô về đâu."
Nói xong, cô ta mỉm cười khinh bỉ: “Còn tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy, con hồ ly tinh như cô nếu còn để tôi thấy cô quyến rũ anh An nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo."
Lâm Ngọc Yên vừa dứt lời, thì nghe thấy giọng nói của Thanh Vy vang lên: “Mẹ, Mẹ!"
Đỗ Minh Nguyệt đẩy Lâm Ngọc Yên ra, dịu dàng đáp lại: “Mẹ ở đây!"
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy cô, lập tức chạy tới như muốn ôm, Đỗ Minh Nguyệt cũng thuận thế bế cô bé lên.
Lâm Ngọc Yên nhìn Đỗ Thanh Vy, hai mắt trừng to: “Đứa nhỏ này là của ai? Cô còn biết xấu hổ không vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt bị những lời cô ta nói làm cho mù mờ, cô cười khẩy đáp: “Thưa cô, tôi không có gì để nói với cô."
Lâm Ngọc Yên nhìn theo bóng lưng rời đi của Đỗ Minh Nguyệt mà nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này, không phải có con với anh An rồi đấy chứ, không đâu, nếu như có, ông Chu chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Đỗ Thanh Vy nhìn người phụ nữ phía sau, cảm thấy tò mò, hỏi: "Mẹ ơi, mẹ quen cô ấy sao? Nhìn cô ấy có vẻ rất tức giận!"
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu cô bé và nói: “Mẹ không quen cô ấy, con đừng để ý nữa, đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm ha?"
Đỗ Thanh Vy gật đầu: “Ừm ừm!"